Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1848

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Phi!”Dương Định Siêu phun ra một ngụm máu, vẻ mặt rét lạnh.“Họ Bùi, đàn ông con trai, có thể chết nhưng không chịu nhục!”“Cậu giết tôi đi!”“Tôi sẽ không khuất phục”“Rất tốt”Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, đạp mạnh lên cổ tay trái của Dương Định Siêu.“Răng rắc”một tiếng, Dương Định Siêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, gương mặt trắng xanh tới cực hạn.Anh ta là thần súng, dùng tay để ăn cơm, bây giờ tay trái bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ, tương đương bị phế một nửa.“Thế nào? Bây giờ muốn nói hay không?”Bùi Nguyên Minh híp mắt lạnh nhạt mở miệng.“Bùi Nguyên Minh, mày có giỏi thì giết tao đi, đối xử với tao như vậy là anh hùng hảo hán cái gì, mày...”“Răng rắc..ˆ Dương Định Siêu còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Dẫn người đến tâng hầm ngầm, chậm rãi thẩm vấn, tôi tin tưởng anh ta sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta”“Ngoài ra, tìm người tới sửa nơi này nữa”Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì, mình rất không dễ dàng có được ngôi biệt thự, kết quả mỗi ngày đều có người tới phá, xem ra cần phải sửa lại lần nữa.Tốc độ làm việc của Tần Ý Hàm rất nhanh, cùng lúc đó cô ta tự mình đi thẩm vấn Dương Định Siêu.Một mặt khác đàn em của cô ta bắt đầu thu dọn hiện trường, đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đều bị mang đi xử lý.Đợi hiện trường thu dọn xong xuôi, lại đi tăm một lát, Bùi Nguyên Minh gọi mây phần đồ ăn mua ngoài lần nữa.Đưa một phần đồ ăn gọi tới cho Uông Linh Đan xong, Bùi Nguyên Minh mới bưng miếng chua cay thản nhiên nói: “Anh Tư Đồ, có muốn ăn một miếng không?”Khóe mắt Tư Đồ Chí Khang giật giật, nhớ tới thủ đoạn vừa rồi của Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.“Rất xin lỗi!”Lúc này Tư Đô Chí Khang không còn kiêu ngạo mình là đại đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng gì đó nữa.Lúc này anh ta hèn mọn tới cực hạn.“Cậu Bùi, vừa rồi là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn!”“Mở miệng ăn nói linh tinh!”“Hi vọng cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!”Rất rõ ràng, Tư Đồ Chí Khang vô cùng sợ hãi, sợ bây giờ Bùi Nguyên Minh tính sổ với anh ta.Nghĩ lại vừa rôi mình làm ra vẻ như thế, Tư Đồ Chí Khang ước gì trực tiếp quỳ xuống.Một đại cao thủ có thể tát bay Dương Định Siêu, ở trong mắt anh ta biến thành tên nhóc- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phi!”

Dương Định Siêu phun ra một ngụm máu, vẻ mặt rét lạnh.

“Họ Bùi, đàn ông con trai, có thể chết nhưng không chịu nhục!”

“Cậu giết tôi đi!”

“Tôi sẽ không khuất phục”

“Rất tốt”

Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, đạp mạnh lên cổ tay trái của Dương Định Siêu.

“Răng rắc”

một tiếng, Dương Định Siêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, gương mặt trắng xanh tới cực hạn.

Anh ta là thần súng, dùng tay để ăn cơm, bây giờ tay trái bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ, tương đương bị phế một nửa.

“Thế nào? Bây giờ muốn nói hay không?”

Bùi Nguyên Minh híp mắt lạnh nhạt mở miệng.

“Bùi Nguyên Minh, mày có giỏi thì giết tao đi, đối xử với tao như vậy là anh hùng hảo hán cái gì, mày...”

“Răng rắc..

ˆ Dương Định Siêu còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Dẫn người đến tâng hầm ngầm, chậm rãi thẩm vấn, tôi tin tưởng anh ta sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta”

“Ngoài ra, tìm người tới sửa nơi này nữa”

Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì, mình rất không dễ dàng có được ngôi biệt thự, kết quả mỗi ngày đều có người tới phá, xem ra cần phải sửa lại lần nữa.

Tốc độ làm việc của Tần Ý Hàm rất nhanh, cùng lúc đó cô ta tự mình đi thẩm vấn Dương Định Siêu.

