Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1737

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Uông Khải Trạch tức giận đến mức cả người phát run.Anh ta là họ hàng xa của Uông Vĩ Thành, lại còn đẹp trai cao to, có thể xem như tuổi trẻ tài cao.Thế nhưng người như anh ta còn không cách nào đả động được đến Trâm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm, để hai người bọn họ thành công ký hợp đồng của công ty.Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh mới đi làm chưa đến mười phút, ngay cả công ty bán cái gì cũng không biết, mà lại nói một cú điện thoại của mình có thể giải quyết tất cả mọi chuyện? Nói đùa cái gì vậy! Lúc này một nữ nhân viên xinh đẹp châm chọc nói: “Anh Trạch, người đi cửa sau này ngay cả công ty chúng ta bán cái gì cũng không biết, thế mà còn ở chỗ này khoác lác chém gió, đây là không sợ chém quá hỏng việc sao!”Một nữ nhân viên khác thì chế giễu: “Một cuộc điện thoại liên gọi Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm tới, anh ta cho là mình là cậu chủ thế tử của mười gia tộc lớn sao!”Còn có nữ nhân viên bĩu môi nói: “Có muốn thể hiện cũng không phải giả bộ như vậy, hiện tại giả bộ càng vui vẻ, một hồi đánh mặt thời điểm, mặt lại càng đau!”Bùi Nguyên Minh tự mình rót cho mình một cốc cà phê, sau khi uống vài hớp mới thản nhiên nói: “Chờ nửa giờ sẽ biết thôi ”“Bùi Nguyên Minh, sao anh lại biến thành dạng này?”“Đã đến lúc nào rồi, còn ở nơi này giả vờ giả vịt”“Anh cảm thấy anh thú vị lắm sao?”Triệu Thanh Hạm vốn không muốn mở miệng, giờ phút này cũng có chút không nhẫn nại được, vẻ mặt cô ta lạnh lùng khẽ nói: “Thôi đi, anh chỉ là một tên nhà nghèo không tiên không thế, nếu như không phải tôi giúp anh tìm công việc này, anh chỉ có thể làm bảo vệ, ship đồ ăn!”“Anh lấy cái gì để ký hai phần hợp đồng kia?”“Hơn nữa, rốt cuộc mọi người nói cũng không sai, ngay cả công ty chúng tôi bán cái gì anh cũng không biết, mà đã bắt đầu thể hiện rồi?”“Dù sao anh cũng phải giả vờ xem tài liệu một chút chứ!”“Với dáng vẻ này của anh, anh cảm thấy tôi có thể tin anh sao?”Triệu Thanh Hạm rất tức giận: “Đừng nói nửa giời”“Cho dù là nửa tuần, nửa tháng, nửa năm, nửa đời, anh cũng không ký được cái hợp đồng này!”“Nhanh, mau nói lời xin lỗi với anh Trạch và mọi người đi!”“Nếu không, hôm nay anh vừa mới nhận chức đã bị người ta đuổi ra khỏi cửa, sẽ khiến tôi mất mặt!" Vào lúc này chút ấn tượng tốt còn sót lại của Triệu Thanh Hạm đối với Bùi Nguyên Minh đều tan thành mây khói, trong nhà không có tiền không có bản lĩnh thì thôi đi.Nhưng còn vì mặt mũi mà giả vờ rất nhiều lần!- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uông Khải Trạch tức giận đến mức cả người phát run.

Anh ta là họ hàng xa của Uông Vĩ Thành, lại còn đẹp trai cao to, có thể xem như tuổi trẻ tài cao.

Thế nhưng người như anh ta còn không cách nào đả động được đến Trâm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm, để hai người bọn họ thành công ký hợp đồng của công ty.

Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh mới đi làm chưa đến mười phút, ngay cả công ty bán cái gì cũng không biết, mà lại nói một cú điện thoại của mình có thể giải quyết tất cả mọi chuyện? Nói đùa cái gì vậy! Lúc này một nữ nhân viên xinh đẹp châm chọc nói: “Anh Trạch, người đi cửa sau này ngay cả công ty chúng ta bán cái gì cũng không biết, thế mà còn ở chỗ này khoác lác chém gió, đây là không sợ chém quá hỏng việc sao!”

Một nữ nhân viên khác thì chế giễu: “Một cuộc điện thoại liên gọi Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm tới, anh ta cho là mình là cậu chủ thế tử của mười gia tộc lớn sao!”

Còn có nữ nhân viên bĩu môi nói: “Có muốn thể hiện cũng không phải giả bộ như vậy, hiện tại giả bộ càng vui vẻ, một hồi đánh mặt thời điểm, mặt lại càng đau!”

Bùi Nguyên Minh tự mình rót cho mình một cốc cà phê, sau khi uống vài hớp mới thản nhiên nói: “Chờ nửa giờ sẽ biết thôi ”

“Bùi Nguyên Minh, sao anh lại biến thành dạng này?”

“Đã đến lúc nào rồi, còn ở nơi này giả vờ giả vịt”

“Anh cảm thấy anh thú vị lắm sao?”

