Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1834
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy hai quyền này, cuối cùng Bùi Nguyên Minh cũng nghiêm túc một chút, chẳng qua anh vẫn đứng yên tại chỗ không cử động, chỉ có đầu hơi nghiêng đi một chút, vừa vặn chỉ có chút xíu ấy tránh thoát được một kích của Tạ Doãn Thân.Vẻ mặt Tạ Doãn Thân bình tĩnh, lúc này nắm tay không đổi, mà nửa người dưới đứng ở tầng mây, hai quả đấm thay đổi góc độ, giống như cơn bão đánh về phía hai bên huyệt thái dương của Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh vẫn có vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc này anh lùi về sau nửa bước, tránh thoát khỏi một kích nguy hiểm.“Bùm!”Tạ Doãn Thần không từ bỏ từ đây, hai đấm đánh giết lần thứ nữa, bây giờ đánh về phía ngực Bùi Nguyên Minh.Một chiêu này tránh cũng không thể tránh, một khi bị đánh trúng, xương sườn của Bùi Nguyên Minh sẽ bị gãy mấy cái.Bùi Nguyên Minh ra tay lần nữa, nhưng bây giờ anh không ra quyền, mà tay phải nhấn một cái trên quyền phong của Tạ Doãn Thần, cả người bắn về phía sau.Trong liên tiếp công kích, Bùi Nguyên Minh đều không ra tay, mà không ngừng né tránh.Dưới cái nhìn của người ngoài, Bùi Nguyên Minh đã rơi vào thế hạ phong, căn bản không có đường sống trở tay.Mà đám vệ sĩ của nhà họ Tạ đều liên tục reo hò.Theo bọn họ, thế tử Tạ nhà mình vô địch.Bùi Nguyên Minh có thể là đối thủ của anh ta được sao? “Có chút thú vị”Mấy kích không trúng, vẻ mặt Tạ Doãn Thần không chút thay đổi, thân thể anh ta lại cử động, bây giờ động tác nhanh hơn vài phần.Thắt lưng hơi cong lại, quyền tiến lên, mỗi một kích đánh xuống, đều mang theo khí thế long trời lở đất.Nếu nói vừa rồi là Tạ Doãn Thân thăm dò, như vậy lúc này, anh ta đánh ra bản lĩnh chân chính.Một kích như vậy, trái lại Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú.Thân thể anh dừng lại, quay người đá chân ra.Một kích này không có bất cứ kỹ xảo gì đáng nói, chỉ nhạt nhẽo không có gì lạ như thế, nhưng chỉ trong nháy mät, gương mặt Tạ Doãn Thần thay đổi.Bởi vì một cước nhìn đơn giản, nhưng đánh thẳng vào chỗ trống duy nhất của anh ta lúc này.Nếu tiếp tục ra quyền, như vậy chẳng những anh ta không đánh được Bùi Nguyên Minh, còn bị Bùi Nguyên Minh đá bay.Lúc này, rung động trong lòng Tạ Doãn Thần đã tới cực hạn.Chẳng trách thế tử Minh ở Đà Nẵng có bản lĩnh quản lý Đà Nẵng, đơn thuần là thực lực như vậy, đã vượt qua tưởng tượng của người thường.Võ cổ có thể tu luyện tới mức này, nếu đặt ở cổ đại đã là đại tướng quân chỉnh chiến sa trường.Mà ở hiện đại, thì là Chiến Thần.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy hai quyền này, cuối cùng Bùi Nguyên Minh cũng nghiêm túc một chút, chẳng qua anh vẫn đứng yên tại chỗ không cử động, chỉ có đầu hơi nghiêng đi một chút, vừa vặn chỉ có chút xíu ấy tránh thoát được một kích của Tạ Doãn Thân.
Vẻ mặt Tạ Doãn Thân bình tĩnh, lúc này nắm tay không đổi, mà nửa người dưới đứng ở tầng mây, hai quả đấm thay đổi góc độ, giống như cơn bão đánh về phía hai bên huyệt thái dương của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh vẫn có vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc này anh lùi về sau nửa bước, tránh thoát khỏi một kích nguy hiểm.
“Bùm!”
Tạ Doãn Thần không từ bỏ từ đây, hai đấm đánh giết lần thứ nữa, bây giờ đánh về phía ngực Bùi Nguyên Minh.
Một chiêu này tránh cũng không thể tránh, một khi bị đánh trúng, xương sườn của Bùi Nguyên Minh sẽ bị gãy mấy cái.
Bùi Nguyên Minh ra tay lần nữa, nhưng bây giờ anh không ra quyền, mà tay phải nhấn một cái trên quyền phong của Tạ Doãn Thần, cả người bắn về phía sau.
Trong liên tiếp công kích, Bùi Nguyên Minh đều không ra tay, mà không ngừng né tránh.
Dưới cái nhìn của người ngoài, Bùi Nguyên Minh đã rơi vào thế hạ phong, căn bản không có đường sống trở tay.
Mà đám vệ sĩ của nhà họ Tạ đều liên tục reo hò.
Theo bọn họ, thế tử Tạ nhà mình vô địch.