Một mặt khác đàn em của cô ta bắt đầu thu dọn hiện trường, đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đều bị mang đi xử lý.

Đợi hiện trường thu dọn xong xuôi, lại đi tăm một lát, Bùi Nguyên Minh gọi mây phần đồ ăn mua ngoài lần nữa.

Đưa một phần đồ ăn gọi tới cho Uông Linh Đan xong, Bùi Nguyên Minh mới bưng miếng chua cay thản nhiên nói: “Anh Tư Đồ, có muốn ăn một miếng không?”

Khóe mắt Tư Đồ Chí Khang giật giật, nhớ tới thủ đoạn vừa rồi của Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.

“Rất xin lỗi!”

Lúc này Tư Đô Chí Khang không còn kiêu ngạo mình là đại đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng gì đó nữa.

Lúc này anh ta hèn mọn tới cực hạn.

“Cậu Bùi, vừa rồi là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn!”

“Mở miệng ăn nói linh tinh!”

“Hi vọng cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!”

Rất rõ ràng, Tư Đồ Chí Khang vô cùng sợ hãi, sợ bây giờ Bùi Nguyên Minh tính sổ với anh ta.

Nghĩ lại vừa rôi mình làm ra vẻ như thế, Tư Đồ Chí Khang ước gì trực tiếp quỳ xuống.

Một đại cao thủ có thể tát bay Dương Định Siêu, ở trong mắt anh ta biến thành tên nhóc

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Phi!”Dương Định Siêu phun ra một ngụm máu, vẻ mặt rét lạnh.“Họ Bùi, đàn ông con trai, có thể chết nhưng không chịu nhục!”“Cậu giết tôi đi!”“Tôi sẽ không khuất phục”“Rất tốt”Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, đạp mạnh lên cổ tay trái của Dương Định Siêu.“Răng rắc”một tiếng, Dương Định Siêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, gương mặt trắng xanh tới cực hạn.Anh ta là thần súng, dùng tay để ăn cơm, bây giờ tay trái bị Bùi Nguyên Minh phế bỏ, tương đương bị phế một nửa.“Thế nào? Bây giờ muốn nói hay không?”Bùi Nguyên Minh híp mắt lạnh nhạt mở miệng.“Bùi Nguyên Minh, mày có giỏi thì giết tao đi, đối xử với tao như vậy là anh hùng hảo hán cái gì, mày...”“Răng rắc..ˆ Dương Định Siêu còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Dẫn người đến tâng hầm ngầm, chậm rãi thẩm vấn, tôi tin tưởng anh ta sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta”“Ngoài ra, tìm người tới sửa nơi này nữa”Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì, mình rất không dễ dàng có được ngôi biệt thự, kết quả mỗi ngày đều có người tới phá, xem ra cần phải sửa lại lần nữa.Tốc độ làm việc của Tần Ý Hàm rất nhanh, cùng lúc đó cô ta tự mình đi thẩm vấn Dương Định Siêu.Một mặt khác đàn em của cô ta bắt đầu thu dọn hiện trường, đám đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đều bị mang đi xử lý.Đợi hiện trường thu dọn xong xuôi, lại đi tăm một lát, Bùi Nguyên Minh gọi mây phần đồ ăn mua ngoài lần nữa.Đưa một phần đồ ăn gọi tới cho Uông Linh Đan xong, Bùi Nguyên Minh mới bưng miếng chua cay thản nhiên nói: “Anh Tư Đồ, có muốn ăn một miếng không?”Khóe mắt Tư Đồ Chí Khang giật giật, nhớ tới thủ đoạn vừa rồi của Bùi Nguyên Minh, anh ta chỉ cảm thấy sợ nổi da gà.“Rất xin lỗi!”Lúc này Tư Đô Chí Khang không còn kiêu ngạo mình là đại đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng gì đó nữa.Lúc này anh ta hèn mọn tới cực hạn.“Cậu Bùi, vừa rồi là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn!”“Mở miệng ăn nói linh tinh!”“Hi vọng cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!”Rất rõ ràng, Tư Đồ Chí Khang vô cùng sợ hãi, sợ bây giờ Bùi Nguyên Minh tính sổ với anh ta.Nghĩ lại vừa rôi mình làm ra vẻ như thế, Tư Đồ Chí Khang ước gì trực tiếp quỳ xuống.Một đại cao thủ có thể tát bay Dương Định Siêu, ở trong mắt anh ta biến thành tên nhóc- -----------------

Chương 1848