Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1831

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Doãn Thần là một người ít quản chuyện của người khác.Tuy anh ta là một trong sáu thế tử của thủ đô, nhưng là thế tử khiêm tốn nhất trong sáu thế tử.Khi anh ta chơi cờ, vẽ tranh, đánh đàn hoặc luyện võ, bất cứ kẻ nào cũng không dám quấy rầy anh ta.Bây giờ biết rõ anh ta đang chơi cờ, điện thoại vẫn vang lên như cũ, đủ nói lên đã xảy ra chuyện lớn.Đứng dậy cầm điện thoại, Tạ Doãn Thần thản nhiên nói: “Nói đi.”Cảm nhận được chút không vui từ trong lời nói của anh ta, thư ký ở bên kia điện thoại nhanh chóng mở miệng: “Thế tử, giám đốc công an Chân và đám Lý Khải Lâm đã xảy ra chuyện!”“Lúc bọn họ đến bệnh viện tìm Bùi Nguyên Minh gây phiên phức, đúng lúc gặp hai ba con Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni ở đó”“Kết quả giám đốc công an Chân bị lấy đi chức vị, mà bây giờ tổng giám đốc Lý thì bị bắt vào”“Trừ chuyện đó ra, tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ cũng gặp nguy cơ trước nay chưa từng có, nếu như đối phương không thu tay lại, nói không chừng sẽ phá sản”“Ngoài ra bây giờ tôi đặc biệt đi tìm người của giới hắc bạch hỏi thăm lai lịch của Bùi Nguyên Minh, cậu ta không đơn giản giống như chúng ta nghĩ”“Cậu ta đến từ Dương Thành, lúc ở Dương Thành cậu ta có một thân phận, là thế tử Minh!”“Thế tử Minh ở Đà Nẵng!”Lúc nói ra mấy chữ này, giọng nói của thư ký hơi run run.Thời gian quá gấp gáp, anh ta có khả năng không điều tra được nhiều tin tức lắm, nhưng mấy chữ thế tử Minh của Đà Nẵng đã đủ nói lên vấn đề.Người nào được xưng là thế tử sẽ là người đơn giản? Đà Nẵng rộng lớn như vậy, chỉ có một thế tử Minh, chuyện này đã đủ nói lên thân phận địa vị của anh.“Hóa ra là cậu ta sao? Tôi còn tưởng là vai phụ không quan trọng nào cơ”“Như vậy Lý Khải Lâm không đấu lại được cậu ta là lẽ đương nhiên.”Tạ Doãn Thần lạnh nhạt mở miệng: “Nhưng mà như vậy thì tính sao?”“Thế tử Minh này tôi cũng từng nghe nói tới, cậu ta dùng thực lực của bản thân, quật ngã gia tộc nhà họ Bùi đứng đầu duy nhất ở Đà Nẵng”“Nhưng mà gia tộc nhà họ Bùi, ở trong mắt những người như chúng tôi, không thể lên được mặt bàn.”“Hoành hành ở Đà Nẵng, cũng không có nghĩa là đủ tư cách tiến vào giới chúng tôi, cậu ta cùng lắm là có tư cách gõ cửa mà thôi”“Chiếm cứ một nơi như Đà Nẵng, thế mà đã muốn tới thủ đô diễu võ dương oai”“Chỉ tiếc nước ở thủ đô rất sâu.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Doãn Thần là một người ít quản chuyện của người khác.

Tuy anh ta là một trong sáu thế tử của thủ đô, nhưng là thế tử khiêm tốn nhất trong sáu thế tử.

Khi anh ta chơi cờ, vẽ tranh, đánh đàn hoặc luyện võ, bất cứ kẻ nào cũng không dám quấy rầy anh ta.

Bây giờ biết rõ anh ta đang chơi cờ, điện thoại vẫn vang lên như cũ, đủ nói lên đã xảy ra chuyện lớn.

Đứng dậy cầm điện thoại, Tạ Doãn Thần thản nhiên nói: “Nói đi.

Cảm nhận được chút không vui từ trong lời nói của anh ta, thư ký ở bên kia điện thoại nhanh chóng mở miệng: “Thế tử, giám đốc công an Chân và đám Lý Khải Lâm đã xảy ra chuyện!”

“Lúc bọn họ đến bệnh viện tìm Bùi Nguyên Minh gây phiên phức, đúng lúc gặp hai ba con Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni ở đó”

“Kết quả giám đốc công an Chân bị lấy đi chức vị, mà bây giờ tổng giám đốc Lý thì bị bắt vào”

“Trừ chuyện đó ra, tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ cũng gặp nguy cơ trước nay chưa từng có, nếu như đối phương không thu tay lại, nói không chừng sẽ phá sản”

“Ngoài ra bây giờ tôi đặc biệt đi tìm người của giới hắc bạch hỏi thăm lai lịch của Bùi Nguyên Minh, cậu ta không đơn giản giống như chúng ta nghĩ”

“Cậu ta đến từ Dương Thành, lúc ở Dương Thành cậu ta có một thân phận, là thế tử Minh!”

