Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1899
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bùi Nguyên Minh, cậu không trúng cổ thuật của tôi?”Kim Tuyết Ngọc kịp phản ứng.Bùi Nguyên Minh chẳng những không trúng Thất Hồn Cổ của mình, còn ghi âm những lời mình nói? Có thể nói chỉ trong nháy mắt, Kim Tuyết Ngọc rơi vào trong bị động.“Cổ thuật Miêu Cương đúng là thần kỳ, chỉ tiếc năm đó cô tu luyện thì đã sai, chỉ học được chút da lông."“Cộng thêm tu vi của cô mới khôi phục, đã vội vã tính kế tôi, cô cảm thấy có khả năng thành công sao?”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trào phúng.“Huống chỉ trên thế giới này không có cơm trưa miễn phí, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là trộm cắp!”“Tôi ném tôn nghiêm của cô xuống đất, cô chẳng những không hận tôi, còn luôn cười tươi chào đón, trừ khi tôi là một tên ngốc, nếu không sao không biết cô có vấn đê?”“Chuyện duy nhất khiến tôi vẫn không rõ, cô đường đường là cô chủ của nhà họ Kim ở Kim Lăng, vậy mà nắm giữ cổ thuật Miêu Cương? Có chút thú vị”“Nhưng nghe những lời cô nói giết Uông Vĩ Thành lúc cuối, trái lại tôi đột nhiên suy nghĩ cấn thận”“Cậu suy nghĩ cẩn thận cái gì?”Kim Tuyết Ngọc mở miệng nói theo bản năng.“Cô không phải là Kim Tuyết Ngọc, hay là nói, cô không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không sai, Kim Tuyết Ngọc chân chính, đã sớm chết vào nhiêu năm trước rồi đúng không?”“Mà cô là người đến từ Miêu Cương”“Nhưng tôi không có một chút hứng thú đối với thân phận và mục đích thật sự của cô”“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, mẹ Linh Đan biến thành người sống thực vật, có bút tích của cô hay không?”Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thay đổi mấy lần, một lát sau trầm giọng nói: “Họ Bùi kia, tôi không hiểu cậu đang nói gì!”“Một người chết tới nơi như cậu, ăn nói linh tinh cũng sẽ không có người tin tưởng cậu!”“Chết đến nơi? Ăn nói linh tinh?”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh châm chọc, quơ di động: “Cô cảm thấy nghe đoạn ghi âm này, Uông Vĩ Thành sẽ giết chết cô trước, hay là giết tôi trước?”“Phó hội trưởng Uông của chúng ta luôn là người tàn nhẫn, từ ngày hôm qua ông ta quyết định giết chết Kim Mặc Hàn xong, tôi đã hiểu rõ tàn nhẫn của ông ta.”“Tôi tin tưởng người quyết đoán như ông ta, cho dù giết người bên gối, cũng sẽ không khách sáo chút nào.”“Huống chỉ người bên gối này không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”Toàn thân Kim Tuyết Ngọc run lên, tay phải vụng ra, đang định hạ lệnh.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi khuyên cô đừng nên gọi người.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bùi Nguyên Minh, cậu không trúng cổ thuật của tôi?”
Kim Tuyết Ngọc kịp phản ứng.
Bùi Nguyên Minh chẳng những không trúng Thất Hồn Cổ của mình, còn ghi âm những lời mình nói? Có thể nói chỉ trong nháy mắt, Kim Tuyết Ngọc rơi vào trong bị động.
“Cổ thuật Miêu Cương đúng là thần kỳ, chỉ tiếc năm đó cô tu luyện thì đã sai, chỉ học được chút da lông."
“Cộng thêm tu vi của cô mới khôi phục, đã vội vã tính kế tôi, cô cảm thấy có khả năng thành công sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trào phúng.
“Huống chỉ trên thế giới này không có cơm trưa miễn phí, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là trộm cắp!”
“Tôi ném tôn nghiêm của cô xuống đất, cô chẳng những không hận tôi, còn luôn cười tươi chào đón, trừ khi tôi là một tên ngốc, nếu không sao không biết cô có vấn đê?”
“Chuyện duy nhất khiến tôi vẫn không rõ, cô đường đường là cô chủ của nhà họ Kim ở Kim Lăng, vậy mà nắm giữ cổ thuật Miêu Cương? Có chút thú vị”
“Nhưng nghe những lời cô nói giết Uông Vĩ Thành lúc cuối, trái lại tôi đột nhiên suy nghĩ cấn thận”
“Cậu suy nghĩ cẩn thận cái gì?”
Kim Tuyết Ngọc mở miệng nói theo bản năng.
