Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1729
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được lời nói của Đinh Nam Hành, Đại Hùng bên cạnh có vẻ không nhịn được.Anh ta rút một thanh đao ra, mở miệng nói: “Đại ca, sao phải nói nhảm nhiều lời với tên nhóc này như vậy chứ?”“Thằng nhóc này quá kiêu căng, hôm nay tôi sẽ bổ một đao, cho nó biết chữ chết viết thế nào ”Nói xong anh ta khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.“Đã điều tra xong lai lịch của tên nhóc này, nó thật sự có chút tiền, ở Dương Thành cũng có vẻ có chút tài năng." “Nhưng vấn đề đây là thủ đô, không phải Dương Thành!”“Một kẻ đến từ nơi khác mà còn muốn bắt nạt rồng ở chỗ chúng ta?”“Cậu cũng xứng à?”Mặc dù hôm đó Bùi Nguyên Minh đã làm anh ta õm đòn ở Bách Lạc Môn, còn xử lý luôn cả cao thủ bên cạnh anh ta.Nhưng Đại Hùng cũng không cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể làm gì được mình.Dù sao nếu lúc đó không phải nhịn vì chuyện lớn thì Đại Hùng đã ra tay tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh không để ý đến Đại Hùng mà nhìn Đinh Nam Hành bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Đinh, lẽ nào anh không nên hỏi xem tại sao tôi và anh không có thù hẳn gì, mà tôi lại phải tính toán như vậy để giết anh à?”Định Nam Hành thản nhiên nói: “Nếu tôi hỏi, cậu sẽ nói thế nào?”Bùi Nguyên Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhất định sẽ nói cho anh biết, chỉ là không phải bây giờ, mà là trước khi anh chết.”“Tôi sẽ là một người tốt để anh được chết một cách rõ ràng!”“Để cho tôi chết một cách rõ ràng ư?”Đỉnh Nam Hành cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, cậu nên biết, dù cậu là ai ở Dương Thành, ở đây là thủ đô, cường long khó ép được địa đầu xà”Bùi Nguyên Minh uống hết nước trong ly, thản nhiên nói: “Nhưng mà anh đã quên mất một câu nói khác.”“Không phải mãnh long thì không thể qua sông.”“Vũng nước thủ đô này quá cạn, vẫn chưa trói được con rồng là tôi”“Chà.Định Nam Hành bỗng nhiên nở một nụ cười châm chọc sâu xa.Mà Đại Hùng bên kia cũng phóng thanh đao sang, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày biết mày đang nói gì chứ?”“Giết anh Đinh? Có mười mày cũng không làm được đâu”“Mày thật sự cho rằng giết được mấy tay sai của tao thì rất có bản lĩnh à?”“Nói thật cho mày biết nhé, tao muốn bóp chết mày thì cũng không khác gì giết một con kiến là mấy.“Mày mau quỳ xuống, tự chặt đứt hai tay, tao sẽ nể mặt mày cũng có chút bản lĩnh mà cầu xin
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được lời nói của Đinh Nam Hành, Đại Hùng bên cạnh có vẻ không nhịn được.
Anh ta rút một thanh đao ra, mở miệng nói: “Đại ca, sao phải nói nhảm nhiều lời với tên nhóc này như vậy chứ?”
“Thằng nhóc này quá kiêu căng, hôm nay tôi sẽ bổ một đao, cho nó biết chữ chết viết thế nào ”
Nói xong anh ta khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Đã điều tra xong lai lịch của tên nhóc này, nó thật sự có chút tiền, ở Dương Thành cũng có vẻ có chút tài năng.
" “Nhưng vấn đề đây là thủ đô, không phải Dương Thành!”
“Một kẻ đến từ nơi khác mà còn muốn bắt nạt rồng ở chỗ chúng ta?”
“Cậu cũng xứng à?”
Mặc dù hôm đó Bùi Nguyên Minh đã làm anh ta õm đòn ở Bách Lạc Môn, còn xử lý luôn cả cao thủ bên cạnh anh ta.
Nhưng Đại Hùng cũng không cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể làm gì được mình.
Dù sao nếu lúc đó không phải nhịn vì chuyện lớn thì Đại Hùng đã ra tay tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Đại Hùng mà nhìn Đinh Nam Hành bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Đinh, lẽ nào anh không nên hỏi xem tại sao tôi và anh không có thù hẳn gì, mà tôi lại phải tính toán như vậy để giết anh à?”