“Thế tử Minh ở Đà Nẵng!”

Lúc nói ra mấy chữ này, giọng nói của thư ký hơi run run.

Thời gian quá gấp gáp, anh ta có khả năng không điều tra được nhiều tin tức lắm, nhưng mấy chữ thế tử Minh của Đà Nẵng đã đủ nói lên vấn đề.

Người nào được xưng là thế tử sẽ là người đơn giản? Đà Nẵng rộng lớn như vậy, chỉ có một thế tử Minh, chuyện này đã đủ nói lên thân phận địa vị của anh.

“Hóa ra là cậu ta sao? Tôi còn tưởng là vai phụ không quan trọng nào cơ”

“Như vậy Lý Khải Lâm không đấu lại được cậu ta là lẽ đương nhiên.

Tạ Doãn Thần lạnh nhạt mở miệng: “Nhưng mà như vậy thì tính sao?”

“Thế tử Minh này tôi cũng từng nghe nói tới, cậu ta dùng thực lực của bản thân, quật ngã gia tộc nhà họ Bùi đứng đầu duy nhất ở Đà Nẵng”

“Nhưng mà gia tộc nhà họ Bùi, ở trong mắt những người như chúng tôi, không thể lên được mặt bàn.

“Hoành hành ở Đà Nẵng, cũng không có nghĩa là đủ tư cách tiến vào giới chúng tôi, cậu ta cùng lắm là có tư cách gõ cửa mà thôi”

“Chiếm cứ một nơi như Đà Nẵng, thế mà đã muốn tới thủ đô diễu võ dương oai”

“Chỉ tiếc nước ở thủ đô rất sâu.

Image removed.

Image removed.

Image removed.

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Doãn Thần là một người ít quản chuyện của người khác.Tuy anh ta là một trong sáu thế tử của thủ đô, nhưng là thế tử khiêm tốn nhất trong sáu thế tử.Khi anh ta chơi cờ, vẽ tranh, đánh đàn hoặc luyện võ, bất cứ kẻ nào cũng không dám quấy rầy anh ta.Bây giờ biết rõ anh ta đang chơi cờ, điện thoại vẫn vang lên như cũ, đủ nói lên đã xảy ra chuyện lớn.Đứng dậy cầm điện thoại, Tạ Doãn Thần thản nhiên nói: “Nói đi.”Cảm nhận được chút không vui từ trong lời nói của anh ta, thư ký ở bên kia điện thoại nhanh chóng mở miệng: “Thế tử, giám đốc công an Chân và đám Lý Khải Lâm đã xảy ra chuyện!”“Lúc bọn họ đến bệnh viện tìm Bùi Nguyên Minh gây phiên phức, đúng lúc gặp hai ba con Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni ở đó”“Kết quả giám đốc công an Chân bị lấy đi chức vị, mà bây giờ tổng giám đốc Lý thì bị bắt vào”“Trừ chuyện đó ra, tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ cũng gặp nguy cơ trước nay chưa từng có, nếu như đối phương không thu tay lại, nói không chừng sẽ phá sản”“Ngoài ra bây giờ tôi đặc biệt đi tìm người của giới hắc bạch hỏi thăm lai lịch của Bùi Nguyên Minh, cậu ta không đơn giản giống như chúng ta nghĩ”“Cậu ta đến từ Dương Thành, lúc ở Dương Thành cậu ta có một thân phận, là thế tử Minh!”“Thế tử Minh ở Đà Nẵng!”Lúc nói ra mấy chữ này, giọng nói của thư ký hơi run run.Thời gian quá gấp gáp, anh ta có khả năng không điều tra được nhiều tin tức lắm, nhưng mấy chữ thế tử Minh của Đà Nẵng đã đủ nói lên vấn đề.Người nào được xưng là thế tử sẽ là người đơn giản? Đà Nẵng rộng lớn như vậy, chỉ có một thế tử Minh, chuyện này đã đủ nói lên thân phận địa vị của anh.“Hóa ra là cậu ta sao? Tôi còn tưởng là vai phụ không quan trọng nào cơ”“Như vậy Lý Khải Lâm không đấu lại được cậu ta là lẽ đương nhiên.”Tạ Doãn Thần lạnh nhạt mở miệng: “Nhưng mà như vậy thì tính sao?”“Thế tử Minh này tôi cũng từng nghe nói tới, cậu ta dùng thực lực của bản thân, quật ngã gia tộc nhà họ Bùi đứng đầu duy nhất ở Đà Nẵng”“Nhưng mà gia tộc nhà họ Bùi, ở trong mắt những người như chúng tôi, không thể lên được mặt bàn.”“Hoành hành ở Đà Nẵng, cũng không có nghĩa là đủ tư cách tiến vào giới chúng tôi, cậu ta cùng lắm là có tư cách gõ cửa mà thôi”“Chiếm cứ một nơi như Đà Nẵng, thế mà đã muốn tới thủ đô diễu võ dương oai”“Chỉ tiếc nước ở thủ đô rất sâu.

Chương 1831