“Cô không phải là Kim Tuyết Ngọc, hay là nói, cô không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không sai, Kim Tuyết Ngọc chân chính, đã sớm chết vào nhiêu năm trước rồi đúng không?”
“Mà cô là người đến từ Miêu Cương”
“Nhưng tôi không có một chút hứng thú đối với thân phận và mục đích thật sự của cô”
“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, mẹ Linh Đan biến thành người sống thực vật, có bút tích của cô hay không?”
Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thay đổi mấy lần, một lát sau trầm giọng nói: “Họ Bùi kia, tôi không hiểu cậu đang nói gì!”
“Một người chết tới nơi như cậu, ăn nói linh tinh cũng sẽ không có người tin tưởng cậu!”
“Chết đến nơi? Ăn nói linh tinh?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh châm chọc, quơ di động: “Cô cảm thấy nghe đoạn ghi âm này, Uông Vĩ Thành sẽ giết chết cô trước, hay là giết tôi trước?”
“Phó hội trưởng Uông của chúng ta luôn là người tàn nhẫn, từ ngày hôm qua ông ta quyết định giết chết Kim Mặc Hàn xong, tôi đã hiểu rõ tàn nhẫn của ông ta.”
“Tôi tin tưởng người quyết đoán như ông ta, cho dù giết người bên gối, cũng sẽ không khách sáo chút nào.”
“Huống chỉ người bên gối này không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”
Toàn thân Kim Tuyết Ngọc run lên, tay phải vụng ra, đang định hạ lệnh.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi khuyên cô đừng nên gọi người.”
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bùi Nguyên Minh, cậu không trúng cổ thuật của tôi?”Kim Tuyết Ngọc kịp phản ứng.Bùi Nguyên Minh chẳng những không trúng Thất Hồn Cổ của mình, còn ghi âm những lời mình nói? Có thể nói chỉ trong nháy mắt, Kim Tuyết Ngọc rơi vào trong bị động.“Cổ thuật Miêu Cương đúng là thần kỳ, chỉ tiếc năm đó cô tu luyện thì đã sai, chỉ học được chút da lông."“Cộng thêm tu vi của cô mới khôi phục, đã vội vã tính kế tôi, cô cảm thấy có khả năng thành công sao?”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trào phúng.“Huống chỉ trên thế giới này không có cơm trưa miễn phí, không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là trộm cắp!”“Tôi ném tôn nghiêm của cô xuống đất, cô chẳng những không hận tôi, còn luôn cười tươi chào đón, trừ khi tôi là một tên ngốc, nếu không sao không biết cô có vấn đê?”“Chuyện duy nhất khiến tôi vẫn không rõ, cô đường đường là cô chủ của nhà họ Kim ở Kim Lăng, vậy mà nắm giữ cổ thuật Miêu Cương? Có chút thú vị”“Nhưng nghe những lời cô nói giết Uông Vĩ Thành lúc cuối, trái lại tôi đột nhiên suy nghĩ cấn thận”“Cậu suy nghĩ cẩn thận cái gì?”Kim Tuyết Ngọc mở miệng nói theo bản năng.“Cô không phải là Kim Tuyết Ngọc, hay là nói, cô không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi đoán không sai, Kim Tuyết Ngọc chân chính, đã sớm chết vào nhiêu năm trước rồi đúng không?”“Mà cô là người đến từ Miêu Cương”“Nhưng tôi không có một chút hứng thú đối với thân phận và mục đích thật sự của cô”“Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, mẹ Linh Đan biến thành người sống thực vật, có bút tích của cô hay không?”Vẻ mặt Kim Tuyết Ngọc thay đổi mấy lần, một lát sau trầm giọng nói: “Họ Bùi kia, tôi không hiểu cậu đang nói gì!”“Một người chết tới nơi như cậu, ăn nói linh tinh cũng sẽ không có người tin tưởng cậu!”“Chết đến nơi? Ăn nói linh tinh?”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh châm chọc, quơ di động: “Cô cảm thấy nghe đoạn ghi âm này, Uông Vĩ Thành sẽ giết chết cô trước, hay là giết tôi trước?”“Phó hội trưởng Uông của chúng ta luôn là người tàn nhẫn, từ ngày hôm qua ông ta quyết định giết chết Kim Mặc Hàn xong, tôi đã hiểu rõ tàn nhẫn của ông ta.”“Tôi tin tưởng người quyết đoán như ông ta, cho dù giết người bên gối, cũng sẽ không khách sáo chút nào.”“Huống chỉ người bên gối này không phải là Kim Tuyết Ngọc chân chính”Toàn thân Kim Tuyết Ngọc run lên, tay phải vụng ra, đang định hạ lệnh.Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi khuyên cô đừng nên gọi người.”