Triệu Thanh Hạm vốn không muốn mở miệng, giờ phút này cũng có chút không nhẫn nại được, vẻ mặt cô ta lạnh lùng khẽ nói: “Thôi đi, anh chỉ là một tên nhà nghèo không tiên không thế, nếu như không phải tôi giúp anh tìm công việc này, anh chỉ có thể làm bảo vệ, ship đồ ăn!”

“Anh lấy cái gì để ký hai phần hợp đồng kia?”

“Hơn nữa, rốt cuộc mọi người nói cũng không sai, ngay cả công ty chúng tôi bán cái gì anh cũng không biết, mà đã bắt đầu thể hiện rồi?”

“Dù sao anh cũng phải giả vờ xem tài liệu một chút chứ!”

“Với dáng vẻ này của anh, anh cảm thấy tôi có thể tin anh sao?”

Triệu Thanh Hạm rất tức giận: “Đừng nói nửa giời”

“Cho dù là nửa tuần, nửa tháng, nửa năm, nửa đời, anh cũng không ký được cái hợp đồng này!”

“Nhanh, mau nói lời xin lỗi với anh Trạch và mọi người đi!”

“Nếu không, hôm nay anh vừa mới nhận chức đã bị người ta đuổi ra khỏi cửa, sẽ khiến tôi mất mặt!" Vào lúc này chút ấn tượng tốt còn sót lại của Triệu Thanh Hạm đối với Bùi Nguyên Minh đều tan thành mây khói, trong nhà không có tiền không có bản lĩnh thì thôi đi.

Nhưng còn vì mặt mũi mà giả vờ rất nhiều lần!

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Uông Khải Trạch tức giận đến mức cả người phát run.Anh ta là họ hàng xa của Uông Vĩ Thành, lại còn đẹp trai cao to, có thể xem như tuổi trẻ tài cao.Thế nhưng người như anh ta còn không cách nào đả động được đến Trâm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm, để hai người bọn họ thành công ký hợp đồng của công ty.Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh mới đi làm chưa đến mười phút, ngay cả công ty bán cái gì cũng không biết, mà lại nói một cú điện thoại của mình có thể giải quyết tất cả mọi chuyện? Nói đùa cái gì vậy! Lúc này một nữ nhân viên xinh đẹp châm chọc nói: “Anh Trạch, người đi cửa sau này ngay cả công ty chúng ta bán cái gì cũng không biết, thế mà còn ở chỗ này khoác lác chém gió, đây là không sợ chém quá hỏng việc sao!”Một nữ nhân viên khác thì chế giễu: “Một cuộc điện thoại liên gọi Trầm Minh Nguyệt và Tưởng Băng Tâm tới, anh ta cho là mình là cậu chủ thế tử của mười gia tộc lớn sao!”Còn có nữ nhân viên bĩu môi nói: “Có muốn thể hiện cũng không phải giả bộ như vậy, hiện tại giả bộ càng vui vẻ, một hồi đánh mặt thời điểm, mặt lại càng đau!”Bùi Nguyên Minh tự mình rót cho mình một cốc cà phê, sau khi uống vài hớp mới thản nhiên nói: “Chờ nửa giờ sẽ biết thôi ”“Bùi Nguyên Minh, sao anh lại biến thành dạng này?”“Đã đến lúc nào rồi, còn ở nơi này giả vờ giả vịt”“Anh cảm thấy anh thú vị lắm sao?”Triệu Thanh Hạm vốn không muốn mở miệng, giờ phút này cũng có chút không nhẫn nại được, vẻ mặt cô ta lạnh lùng khẽ nói: “Thôi đi, anh chỉ là một tên nhà nghèo không tiên không thế, nếu như không phải tôi giúp anh tìm công việc này, anh chỉ có thể làm bảo vệ, ship đồ ăn!”“Anh lấy cái gì để ký hai phần hợp đồng kia?”“Hơn nữa, rốt cuộc mọi người nói cũng không sai, ngay cả công ty chúng tôi bán cái gì anh cũng không biết, mà đã bắt đầu thể hiện rồi?”“Dù sao anh cũng phải giả vờ xem tài liệu một chút chứ!”“Với dáng vẻ này của anh, anh cảm thấy tôi có thể tin anh sao?”Triệu Thanh Hạm rất tức giận: “Đừng nói nửa giời”“Cho dù là nửa tuần, nửa tháng, nửa năm, nửa đời, anh cũng không ký được cái hợp đồng này!”“Nhanh, mau nói lời xin lỗi với anh Trạch và mọi người đi!”“Nếu không, hôm nay anh vừa mới nhận chức đã bị người ta đuổi ra khỏi cửa, sẽ khiến tôi mất mặt!" Vào lúc này chút ấn tượng tốt còn sót lại của Triệu Thanh Hạm đối với Bùi Nguyên Minh đều tan thành mây khói, trong nhà không có tiền không có bản lĩnh thì thôi đi.Nhưng còn vì mặt mũi mà giả vờ rất nhiều lần!- -----------------

Chương 1737