Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1855
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mười hai giờ đêm, hẳn là thời gian ăn khuya.Vào thời điểm này, nhà hàng ở thủ đô nên sớm đóng cửa, nhưng lúc Bùi Nguyên Minh tới, thì phát hiện nơi này đèn đuốc sáng trưng, lần thứ hai được Uông Vĩ Thành bao hết.Bây giờ Uông Vĩ Thành ngồi ở chính giữa đại sảnh, đang thật cẩn thận cắt miếng thịt bò ở trước mặt.Ông ta ăn rất kỹ lưỡng, ăn rất thong thả, giống như đang nhấm nháp mùi máu tươi trong miệng.Trừ chuyện đó ra, bên cạnh ông ta còn có một ông cụ mặc đồ xanh nhìn y như thần tiên, trong tay ông cụ là một cây phất trần, cầm một bản “Đạo Đức Kinh”lật xem.Nếu không phải màn hình điện thoại trước mặt ông ta thỉnh thoảng sáng lên, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy ông ta là thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.Bùi Nguyên Minh tùy ý kéo ghế ngôi đối diện Uông Vĩ Thành, thản nhiên ngồi xuống, gọi một bát mì.Đợi nhân viên phục vụ đưa mì lên, Bùi Nguyên Minh mới câm lấy đũa, vừa ăn vừa mở miệng nói: “Ông Uông, không biết hơn nửa đêm rồi còn có gì chỉ bảo?”So với lần gặp mặt trước không ai bì nổi, lúc này vẻ mặt Uông Vĩ Thành nhiệt tình hơn nhiêu.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chỉ gọi một bát mì, ông ta vung tay lên, chỉ thấy có nhân viên phục vụ bưng cao lương mỹ vị đã sớm chuẩn bị xong lên.Đợi đồ ăn đều được chuẩn bị tốt, Uông Vĩ Thành mỉm cười nói: “Nếu cậu Bùi còn chưa ăn cơm, có thể thử mấy món này xem có hợp khẩu vị không.”“Nếu cậu không thích, cứ việc mở miệng, chỉ cần là món cậu nghĩ tới, tôi tin đầu bếp đều có thể làm được.”Tuy vô cùng nhiệt tình, nhưng ông ta không có ý định giới thiệu thân phận của đạo nhân mặc đồ màu xanh.Bùi Nguyên Minh cầm chiếc đũa, lẩm bẩm: “Tôi không có hứng thú với món khác, một bát mì là được”“Dù sao bắt người tay ngắn, căn người miệng mềm, con người tôi sợ nhất chính là nợ ân tình như vậy!" Khi nói chuyện Bùi Nguyên Minh còn lấy ba trăm năm mươi nghìn ra đặt lên bàn, nói lên đây là tiên mì anh thanh toán.Cảnh tượng này khiến đồng tử của Uông Vĩ Thành hơi co rút.Mà đạo nhân mặc đồ xanh đang nhìn “Đạo Đức Kinh”bên cạnh ông ta lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, trên mặt lộ vẻ chán ghét.Rất rõ ràng, ông ta không thích người trẻ tuổi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như Bùi Nguyên Minh chút nào.Mà Uông Vĩ Thành nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lát xong, trong lòng cũng có chút bực bội.Sáu thế tử của thủ đô ông ta đều từng gặp.Tạ Doãn Thần bảo thủ, Trầm Trí Đạt tao nhã,
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười hai giờ đêm, hẳn là thời gian ăn khuya.
Vào thời điểm này, nhà hàng ở thủ đô nên sớm đóng cửa, nhưng lúc Bùi Nguyên Minh tới, thì phát hiện nơi này đèn đuốc sáng trưng, lần thứ hai được Uông Vĩ Thành bao hết.
Bây giờ Uông Vĩ Thành ngồi ở chính giữa đại sảnh, đang thật cẩn thận cắt miếng thịt bò ở trước mặt.
Ông ta ăn rất kỹ lưỡng, ăn rất thong thả, giống như đang nhấm nháp mùi máu tươi trong miệng.
Trừ chuyện đó ra, bên cạnh ông ta còn có một ông cụ mặc đồ xanh nhìn y như thần tiên, trong tay ông cụ là một cây phất trần, cầm một bản “Đạo Đức Kinh”
lật xem.
Nếu không phải màn hình điện thoại trước mặt ông ta thỉnh thoảng sáng lên, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy ông ta là thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.
Bùi Nguyên Minh tùy ý kéo ghế ngôi đối diện Uông Vĩ Thành, thản nhiên ngồi xuống, gọi một bát mì.
Đợi nhân viên phục vụ đưa mì lên, Bùi Nguyên Minh mới câm lấy đũa, vừa ăn vừa mở miệng nói: “Ông Uông, không biết hơn nửa đêm rồi còn có gì chỉ bảo?”
So với lần gặp mặt trước không ai bì nổi, lúc này vẻ mặt Uông Vĩ Thành nhiệt tình hơn nhiêu.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chỉ gọi một bát mì, ông ta vung tay lên, chỉ thấy có nhân viên phục vụ bưng cao lương mỹ vị đã sớm chuẩn bị xong lên.