Định Nam Hành thản nhiên nói: “Nếu tôi hỏi, cậu sẽ nói thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhất định sẽ nói cho anh biết, chỉ là không phải bây giờ, mà là trước khi anh chết.
”
“Tôi sẽ là một người tốt để anh được chết một cách rõ ràng!”
“Để cho tôi chết một cách rõ ràng ư?”
Đỉnh Nam Hành cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, cậu nên biết, dù cậu là ai ở Dương Thành, ở đây là thủ đô, cường long khó ép được địa đầu xà”
Bùi Nguyên Minh uống hết nước trong ly, thản nhiên nói: “Nhưng mà anh đã quên mất một câu nói khác.
”
“Không phải mãnh long thì không thể qua sông.
”
“Vũng nước thủ đô này quá cạn, vẫn chưa trói được con rồng là tôi”
“Chà.
Định Nam Hành bỗng nhiên nở một nụ cười châm chọc sâu xa.
Mà Đại Hùng bên kia cũng phóng thanh đao sang, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày biết mày đang nói gì chứ?”
“Giết anh Đinh? Có mười mày cũng không làm được đâu”
“Mày thật sự cho rằng giết được mấy tay sai của tao thì rất có bản lĩnh à?”
“Nói thật cho mày biết nhé, tao muốn bóp chết mày thì cũng không khác gì giết một con kiến là mấy.
“Mày mau quỳ xuống, tự chặt đứt hai tay, tao sẽ nể mặt mày cũng có chút bản lĩnh mà cầu xin
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được lời nói của Đinh Nam Hành, Đại Hùng bên cạnh có vẻ không nhịn được.Anh ta rút một thanh đao ra, mở miệng nói: “Đại ca, sao phải nói nhảm nhiều lời với tên nhóc này như vậy chứ?”“Thằng nhóc này quá kiêu căng, hôm nay tôi sẽ bổ một đao, cho nó biết chữ chết viết thế nào ”Nói xong anh ta khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.“Đã điều tra xong lai lịch của tên nhóc này, nó thật sự có chút tiền, ở Dương Thành cũng có vẻ có chút tài năng." “Nhưng vấn đề đây là thủ đô, không phải Dương Thành!”“Một kẻ đến từ nơi khác mà còn muốn bắt nạt rồng ở chỗ chúng ta?”“Cậu cũng xứng à?”Mặc dù hôm đó Bùi Nguyên Minh đã làm anh ta õm đòn ở Bách Lạc Môn, còn xử lý luôn cả cao thủ bên cạnh anh ta.Nhưng Đại Hùng cũng không cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể làm gì được mình.Dù sao nếu lúc đó không phải nhịn vì chuyện lớn thì Đại Hùng đã ra tay tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh không để ý đến Đại Hùng mà nhìn Đinh Nam Hành bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Đinh, lẽ nào anh không nên hỏi xem tại sao tôi và anh không có thù hẳn gì, mà tôi lại phải tính toán như vậy để giết anh à?”Định Nam Hành thản nhiên nói: “Nếu tôi hỏi, cậu sẽ nói thế nào?”Bùi Nguyên Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhất định sẽ nói cho anh biết, chỉ là không phải bây giờ, mà là trước khi anh chết.”“Tôi sẽ là một người tốt để anh được chết một cách rõ ràng!”“Để cho tôi chết một cách rõ ràng ư?”Đỉnh Nam Hành cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, cậu nên biết, dù cậu là ai ở Dương Thành, ở đây là thủ đô, cường long khó ép được địa đầu xà”Bùi Nguyên Minh uống hết nước trong ly, thản nhiên nói: “Nhưng mà anh đã quên mất một câu nói khác.”“Không phải mãnh long thì không thể qua sông.”“Vũng nước thủ đô này quá cạn, vẫn chưa trói được con rồng là tôi”“Chà.Định Nam Hành bỗng nhiên nở một nụ cười châm chọc sâu xa.Mà Đại Hùng bên kia cũng phóng thanh đao sang, híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày biết mày đang nói gì chứ?”“Giết anh Đinh? Có mười mày cũng không làm được đâu”“Mày thật sự cho rằng giết được mấy tay sai của tao thì rất có bản lĩnh à?”“Nói thật cho mày biết nhé, tao muốn bóp chết mày thì cũng không khác gì giết một con kiến là mấy.“Mày mau quỳ xuống, tự chặt đứt hai tay, tao sẽ nể mặt mày cũng có chút bản lĩnh mà cầu xin