Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1918
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Răng rắc!”Một phát súng cuối cùng vang lên, vẫn làsúng rỗng như cũ, Bùi Nguyên Minh hoàn hảokhông tổn hao gì, mà tay phải của Chân Vũ Longrun lẩy bẩy, bắp thịt trên mặt không ngừng giậtgiật.“Cậu!”“Cậu chơi tôi!”“Khốn nạn!”“Cậu chơi tôi!”Lúc này Chân Vũ Long nổi trận lôi đình, anh talập tức suy nghĩ cẩn thận, trong khẩu súng nàycăn bản không có đạn.Từ đầu tới cuối, đây đều là ván cờ của BùiNguyên Minh, một ván cờ khiến anh ta thấy rõmình vô dụng, thấy rõ mình sẽ sợ hãi.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vươn tayphải ra chậm rãi nắm lấy cổ Chân Vũ Long, trêngương mặt lộ ra nụ cười.“Thế tử Chân, quá đáng tiếc.”“Cho dù anh có bắn phát súng cuối cùng vớimình, hay là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ haykhông, tôi đều không giết anh”“Nhưng anh quá khiến tôi thất vọng”“Anh cũng khiến tôi biết rõ, người như anh sẽkhông xem trọng quy tắc trò chơi.”“Hôm nay tôi không giết anh, ngày mai chờđợi tôi sẽ là trả thù đẫm máu của anh”“Cho nên thế tử Chân, lên đường đi”“Từ hôm nay trở đi, trên thế giới này chỉ cònlại năm thế tử”“Răng rắc..."Giọng nói vừa dừng, tay phải của Bùi NguyênMinh dùng lực.Trên gương mặt Chân Vũ Long xuất hiện khócó thể tin, trong miệng không ngừng chảy máu ra,sau đó đầu anh ta đập lên tay lái.“Đoàng...”Âm thanh rất to truyền ra, giống như tang lễcủa anh ta.Bùi Nguyên Minh cầm lấy di động của ChânVũ Long trên ghế phụ nhìn một lát, sau đó anh imlặng xoay người, gọi một cuộc điện thoại: “Pháimột đội người tới nhà họ Uông dọn dẹp một lát”“Ngoài ra, phái một chiếc xe tới đón tôi”Giải quyết xong chuyện Chân Vũ Long, BùiNguyên Minh trở về biệt thự Hương Sơn mộtchuyến, dựa theo ước định ăn một bữa cơm vớiUông Linh Đan.Sau khi ăn xong, Bùi Nguyên Minh trực tiếpnằm xuống nghỉ ngơi.Chuyện sáng hôm nay tuy thuận lợi, nhưng dùsao cũng tiêu hao không ít thể lực của anh.Anh cân phải nghỉ ngơi thật tốt, tối nay còngiải quyết cục diện chia năm xẻ bảy trong LongMôn phân hội thủ đô.Mấy ngày nay, Bùi Nguyên Minh vẫn không ratay với Long Môn là có nguyên nhân.Có Chân Vũ Long và người Đảo Quốc đứngphía sau gây sóng gió, thực lực của Uông VĩThành không thể khinh thường, đơn thuần dựa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Răng rắc!”
Một phát súng cuối cùng vang lên, vẫn là
súng rỗng như cũ, Bùi Nguyên Minh hoàn hảo
không tổn hao gì, mà tay phải của Chân Vũ Long
run lẩy bẩy, bắp thịt trên mặt không ngừng giật
giật.
“Cậu!”
“Cậu chơi tôi!”
“Khốn nạn!”
“Cậu chơi tôi!”
Lúc này Chân Vũ Long nổi trận lôi đình, anh ta
lập tức suy nghĩ cẩn thận, trong khẩu súng này
căn bản không có đạn.
Từ đầu tới cuối, đây đều là ván cờ của Bùi
Nguyên Minh, một ván cờ khiến anh ta thấy rõ
mình vô dụng, thấy rõ mình sẽ sợ hãi.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vươn tay
phải ra chậm rãi nắm lấy cổ Chân Vũ Long, trên
gương mặt lộ ra nụ cười.
“Thế tử Chân, quá đáng tiếc.”
“Cho dù anh có bắn phát súng cuối cùng với
mình, hay là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay
không, tôi đều không giết anh”
“Nhưng anh quá khiến tôi thất vọng”
“Anh cũng khiến tôi biết rõ, người như anh sẽ
không xem trọng quy tắc trò chơi.”
“Hôm nay tôi không giết anh, ngày mai chờ
đợi tôi sẽ là trả thù đẫm máu của anh”
“Cho nên thế tử Chân, lên đường đi”
“Từ hôm nay trở đi, trên thế giới này chỉ còn
lại năm thế tử”
“Răng rắc..."
