Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1907

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bùi Nguyên Minh, thả thế tử, chuyện hôm nay còn có đường sống quay về, nếu không tôi sợ cậu chết không có chỗ chôn!”Lê Hàn Nguyệt không để ý tới đau đớn trên mặt, lúc này cũng lấy một khẩu súng ngắn ra, chĩa về phía Bùi Nguyên Minh mở miệng.“Bốp..."Bùi Nguyên Minh trở tay tát Chân Vũ Long một cái, sau đó tay nằm cổ Chân Vũ Long hơi dùng lực.Lúc này có hơn mười khẩu súng cùng chĩa về phía anh, nhưng vẻ mặt anh không chút thay đối, mà thản nhiên nói: “Các người có muốn thử một chút, xem súng trong tay các người nhanh hơn, hay là tay của tôi nhanh hơn hay không?”Cùng với giọng nói vừa dừng, Bùi Nguyên Minh chậm rãi dùng lực, gương mặt trăng xanh của Chân Vũ Long lập tức xung huyết đỏ bừng, đôi mắt lại càng đỏ đậm, giống như sắp nổ tung.Đám người Lê Hàn Nguyệt nhìn mà da đầu run lên, muốn bản loạn bản chết Bùi Nguyên Minh, nhưng sợ ảnh hưởng tới Chân Vũ Long.Lúc này Tư Đồ Chí Khang nhận được tin đi tới, trong tay anh ta cũng có súng, rất nhanh bảo vệ Uông Linh Đan.“Bỏ hết súng xuống cho tôi”Bùi Nguyên Minh mở miệng lần nữa.“Nếu không tôi sợ không cẩn thận bóp chết thế tử nhà các người, mọi người cùng xong đời”Lời nói của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng tràn ngập sát ý.Tuy lúc này đám người Lê Hàn Nguyệt giơ súng lên, nhưng là ném chuột sợ vỡ đồ, căn bản không dám xông lên.Trái lại Chân Vũ Long từ trạng thái mới đầu còn sững sờ kịp phản ứng, anh ta lộ ra nụ cười kỳ lạ, lạnh lùng nói: “Cậu là Bùi Nguyên Minh?”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh nói xem?”“Tên nhóc, cậu có gan lắm, chẳng những cắm sừng tôi, còn dám vả mặt tôi trước mặt mọi người, sỉ nhục nhà họ Chân ở thủ đô tôi, cậu muốn chết đúng không?”Chân Vũ Long nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt khinh thường.“Cậu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi, nếu không hôm nay tôi giết cả nhà cậu”Bùi Nguyên Minh lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy tay trái của Chân Vũ Long, sau đó dùng lực bóp mạnh.“Rắc”một tiếng, tay trái của Chân Vũ Long bị bóp nát xương.Đau đớn kịch liệt truyền tới, đau tới mức thiểu chút nữa là Chân Vũ Long hôn mê bất tỉnh.Nhưng anh ta coi như là nhân vật lớn, vậy mà lúc này không kêu thảm thiết, còn cười gắn nói: “Họ Bùi, mày đối xử với tao như vậy, mày có biết hậu quả không?”“Bốp!" Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, thản nhiên nói: “Anh nói cho tôi biết, sẽ có hậu quả gì?”“Bốp!"- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bùi Nguyên Minh, thả thế tử, chuyện hôm nay còn có đường sống quay về, nếu không tôi sợ cậu chết không có chỗ chôn!”

Lê Hàn Nguyệt không để ý tới đau đớn trên mặt, lúc này cũng lấy một khẩu súng ngắn ra, chĩa về phía Bùi Nguyên Minh mở miệng.

“Bốp..."

Bùi Nguyên Minh trở tay tát Chân Vũ Long một cái, sau đó tay nằm cổ Chân Vũ Long hơi dùng lực.

Lúc này có hơn mười khẩu súng cùng chĩa về phía anh, nhưng vẻ mặt anh không chút thay đối, mà thản nhiên nói: “Các người có muốn thử một chút, xem súng trong tay các người nhanh hơn, hay là tay của tôi nhanh hơn hay không?”

Cùng với giọng nói vừa dừng, Bùi Nguyên Minh chậm rãi dùng lực, gương mặt trăng xanh của Chân Vũ Long lập tức xung huyết đỏ bừng, đôi mắt lại càng đỏ đậm, giống như sắp nổ tung.

Đám người Lê Hàn Nguyệt nhìn mà da đầu run lên, muốn bản loạn bản chết Bùi Nguyên Minh, nhưng sợ ảnh hưởng tới Chân Vũ Long.

Lúc này Tư Đồ Chí Khang nhận được tin đi tới, trong tay anh ta cũng có súng, rất nhanh bảo vệ Uông Linh Đan.

“Bỏ hết súng xuống cho tôi”

Bùi Nguyên Minh mở miệng lần nữa.

