Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1825
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đương nhiên chắc chắn”Vẻ mặt Lâm Mạn Ni không thay đổi.Chân Giai Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Đánh đạo diễn Trân Duy Nghĩa thành ra như vậy, khiến ông Lý tổn thất vô cùng nặng nề, lại càng hủy đi lệnh bài của thế tử Tạ.”“Lâm Mạn Ni, dựa vào chút tên tuổi ấy của cô, e rằng không đủ bảo vệ được cậu ta!”“Vậy thì thêm Lâm Khang Dụ tôi, Chân Giai Kỳ cô cảm thấy có đủ không?”Ngay sau đó, một giọng nói ẩn chứa uy nghiêm truyên đến! Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Khang Dụ dẫn theo thư ký và vệ sĩ đi tới! Lâm Khang Dụ? Người đứng đầu thủ đô! Lúc nhìn thấy người tới, gương mặt Chân Giai Kỳ lập tức trở nên trắng xanh.Mà sắc mặt đám người Lý Khải Lâm cũng thay đổi.Lúc đối mặt với Lâm Mạn Ni, Chân Giai Kỳ còn có thể hung hãn ương ngạnh, dám nói thêm mấy câu.Nhưng đối mặt với người đứng đầu thủ đô, người lãnh đạo trực tiếp này, Chân Giai Kỳ ngay cả rắm cũng không dám đánh.Lúc này Lâm Khang Dụ đi thẳng tới trước mặt Chân Giai Kỳ, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng nói: “Cậu Bùi là khách quý của Lâm Khang Dụ tôi, cũng là ân nhân của Lâm Khang Dụ tôi!”“Nhưng mà con người tôi làm việc luôn xem trọng pháp luật, cô có thể lấy chứng cứ cậu Bùi làm trái pháp luật ra, tôi không còn lời nào để nói!”“Nhưng nếu cô không lấy ra được bất cứ chứng cứ nào, đã muốn tùy tiện bắt người!”“Cô từng hỏi tôi chưa?”“Hôm nay tôi chính là muốn bảo vệ cậu ấy, không biết phó giám đốc công an Chân có đồng ý hay không?”Lâm Khang Dụ nhấn mạnh vào sáu chữ “phó giám đốc công an Chân”, sắc mặt Chân Giai Kỳ lại càng thay đổi.Hiện giờ trong cục cảnh sát thủ đô tạm thời không có người đứng đầu, mà cô ta là người có cơ hội nhất.Nhưng mà lúc này đắc tội Lâm Khang Dụ, có lẽ vị trí người đứng đầu cục cảnh sát sẽ không có nửa xu quan hệ với cô ta nữa.Ngay lúc Chân Giai Kỳ đang suy nghĩ lợi hại, Lâm Khang Dụ đã lạnh lùng nói: “Chứng cứ đâu? Tôi hỏi cô chứng cứ đâu?”“Không, không có chứng cứ, nhưng mà có.”Chân Giai Kỳ nghiến răng mở miệng nói.Cô ta đã đứng về bên Tạ Doãn Thần, lúc này đã không còn đường ôm đùi Lâm Khang Dụ nữa.Đồng thời trong lòng cô ta tràn ngập hối hận, cho dù thế nào cũng không ngờ tới, chẳng những Lâm Mạn Ni xuất hiện, hơn nữa vậy mà Lâm Khang Dụ cũng xuất hiện chống lưng cho Bùi Nguyên Minh.Chuyện này khác hoàn toàn với tưởng tượng.“Bốp."- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đương nhiên chắc chắn”
Vẻ mặt Lâm Mạn Ni không thay đổi.
Chân Giai Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Đánh đạo diễn Trân Duy Nghĩa thành ra như vậy, khiến ông Lý tổn thất vô cùng nặng nề, lại càng hủy đi lệnh bài của thế tử Tạ.
”
“Lâm Mạn Ni, dựa vào chút tên tuổi ấy của cô, e rằng không đủ bảo vệ được cậu ta!”
“Vậy thì thêm Lâm Khang Dụ tôi, Chân Giai Kỳ cô cảm thấy có đủ không?”
Ngay sau đó, một giọng nói ẩn chứa uy nghiêm truyên đến! Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Khang Dụ dẫn theo thư ký và vệ sĩ đi tới! Lâm Khang Dụ? Người đứng đầu thủ đô! Lúc nhìn thấy người tới, gương mặt Chân Giai Kỳ lập tức trở nên trắng xanh.
Mà sắc mặt đám người Lý Khải Lâm cũng thay đổi.
Lúc đối mặt với Lâm Mạn Ni, Chân Giai Kỳ còn có thể hung hãn ương ngạnh, dám nói thêm mấy câu.
Nhưng đối mặt với người đứng đầu thủ đô, người lãnh đạo trực tiếp này, Chân Giai Kỳ ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Lúc này Lâm Khang Dụ đi thẳng tới trước mặt Chân Giai Kỳ, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng nói: “Cậu Bùi là khách quý của Lâm Khang Dụ tôi, cũng là ân nhân của Lâm Khang Dụ tôi!”
“Nhưng mà con người tôi làm việc luôn xem trọng pháp luật, cô có thể lấy chứng cứ cậu Bùi làm trái pháp luật ra, tôi không còn lời nào để nói!”
