Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1909
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôm nhau cùng chết?”Bùi Nguyên Minh vươn tay võ mặt Chân Vũ Long, vẻ mặt đây hứng thú.“Ở trong mắt thế tử Chân anh, chính anh là đồ sứ, người như tôi là hũ sành.”“Đồ sứ như anh, sẽ ôm nhau cùng chết với hũ sành sao?”“Anh nghĩ cái gì thế?”Chân Vũ Long cau mày hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”“Thật sự chọc giận tôi, cậu sẽ không có cơ hội hối hận đâu.”Cách đó không xa, Phương Chí Trung bò dậy, giận dữ hét lên: “Bùi Nguyên Minh, có một số người không phải người mày có thể đắc tội được!”“Mày đừng có mà đánh đồng thế tử với Chung Thanh Tùng!”“Thương tổn thế tử, mày dùng mạng nhỏ của mày đền cũng không đủ đâu!”“Bốp!”Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, bây giờ dùng đủ sức lực, trực tiếp đánh Chân Vũ Long rụng cả răng.“Nhìn xem, nhìn xem, đây là thuộc hạ của anh không nghe lời?”“Tôi đã sớm nói, bọn họ lại vô nghĩa nửa câu, tôi sẽ tát anh một cái, bây giờ còn nợ năm cái!”Bùi Nguyên Minh híp mắt, không nhanh không chậm bắt đầu tát.“Bốp bốp bốp bốp bốp..”Năm cái tát đánh xuống, Chân Vũ Long gân như phun hết răng ra đất, mà cảnh tượng này khiến đám người Lê Hàn Nguyệt và Phương Chí Trung hoàn toàn sợ hãi.Bọn họ còn rất nhiều lời uy hiếp muốn nói, nhưng mà lúc này, bọn họ không dám mở miệng.“Nhìn xem, có phải như vậy thế giới này sẽ yên tĩnh rôi hay không?”Bùi Nguyên Minh nâng mặt Chân Vũ Long mặt mũi bầm dập lên, mỉm cười nói: “Bây giờ không có đám thuộc hạ của anh âm ï nữa, có phải là chúng ta có thể tâm sự rồi đúng không?”Chân Vũ Long phun ra một ngụm máu, vẻ mặt thay đổi mấy lần, một lát sau khôi phục bình thường.“Bùi Nguyên Minh, cho dù giữa mày và tao có mâu thuẫn xung đột gì, nhưng có một chuyện tao không thể không thừa nhận, đó chính là thân thủ của mày không tệ, lá gan cũng rất lớn, ít nhất mày là người nhiều năm qua như vậy, là người đầu tiên khiến tao cảm thấy không dễ đối phó”“Mày nên cảm thấy vinh hạnh”“Tuy mọi chuyện có liên quan tới việc tao sơ suất, nhưng không thể phủ nhận mày rất mạnh”“Hơn nữa tao còn nghe nói, mày giải quyết nhanh chóng, dễ dàng giúp Linh Đan củng cố địa vị trong tập đoàn nhà họ Uông.”“Thân thủ như vậy, tâm cơ như vậy, đáng quý khó có được.”“Cho dù là trong tầng tầng lớp lớp Thiên Kiêu ở thủ đô, muốn tìm một người như mày đều rất khó.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ôm nhau cùng chết?”
Bùi Nguyên Minh vươn tay võ mặt Chân Vũ Long, vẻ mặt đây hứng thú.
“Ở trong mắt thế tử Chân anh, chính anh là đồ sứ, người như tôi là hũ sành.”
“Đồ sứ như anh, sẽ ôm nhau cùng chết với hũ sành sao?”
“Anh nghĩ cái gì thế?”
Chân Vũ Long cau mày hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Thật sự chọc giận tôi, cậu sẽ không có cơ hội hối hận đâu.”
Cách đó không xa, Phương Chí Trung bò dậy, giận dữ hét lên: “Bùi Nguyên Minh, có một số người không phải người mày có thể đắc tội được!”
“Mày đừng có mà đánh đồng thế tử với Chung Thanh Tùng!”
“Thương tổn thế tử, mày dùng mạng nhỏ của mày đền cũng không đủ đâu!”
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, bây giờ dùng đủ sức lực, trực tiếp đánh Chân Vũ Long rụng cả răng.
“Nhìn xem, nhìn xem, đây là thuộc hạ của anh không nghe lời?”
“Tôi đã sớm nói, bọn họ lại vô nghĩa nửa câu, tôi sẽ tát anh một cái, bây giờ còn nợ năm cái!”
Bùi Nguyên Minh híp mắt, không nhanh không chậm bắt đầu tát.
“Bốp bốp bốp bốp bốp..
”
Năm cái tát đánh xuống, Chân Vũ Long gân như phun hết răng ra đất, mà cảnh tượng này khiến đám người Lê Hàn Nguyệt và Phương Chí Trung hoàn toàn sợ hãi.