“Nếu không tôi sợ không cẩn thận bóp chết thế tử nhà các người, mọi người cùng xong đời”

Lời nói của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng tràn ngập sát ý.

Tuy lúc này đám người Lê Hàn Nguyệt giơ súng lên, nhưng là ném chuột sợ vỡ đồ, căn bản không dám xông lên.

Trái lại Chân Vũ Long từ trạng thái mới đầu còn sững sờ kịp phản ứng, anh ta lộ ra nụ cười kỳ lạ, lạnh lùng nói: “Cậu là Bùi Nguyên Minh?”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh nói xem?”

“Tên nhóc, cậu có gan lắm, chẳng những cắm sừng tôi, còn dám vả mặt tôi trước mặt mọi người, sỉ nhục nhà họ Chân ở thủ đô tôi, cậu muốn chết đúng không?”

Chân Vũ Long nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt khinh thường.

“Cậu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi, nếu không hôm nay tôi giết cả nhà cậu”

Bùi Nguyên Minh lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy tay trái của Chân Vũ Long, sau đó dùng lực bóp mạnh.

“Rắc”

một tiếng, tay trái của Chân Vũ Long bị bóp nát xương.

Đau đớn kịch liệt truyền tới, đau tới mức thiểu chút nữa là Chân Vũ Long hôn mê bất tỉnh.

Nhưng anh ta coi như là nhân vật lớn, vậy mà lúc này không kêu thảm thiết, còn cười gắn nói: “Họ Bùi, mày đối xử với tao như vậy, mày có biết hậu quả không?”

“Bốp!" Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, thản nhiên nói: “Anh nói cho tôi biết, sẽ có hậu quả gì?”

“Bốp!"

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bùi Nguyên Minh, thả thế tử, chuyện hôm nay còn có đường sống quay về, nếu không tôi sợ cậu chết không có chỗ chôn!”Lê Hàn Nguyệt không để ý tới đau đớn trên mặt, lúc này cũng lấy một khẩu súng ngắn ra, chĩa về phía Bùi Nguyên Minh mở miệng.“Bốp..."Bùi Nguyên Minh trở tay tát Chân Vũ Long một cái, sau đó tay nằm cổ Chân Vũ Long hơi dùng lực.Lúc này có hơn mười khẩu súng cùng chĩa về phía anh, nhưng vẻ mặt anh không chút thay đối, mà thản nhiên nói: “Các người có muốn thử một chút, xem súng trong tay các người nhanh hơn, hay là tay của tôi nhanh hơn hay không?”Cùng với giọng nói vừa dừng, Bùi Nguyên Minh chậm rãi dùng lực, gương mặt trăng xanh của Chân Vũ Long lập tức xung huyết đỏ bừng, đôi mắt lại càng đỏ đậm, giống như sắp nổ tung.Đám người Lê Hàn Nguyệt nhìn mà da đầu run lên, muốn bản loạn bản chết Bùi Nguyên Minh, nhưng sợ ảnh hưởng tới Chân Vũ Long.Lúc này Tư Đồ Chí Khang nhận được tin đi tới, trong tay anh ta cũng có súng, rất nhanh bảo vệ Uông Linh Đan.“Bỏ hết súng xuống cho tôi”Bùi Nguyên Minh mở miệng lần nữa.“Nếu không tôi sợ không cẩn thận bóp chết thế tử nhà các người, mọi người cùng xong đời”Lời nói của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng tràn ngập sát ý.Tuy lúc này đám người Lê Hàn Nguyệt giơ súng lên, nhưng là ném chuột sợ vỡ đồ, căn bản không dám xông lên.Trái lại Chân Vũ Long từ trạng thái mới đầu còn sững sờ kịp phản ứng, anh ta lộ ra nụ cười kỳ lạ, lạnh lùng nói: “Cậu là Bùi Nguyên Minh?”Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh nói xem?”“Tên nhóc, cậu có gan lắm, chẳng những cắm sừng tôi, còn dám vả mặt tôi trước mặt mọi người, sỉ nhục nhà họ Chân ở thủ đô tôi, cậu muốn chết đúng không?”Chân Vũ Long nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt khinh thường.“Cậu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi, nếu không hôm nay tôi giết cả nhà cậu”Bùi Nguyên Minh lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy tay trái của Chân Vũ Long, sau đó dùng lực bóp mạnh.“Rắc”một tiếng, tay trái của Chân Vũ Long bị bóp nát xương.Đau đớn kịch liệt truyền tới, đau tới mức thiểu chút nữa là Chân Vũ Long hôn mê bất tỉnh.Nhưng anh ta coi như là nhân vật lớn, vậy mà lúc này không kêu thảm thiết, còn cười gắn nói: “Họ Bùi, mày đối xử với tao như vậy, mày có biết hậu quả không?”“Bốp!" Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, thản nhiên nói: “Anh nói cho tôi biết, sẽ có hậu quả gì?”“Bốp!"- -----------------

Chương 1907