Bùi Nguyên Minh có thể là đối thủ của anh ta được sao? “Có chút thú vị”
Mấy kích không trúng, vẻ mặt Tạ Doãn Thần không chút thay đổi, thân thể anh ta lại cử động, bây giờ động tác nhanh hơn vài phần.
Thắt lưng hơi cong lại, quyền tiến lên, mỗi một kích đánh xuống, đều mang theo khí thế long trời lở đất.
Nếu nói vừa rồi là Tạ Doãn Thân thăm dò, như vậy lúc này, anh ta đánh ra bản lĩnh chân chính.
Một kích như vậy, trái lại Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú.
Thân thể anh dừng lại, quay người đá chân ra.
Một kích này không có bất cứ kỹ xảo gì đáng nói, chỉ nhạt nhẽo không có gì lạ như thế, nhưng chỉ trong nháy mät, gương mặt Tạ Doãn Thần thay đổi.
Bởi vì một cước nhìn đơn giản, nhưng đánh thẳng vào chỗ trống duy nhất của anh ta lúc này.
Nếu tiếp tục ra quyền, như vậy chẳng những anh ta không đánh được Bùi Nguyên Minh, còn bị Bùi Nguyên Minh đá bay.
Lúc này, rung động trong lòng Tạ Doãn Thần đã tới cực hạn.
Chẳng trách thế tử Minh ở Đà Nẵng có bản lĩnh quản lý Đà Nẵng, đơn thuần là thực lực như vậy, đã vượt qua tưởng tượng của người thường.
Võ cổ có thể tu luyện tới mức này, nếu đặt ở cổ đại đã là đại tướng quân chỉnh chiến sa trường.
Mà ở hiện đại, thì là Chiến Thần.
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy hai quyền này, cuối cùng Bùi Nguyên Minh cũng nghiêm túc một chút, chẳng qua anh vẫn đứng yên tại chỗ không cử động, chỉ có đầu hơi nghiêng đi một chút, vừa vặn chỉ có chút xíu ấy tránh thoát được một kích của Tạ Doãn Thân.Vẻ mặt Tạ Doãn Thân bình tĩnh, lúc này nắm tay không đổi, mà nửa người dưới đứng ở tầng mây, hai quả đấm thay đổi góc độ, giống như cơn bão đánh về phía hai bên huyệt thái dương của Bùi Nguyên Minh.Bùi Nguyên Minh vẫn có vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc này anh lùi về sau nửa bước, tránh thoát khỏi một kích nguy hiểm.“Bùm!”Tạ Doãn Thần không từ bỏ từ đây, hai đấm đánh giết lần thứ nữa, bây giờ đánh về phía ngực Bùi Nguyên Minh.Một chiêu này tránh cũng không thể tránh, một khi bị đánh trúng, xương sườn của Bùi Nguyên Minh sẽ bị gãy mấy cái.Bùi Nguyên Minh ra tay lần nữa, nhưng bây giờ anh không ra quyền, mà tay phải nhấn một cái trên quyền phong của Tạ Doãn Thần, cả người bắn về phía sau.Trong liên tiếp công kích, Bùi Nguyên Minh đều không ra tay, mà không ngừng né tránh.Dưới cái nhìn của người ngoài, Bùi Nguyên Minh đã rơi vào thế hạ phong, căn bản không có đường sống trở tay.Mà đám vệ sĩ của nhà họ Tạ đều liên tục reo hò.Theo bọn họ, thế tử Tạ nhà mình vô địch.Bùi Nguyên Minh có thể là đối thủ của anh ta được sao? “Có chút thú vị”Mấy kích không trúng, vẻ mặt Tạ Doãn Thần không chút thay đổi, thân thể anh ta lại cử động, bây giờ động tác nhanh hơn vài phần.Thắt lưng hơi cong lại, quyền tiến lên, mỗi một kích đánh xuống, đều mang theo khí thế long trời lở đất.Nếu nói vừa rồi là Tạ Doãn Thân thăm dò, như vậy lúc này, anh ta đánh ra bản lĩnh chân chính.Một kích như vậy, trái lại Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú.Thân thể anh dừng lại, quay người đá chân ra.Một kích này không có bất cứ kỹ xảo gì đáng nói, chỉ nhạt nhẽo không có gì lạ như thế, nhưng chỉ trong nháy mät, gương mặt Tạ Doãn Thần thay đổi.Bởi vì một cước nhìn đơn giản, nhưng đánh thẳng vào chỗ trống duy nhất của anh ta lúc này.Nếu tiếp tục ra quyền, như vậy chẳng những anh ta không đánh được Bùi Nguyên Minh, còn bị Bùi Nguyên Minh đá bay.Lúc này, rung động trong lòng Tạ Doãn Thần đã tới cực hạn.Chẳng trách thế tử Minh ở Đà Nẵng có bản lĩnh quản lý Đà Nẵng, đơn thuần là thực lực như vậy, đã vượt qua tưởng tượng của người thường.Võ cổ có thể tu luyện tới mức này, nếu đặt ở cổ đại đã là đại tướng quân chỉnh chiến sa trường.Mà ở hiện đại, thì là Chiến Thần.