Bọn họ còn rất nhiều lời uy hiếp muốn nói, nhưng mà lúc này, bọn họ không dám mở miệng.
“Nhìn xem, có phải như vậy thế giới này sẽ yên tĩnh rôi hay không?”
Bùi Nguyên Minh nâng mặt Chân Vũ Long mặt mũi bầm dập lên, mỉm cười nói: “Bây giờ không có đám thuộc hạ của anh âm ï nữa, có phải là chúng ta có thể tâm sự rồi đúng không?”
Chân Vũ Long phun ra một ngụm máu, vẻ mặt thay đổi mấy lần, một lát sau khôi phục bình thường.
“Bùi Nguyên Minh, cho dù giữa mày và tao có mâu thuẫn xung đột gì, nhưng có một chuyện tao không thể không thừa nhận, đó chính là thân thủ của mày không tệ, lá gan cũng rất lớn, ít nhất mày là người nhiều năm qua như vậy, là người đầu tiên khiến tao cảm thấy không dễ đối phó”
“Mày nên cảm thấy vinh hạnh”
“Tuy mọi chuyện có liên quan tới việc tao sơ suất, nhưng không thể phủ nhận mày rất mạnh”
“Hơn nữa tao còn nghe nói, mày giải quyết nhanh chóng, dễ dàng giúp Linh Đan củng cố địa vị trong tập đoàn nhà họ Uông.”
“Thân thủ như vậy, tâm cơ như vậy, đáng quý khó có được.”
“Cho dù là trong tầng tầng lớp lớp Thiên Kiêu ở thủ đô, muốn tìm một người như mày đều rất khó.”
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ôm nhau cùng chết?”Bùi Nguyên Minh vươn tay võ mặt Chân Vũ Long, vẻ mặt đây hứng thú.“Ở trong mắt thế tử Chân anh, chính anh là đồ sứ, người như tôi là hũ sành.”“Đồ sứ như anh, sẽ ôm nhau cùng chết với hũ sành sao?”“Anh nghĩ cái gì thế?”Chân Vũ Long cau mày hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”“Thật sự chọc giận tôi, cậu sẽ không có cơ hội hối hận đâu.”Cách đó không xa, Phương Chí Trung bò dậy, giận dữ hét lên: “Bùi Nguyên Minh, có một số người không phải người mày có thể đắc tội được!”“Mày đừng có mà đánh đồng thế tử với Chung Thanh Tùng!”“Thương tổn thế tử, mày dùng mạng nhỏ của mày đền cũng không đủ đâu!”“Bốp!”Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, bây giờ dùng đủ sức lực, trực tiếp đánh Chân Vũ Long rụng cả răng.“Nhìn xem, nhìn xem, đây là thuộc hạ của anh không nghe lời?”“Tôi đã sớm nói, bọn họ lại vô nghĩa nửa câu, tôi sẽ tát anh một cái, bây giờ còn nợ năm cái!”Bùi Nguyên Minh híp mắt, không nhanh không chậm bắt đầu tát.“Bốp bốp bốp bốp bốp..”Năm cái tát đánh xuống, Chân Vũ Long gân như phun hết răng ra đất, mà cảnh tượng này khiến đám người Lê Hàn Nguyệt và Phương Chí Trung hoàn toàn sợ hãi.Bọn họ còn rất nhiều lời uy hiếp muốn nói, nhưng mà lúc này, bọn họ không dám mở miệng.“Nhìn xem, có phải như vậy thế giới này sẽ yên tĩnh rôi hay không?”Bùi Nguyên Minh nâng mặt Chân Vũ Long mặt mũi bầm dập lên, mỉm cười nói: “Bây giờ không có đám thuộc hạ của anh âm ï nữa, có phải là chúng ta có thể tâm sự rồi đúng không?”Chân Vũ Long phun ra một ngụm máu, vẻ mặt thay đổi mấy lần, một lát sau khôi phục bình thường.“Bùi Nguyên Minh, cho dù giữa mày và tao có mâu thuẫn xung đột gì, nhưng có một chuyện tao không thể không thừa nhận, đó chính là thân thủ của mày không tệ, lá gan cũng rất lớn, ít nhất mày là người nhiều năm qua như vậy, là người đầu tiên khiến tao cảm thấy không dễ đối phó”“Mày nên cảm thấy vinh hạnh”“Tuy mọi chuyện có liên quan tới việc tao sơ suất, nhưng không thể phủ nhận mày rất mạnh”“Hơn nữa tao còn nghe nói, mày giải quyết nhanh chóng, dễ dàng giúp Linh Đan củng cố địa vị trong tập đoàn nhà họ Uông.”“Thân thủ như vậy, tâm cơ như vậy, đáng quý khó có được.”“Cho dù là trong tầng tầng lớp lớp Thiên Kiêu ở thủ đô, muốn tìm một người như mày đều rất khó.”