“Nhưng nếu cô không lấy ra được bất cứ chứng cứ nào, đã muốn tùy tiện bắt người!”
“Cô từng hỏi tôi chưa?”
“Hôm nay tôi chính là muốn bảo vệ cậu ấy, không biết phó giám đốc công an Chân có đồng ý hay không?”
Lâm Khang Dụ nhấn mạnh vào sáu chữ “phó giám đốc công an Chân”
, sắc mặt Chân Giai Kỳ lại càng thay đổi.
Hiện giờ trong cục cảnh sát thủ đô tạm thời không có người đứng đầu, mà cô ta là người có cơ hội nhất.
Nhưng mà lúc này đắc tội Lâm Khang Dụ, có lẽ vị trí người đứng đầu cục cảnh sát sẽ không có nửa xu quan hệ với cô ta nữa.
Ngay lúc Chân Giai Kỳ đang suy nghĩ lợi hại, Lâm Khang Dụ đã lạnh lùng nói: “Chứng cứ đâu? Tôi hỏi cô chứng cứ đâu?”
“Không, không có chứng cứ, nhưng mà có.
”
Chân Giai Kỳ nghiến răng mở miệng nói.
Cô ta đã đứng về bên Tạ Doãn Thần, lúc này đã không còn đường ôm đùi Lâm Khang Dụ nữa.
Đồng thời trong lòng cô ta tràn ngập hối hận, cho dù thế nào cũng không ngờ tới, chẳng những Lâm Mạn Ni xuất hiện, hơn nữa vậy mà Lâm Khang Dụ cũng xuất hiện chống lưng cho Bùi Nguyên Minh.
Chuyện này khác hoàn toàn với tưởng tượng.
“Bốp.
"
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đương nhiên chắc chắn”Vẻ mặt Lâm Mạn Ni không thay đổi.Chân Giai Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Đánh đạo diễn Trân Duy Nghĩa thành ra như vậy, khiến ông Lý tổn thất vô cùng nặng nề, lại càng hủy đi lệnh bài của thế tử Tạ.”“Lâm Mạn Ni, dựa vào chút tên tuổi ấy của cô, e rằng không đủ bảo vệ được cậu ta!”“Vậy thì thêm Lâm Khang Dụ tôi, Chân Giai Kỳ cô cảm thấy có đủ không?”Ngay sau đó, một giọng nói ẩn chứa uy nghiêm truyên đến! Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Khang Dụ dẫn theo thư ký và vệ sĩ đi tới! Lâm Khang Dụ? Người đứng đầu thủ đô! Lúc nhìn thấy người tới, gương mặt Chân Giai Kỳ lập tức trở nên trắng xanh.Mà sắc mặt đám người Lý Khải Lâm cũng thay đổi.Lúc đối mặt với Lâm Mạn Ni, Chân Giai Kỳ còn có thể hung hãn ương ngạnh, dám nói thêm mấy câu.Nhưng đối mặt với người đứng đầu thủ đô, người lãnh đạo trực tiếp này, Chân Giai Kỳ ngay cả rắm cũng không dám đánh.Lúc này Lâm Khang Dụ đi thẳng tới trước mặt Chân Giai Kỳ, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng nói: “Cậu Bùi là khách quý của Lâm Khang Dụ tôi, cũng là ân nhân của Lâm Khang Dụ tôi!”“Nhưng mà con người tôi làm việc luôn xem trọng pháp luật, cô có thể lấy chứng cứ cậu Bùi làm trái pháp luật ra, tôi không còn lời nào để nói!”“Nhưng nếu cô không lấy ra được bất cứ chứng cứ nào, đã muốn tùy tiện bắt người!”“Cô từng hỏi tôi chưa?”“Hôm nay tôi chính là muốn bảo vệ cậu ấy, không biết phó giám đốc công an Chân có đồng ý hay không?”Lâm Khang Dụ nhấn mạnh vào sáu chữ “phó giám đốc công an Chân”, sắc mặt Chân Giai Kỳ lại càng thay đổi.Hiện giờ trong cục cảnh sát thủ đô tạm thời không có người đứng đầu, mà cô ta là người có cơ hội nhất.Nhưng mà lúc này đắc tội Lâm Khang Dụ, có lẽ vị trí người đứng đầu cục cảnh sát sẽ không có nửa xu quan hệ với cô ta nữa.Ngay lúc Chân Giai Kỳ đang suy nghĩ lợi hại, Lâm Khang Dụ đã lạnh lùng nói: “Chứng cứ đâu? Tôi hỏi cô chứng cứ đâu?”“Không, không có chứng cứ, nhưng mà có.”Chân Giai Kỳ nghiến răng mở miệng nói.Cô ta đã đứng về bên Tạ Doãn Thần, lúc này đã không còn đường ôm đùi Lâm Khang Dụ nữa.Đồng thời trong lòng cô ta tràn ngập hối hận, cho dù thế nào cũng không ngờ tới, chẳng những Lâm Mạn Ni xuất hiện, hơn nữa vậy mà Lâm Khang Dụ cũng xuất hiện chống lưng cho Bùi Nguyên Minh.Chuyện này khác hoàn toàn với tưởng tượng.“Bốp."- -----------------