Đợi đồ ăn đều được chuẩn bị tốt, Uông Vĩ Thành mỉm cười nói: “Nếu cậu Bùi còn chưa ăn cơm, có thể thử mấy món này xem có hợp khẩu vị không.
”
“Nếu cậu không thích, cứ việc mở miệng, chỉ cần là món cậu nghĩ tới, tôi tin đầu bếp đều có thể làm được.
”
Tuy vô cùng nhiệt tình, nhưng ông ta không có ý định giới thiệu thân phận của đạo nhân mặc đồ màu xanh.
Bùi Nguyên Minh cầm chiếc đũa, lẩm bẩm: “Tôi không có hứng thú với món khác, một bát mì là được”
“Dù sao bắt người tay ngắn, căn người miệng mềm, con người tôi sợ nhất chính là nợ ân tình như vậy!" Khi nói chuyện Bùi Nguyên Minh còn lấy ba trăm năm mươi nghìn ra đặt lên bàn, nói lên đây là tiên mì anh thanh toán.
Cảnh tượng này khiến đồng tử của Uông Vĩ Thành hơi co rút.
Mà đạo nhân mặc đồ xanh đang nhìn “Đạo Đức Kinh”
bên cạnh ông ta lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
Rất rõ ràng, ông ta không thích người trẻ tuổi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như Bùi Nguyên Minh chút nào.
Mà Uông Vĩ Thành nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lát xong, trong lòng cũng có chút bực bội.
Sáu thế tử của thủ đô ông ta đều từng gặp.
Tạ Doãn Thần bảo thủ, Trầm Trí Đạt tao nhã,
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mười hai giờ đêm, hẳn là thời gian ăn khuya.Vào thời điểm này, nhà hàng ở thủ đô nên sớm đóng cửa, nhưng lúc Bùi Nguyên Minh tới, thì phát hiện nơi này đèn đuốc sáng trưng, lần thứ hai được Uông Vĩ Thành bao hết.Bây giờ Uông Vĩ Thành ngồi ở chính giữa đại sảnh, đang thật cẩn thận cắt miếng thịt bò ở trước mặt.Ông ta ăn rất kỹ lưỡng, ăn rất thong thả, giống như đang nhấm nháp mùi máu tươi trong miệng.Trừ chuyện đó ra, bên cạnh ông ta còn có một ông cụ mặc đồ xanh nhìn y như thần tiên, trong tay ông cụ là một cây phất trần, cầm một bản “Đạo Đức Kinh”lật xem.Nếu không phải màn hình điện thoại trước mặt ông ta thỉnh thoảng sáng lên, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy ông ta là thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.Bùi Nguyên Minh tùy ý kéo ghế ngôi đối diện Uông Vĩ Thành, thản nhiên ngồi xuống, gọi một bát mì.Đợi nhân viên phục vụ đưa mì lên, Bùi Nguyên Minh mới câm lấy đũa, vừa ăn vừa mở miệng nói: “Ông Uông, không biết hơn nửa đêm rồi còn có gì chỉ bảo?”So với lần gặp mặt trước không ai bì nổi, lúc này vẻ mặt Uông Vĩ Thành nhiệt tình hơn nhiêu.Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh chỉ gọi một bát mì, ông ta vung tay lên, chỉ thấy có nhân viên phục vụ bưng cao lương mỹ vị đã sớm chuẩn bị xong lên.Đợi đồ ăn đều được chuẩn bị tốt, Uông Vĩ Thành mỉm cười nói: “Nếu cậu Bùi còn chưa ăn cơm, có thể thử mấy món này xem có hợp khẩu vị không.”“Nếu cậu không thích, cứ việc mở miệng, chỉ cần là món cậu nghĩ tới, tôi tin đầu bếp đều có thể làm được.”Tuy vô cùng nhiệt tình, nhưng ông ta không có ý định giới thiệu thân phận của đạo nhân mặc đồ màu xanh.Bùi Nguyên Minh cầm chiếc đũa, lẩm bẩm: “Tôi không có hứng thú với món khác, một bát mì là được”“Dù sao bắt người tay ngắn, căn người miệng mềm, con người tôi sợ nhất chính là nợ ân tình như vậy!" Khi nói chuyện Bùi Nguyên Minh còn lấy ba trăm năm mươi nghìn ra đặt lên bàn, nói lên đây là tiên mì anh thanh toán.Cảnh tượng này khiến đồng tử của Uông Vĩ Thành hơi co rút.Mà đạo nhân mặc đồ xanh đang nhìn “Đạo Đức Kinh”bên cạnh ông ta lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, trên mặt lộ vẻ chán ghét.Rất rõ ràng, ông ta không thích người trẻ tuổi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như Bùi Nguyên Minh chút nào.Mà Uông Vĩ Thành nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lát xong, trong lòng cũng có chút bực bội.Sáu thế tử của thủ đô ông ta đều từng gặp.Tạ Doãn Thần bảo thủ, Trầm Trí Đạt tao nhã,