Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1704

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng, thoạt nhìn vô cùng khoa trương, đột nhiên vụt ra từ trong đám người, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Nguyên Minh.Đây là cao thủ chân chính, được xem là vệ sĩ cận thân của Đại Hùng, trợ giúp anh ta ngăn cản vô số tình cảnh hung hiểm trong giới giang hồ thủ đô.Lúc này, một con đao găm quân dụng vút tới, trực tiếp chỉ về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.“Á " Xung quanh truyên tới những tiếng hô lên kinh hãi, chẳng ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức độ này.Bùi Nguyên Minh chỉ cần sơ sấy một cái là đêm nay sẽ bỏ mạng ở nơi đây ngay.Trịnh Khánh Vân nói theo bản năng: “Anh rể, cẩn thận!”Chỉ đáng tiếc dưới tình huống này, lại không có người nào nghe thấy cô ta nói gì.“Quá yếu!”Ngay khi con dao găm quân dụng sắp chạm vào Bùi Nguyên Minh, thì anh cười nhạt, tùy tiện duỗi hai ngón tay ra kẹp.“Keng...Một tiếng vang giòn giã! Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng với khí thế hừng hực, đột nhiên dừng lại một chút, thân hình nặng nề bị ép buộc dừng lại, sát ý trên gương mặt cũng ngưng đọng.“Sao có thể?”Con dao găm quân dụng của anh ta bị Bùi Nguyên Minh dễ dàng kẹp lấy như vậy, vững như núi Thái Sơn, khiến cho anh ta không cách nào tiến thêm một bước.Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “răng räc”, lưỡi dao sắc bén vỡ vụn, người đàn ông mặc đồ trắng tiến lên theo bản năng.“Phập!" Lưỡi dao gãy vụn bay ra, trực tiếp đâm vào cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng.Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng đã giết hại vô số người này chấn động, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin.Sau đó anh ta lảo đảo lùi về sau, đợi đến khi ngồi bệt xuống đất, thì tây trang màu trắng đã nhuộm thành màu đỏ.“Rầm...!”Bùi Nguyên Minh đá bay anh ta bằng một cước, rồi thản nhiên nói: “Một tên phế vật không biết tự lượng sức mình”Người đàn ông mặc đồ trắng phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt dữ tợn, nhưng anh ta vẫn chưa chết, hơn nữa còn ôm ngực mình không dám lộn xôn.Lưỡi dao đâm vào cơ thể vừa vặn nằm gần động mạch tim của anh ta, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nên anh ta không dám lộn xôn, vì có thể sẽ chết ngay.Tình huống này chỉ có thể đợi bác sĩ tới cứu mà thôi.Người đàn ông mặc đồ trắng rất tức giận, và không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, bởi vì Bùi Nguyên Minh quá mạnh, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn không thể chặn được một chiêu.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng, thoạt nhìn vô cùng khoa trương, đột nhiên vụt ra từ trong đám người, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Nguyên Minh.

Đây là cao thủ chân chính, được xem là vệ sĩ cận thân của Đại Hùng, trợ giúp anh ta ngăn cản vô số tình cảnh hung hiểm trong giới giang hồ thủ đô.

Lúc này, một con đao găm quân dụng vút tới, trực tiếp chỉ về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.

“Á " Xung quanh truyên tới những tiếng hô lên kinh hãi, chẳng ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức độ này.

Bùi Nguyên Minh chỉ cần sơ sấy một cái là đêm nay sẽ bỏ mạng ở nơi đây ngay.

Trịnh Khánh Vân nói theo bản năng: “Anh rể, cẩn thận!”

Chỉ đáng tiếc dưới tình huống này, lại không có người nào nghe thấy cô ta nói gì.

“Quá yếu!”

Ngay khi con dao găm quân dụng sắp chạm vào Bùi Nguyên Minh, thì anh cười nhạt, tùy tiện duỗi hai ngón tay ra kẹp.

“Keng...

Một tiếng vang giòn giã! Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng với khí thế hừng hực, đột nhiên dừng lại một chút, thân hình nặng nề bị ép buộc dừng lại, sát ý trên gương mặt cũng ngưng đọng.

“Sao có thể?”

Con dao găm quân dụng của anh ta bị Bùi Nguyên Minh dễ dàng kẹp lấy như vậy, vững như núi Thái Sơn, khiến cho anh ta không cách nào tiến thêm một bước.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “răng räc”

, lưỡi dao sắc bén vỡ vụn, người đàn ông mặc đồ trắng tiến lên theo bản năng.