Giọng nói vừa dừng, tay phải của Bùi Nguyên
Minh dùng lực.
Trên gương mặt Chân Vũ Long xuất hiện khó
có thể tin, trong miệng không ngừng chảy máu ra,
sau đó đầu anh ta đập lên tay lái.
“Đoàng...”
Âm thanh rất to truyền ra, giống như tang lễ
của anh ta.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy di động của Chân
Vũ Long trên ghế phụ nhìn một lát, sau đó anh im
lặng xoay người, gọi một cuộc điện thoại: “Phái
một đội người tới nhà họ Uông dọn dẹp một lát”
“Ngoài ra, phái một chiếc xe tới đón tôi”
Giải quyết xong chuyện Chân Vũ Long, Bùi
Nguyên Minh trở về biệt thự Hương Sơn một
chuyến, dựa theo ước định ăn một bữa cơm với
Uông Linh Đan.
Sau khi ăn xong, Bùi Nguyên Minh trực tiếp
nằm xuống nghỉ ngơi.
Chuyện sáng hôm nay tuy thuận lợi, nhưng dù
sao cũng tiêu hao không ít thể lực của anh.
Anh cân phải nghỉ ngơi thật tốt, tối nay còn
giải quyết cục diện chia năm xẻ bảy trong Long
Môn phân hội thủ đô.
Mấy ngày nay, Bùi Nguyên Minh vẫn không ra
tay với Long Môn là có nguyên nhân.
Có Chân Vũ Long và người Đảo Quốc đứng
phía sau gây sóng gió, thực lực của Uông Vĩ
Thành không thể khinh thường, đơn thuần dựa
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Răng rắc!”Một phát súng cuối cùng vang lên, vẫn làsúng rỗng như cũ, Bùi Nguyên Minh hoàn hảokhông tổn hao gì, mà tay phải của Chân Vũ Longrun lẩy bẩy, bắp thịt trên mặt không ngừng giậtgiật.“Cậu!”“Cậu chơi tôi!”“Khốn nạn!”“Cậu chơi tôi!”Lúc này Chân Vũ Long nổi trận lôi đình, anh talập tức suy nghĩ cẩn thận, trong khẩu súng nàycăn bản không có đạn.Từ đầu tới cuối, đây đều là ván cờ của BùiNguyên Minh, một ván cờ khiến anh ta thấy rõmình vô dụng, thấy rõ mình sẽ sợ hãi.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vươn tayphải ra chậm rãi nắm lấy cổ Chân Vũ Long, trêngương mặt lộ ra nụ cười.“Thế tử Chân, quá đáng tiếc.”“Cho dù anh có bắn phát súng cuối cùng vớimình, hay là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ haykhông, tôi đều không giết anh”“Nhưng anh quá khiến tôi thất vọng”“Anh cũng khiến tôi biết rõ, người như anh sẽkhông xem trọng quy tắc trò chơi.”“Hôm nay tôi không giết anh, ngày mai chờđợi tôi sẽ là trả thù đẫm máu của anh”“Cho nên thế tử Chân, lên đường đi”“Từ hôm nay trở đi, trên thế giới này chỉ cònlại năm thế tử”“Răng rắc..."Giọng nói vừa dừng, tay phải của Bùi NguyênMinh dùng lực.Trên gương mặt Chân Vũ Long xuất hiện khócó thể tin, trong miệng không ngừng chảy máu ra,sau đó đầu anh ta đập lên tay lái.“Đoàng...”Âm thanh rất to truyền ra, giống như tang lễcủa anh ta.Bùi Nguyên Minh cầm lấy di động của ChânVũ Long trên ghế phụ nhìn một lát, sau đó anh imlặng xoay người, gọi một cuộc điện thoại: “Pháimột đội người tới nhà họ Uông dọn dẹp một lát”“Ngoài ra, phái một chiếc xe tới đón tôi”Giải quyết xong chuyện Chân Vũ Long, BùiNguyên Minh trở về biệt thự Hương Sơn mộtchuyến, dựa theo ước định ăn một bữa cơm vớiUông Linh Đan.Sau khi ăn xong, Bùi Nguyên Minh trực tiếpnằm xuống nghỉ ngơi.Chuyện sáng hôm nay tuy thuận lợi, nhưng dùsao cũng tiêu hao không ít thể lực của anh.Anh cân phải nghỉ ngơi thật tốt, tối nay còngiải quyết cục diện chia năm xẻ bảy trong LongMôn phân hội thủ đô.Mấy ngày nay, Bùi Nguyên Minh vẫn không ratay với Long Môn là có nguyên nhân.Có Chân Vũ Long và người Đảo Quốc đứngphía sau gây sóng gió, thực lực của Uông VĩThành không thể khinh thường, đơn thuần dựa