“Phập!" Lưỡi dao gãy vụn bay ra, trực tiếp đâm vào cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng.

Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng đã giết hại vô số người này chấn động, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin.

Sau đó anh ta lảo đảo lùi về sau, đợi đến khi ngồi bệt xuống đất, thì tây trang màu trắng đã nhuộm thành màu đỏ.

“Rầm...

!”

Bùi Nguyên Minh đá bay anh ta bằng một cước, rồi thản nhiên nói: “Một tên phế vật không biết tự lượng sức mình”

Người đàn ông mặc đồ trắng phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt dữ tợn, nhưng anh ta vẫn chưa chết, hơn nữa còn ôm ngực mình không dám lộn xôn.

Lưỡi dao đâm vào cơ thể vừa vặn nằm gần động mạch tim của anh ta, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nên anh ta không dám lộn xôn, vì có thể sẽ chết ngay.

Tình huống này chỉ có thể đợi bác sĩ tới cứu mà thôi.

Người đàn ông mặc đồ trắng rất tức giận, và không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, bởi vì Bùi Nguyên Minh quá mạnh, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn không thể chặn được một chiêu.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng, thoạt nhìn vô cùng khoa trương, đột nhiên vụt ra từ trong đám người, trong nháy mắt đã đến trước người Bùi Nguyên Minh.Đây là cao thủ chân chính, được xem là vệ sĩ cận thân của Đại Hùng, trợ giúp anh ta ngăn cản vô số tình cảnh hung hiểm trong giới giang hồ thủ đô.Lúc này, một con đao găm quân dụng vút tới, trực tiếp chỉ về phía cổ họng của Bùi Nguyên Minh.“Á " Xung quanh truyên tới những tiếng hô lên kinh hãi, chẳng ai ngờ được sự việc lại phát triển đến mức độ này.Bùi Nguyên Minh chỉ cần sơ sấy một cái là đêm nay sẽ bỏ mạng ở nơi đây ngay.Trịnh Khánh Vân nói theo bản năng: “Anh rể, cẩn thận!”Chỉ đáng tiếc dưới tình huống này, lại không có người nào nghe thấy cô ta nói gì.“Quá yếu!”Ngay khi con dao găm quân dụng sắp chạm vào Bùi Nguyên Minh, thì anh cười nhạt, tùy tiện duỗi hai ngón tay ra kẹp.“Keng...Một tiếng vang giòn giã! Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng với khí thế hừng hực, đột nhiên dừng lại một chút, thân hình nặng nề bị ép buộc dừng lại, sát ý trên gương mặt cũng ngưng đọng.“Sao có thể?”Con dao găm quân dụng của anh ta bị Bùi Nguyên Minh dễ dàng kẹp lấy như vậy, vững như núi Thái Sơn, khiến cho anh ta không cách nào tiến thêm một bước.Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “răng räc”, lưỡi dao sắc bén vỡ vụn, người đàn ông mặc đồ trắng tiến lên theo bản năng.“Phập!" Lưỡi dao gãy vụn bay ra, trực tiếp đâm vào cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng.Cơ thể của người đàn ông mặc đồ trắng đã giết hại vô số người này chấn động, trên gương mặt hiện ra vẻ khó tin.Sau đó anh ta lảo đảo lùi về sau, đợi đến khi ngồi bệt xuống đất, thì tây trang màu trắng đã nhuộm thành màu đỏ.“Rầm...!”Bùi Nguyên Minh đá bay anh ta bằng một cước, rồi thản nhiên nói: “Một tên phế vật không biết tự lượng sức mình”Người đàn ông mặc đồ trắng phun ra một ngụm máu to, vẻ mặt dữ tợn, nhưng anh ta vẫn chưa chết, hơn nữa còn ôm ngực mình không dám lộn xôn.Lưỡi dao đâm vào cơ thể vừa vặn nằm gần động mạch tim của anh ta, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nên anh ta không dám lộn xôn, vì có thể sẽ chết ngay.Tình huống này chỉ có thể đợi bác sĩ tới cứu mà thôi.Người đàn ông mặc đồ trắng rất tức giận, và không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, bởi vì Bùi Nguyên Minh quá mạnh, mạnh đến mức anh ta thậm chí còn không thể chặn được một chiêu.

Chương 1704