Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1930
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nói xong, Sở Tuấn Hiên tự mình mang theo một cái hộp, cười tít mắt đi tới trước người Uông Vĩ Thành.Lúc đặt cái hộp trước mặt Uông Vĩ Thành, dự cảm chẳng lành lập tức tràn ngập trong lòng ông ta.Uông Vĩ Thành hít sâu một hơi, gân như dùng tay phải run lấy bấy, chậm rãi mở nắp hộp ra.“Ong...”Giống như tiếng sấm vang lên, Uông Vĩ Thành sởn gai ốc, cả người thất tha thất thểu lùi ra sau ngã ngồi xuống đất, trên mặt đều là khó có thể tin.Cái đầu! Trong hộp quà, là cái đầu của Chân Vũ Long thế tử Chân, một trong sáu thế tử ở thủ đô! Người này cũng đại diện cho chỗ dựa vững chắc nhất của Uông Vĩ Thành, năng lực lớn nhất! Nhìn tươi cười trên mặt Sở Tuấn Hiên lúc này, Uông Vĩ Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.Ông ta biết rõ, Sở Tuấn Hiên tuyệt đối không có năng lực giải quyết Chân Vũ Long.Như vậy khả năng duy nhất, chính là Bùi Nguyên Minhl Chẳng trách hôm nay Bùi Nguyên Minh có thể lông tóc không tổn hao xuất hiện ở nơi này, chẳng trách Chân Vũ Long đến nhà họ Uông, chỉ dùng di động gửi một tin kế hoạch diễn ra như thường.Hóa ra Chân Vũ Long đã chết.Lúc này Bùi Nguyên Minh lấy một cái di động từ trong túi áo ra, lạnh nhạt thờ ơ ấn một số.Cùng lúc đó, di động trong tay Uông Vĩ Thành chấn động dữ dội, trên màn hình hiển thị ba chữ “Chân Vũ Long”nhìn mà ghê người.Tay Uông Vĩ Thành không ngừng run lẩy bẩy, nhưng cho dù thể nào, cũng không có dũng khí nghe máy.Sở Tuấn Hiên ở bên cạnh mỉm cười giúp Uông Vĩ Thành nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh: “Phó hội trưởng Uông, nếu đây là tất cả quân bài chưa lật của ông, như vậy thực xin lỗi, ông thua”Gương mặt Uông Vĩ Thành trẳng xanh, cuối cùng thân thể không thể đứng thẳng, mà cong xuống.Lúc này, phó hội trưởng tràn ngập tinh thần biến thành một ông già.Mất đi chỗ dựa Chân Vũ Long, ông ta còn có quân bài nào chưa lật? Ông ta lấy cái gì đấu với Bùi Nguyên Minh? Lúc này Bùi Nguyên Minh ném di động, lạnh nhạt thờ ơ nhìn Uông Vĩ Thành, chậm rãi mở miệng nói: “Sau khi Sở Văn Trung mất, ông có từng suy nghĩ tới chuyện báo thù cho ông ta không?”“Không có! “Trong lòng ông vui còn không kịp, chỉ nghĩ tới chuyện lên nắm quyền như thể nào!”“Mà đám Tần Ý Hàm hi vọng lên nắm quyền lớn nhất lại lựa chọn đến Dương Thành tìm tôi trả thù, kết quả cũng bị tôi phế đi!”“Đã chết một Sở Văn Trung, phế đi một Tần Ý Hàm, theo lý mà nói, phó hội trưởng Uông ông mới có thể nhanh chóng lên nắm quyền”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nói xong, Sở Tuấn Hiên tự mình mang theo một cái hộp, cười tít mắt đi tới trước người Uông Vĩ Thành.
Lúc đặt cái hộp trước mặt Uông Vĩ Thành, dự cảm chẳng lành lập tức tràn ngập trong lòng ông ta.
Uông Vĩ Thành hít sâu một hơi, gân như dùng tay phải run lấy bấy, chậm rãi mở nắp hộp ra.
“Ong...”
Giống như tiếng sấm vang lên, Uông Vĩ Thành sởn gai ốc, cả người thất tha thất thểu lùi ra sau ngã ngồi xuống đất, trên mặt đều là khó có thể tin.
Cái đầu! Trong hộp quà, là cái đầu của Chân Vũ Long thế tử Chân, một trong sáu thế tử ở thủ đô! Người này cũng đại diện cho chỗ dựa vững chắc nhất của Uông Vĩ Thành, năng lực lớn nhất! Nhìn tươi cười trên mặt Sở Tuấn Hiên lúc này, Uông Vĩ Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ông ta biết rõ, Sở Tuấn Hiên tuyệt đối không có năng lực giải quyết Chân Vũ Long.
Như vậy khả năng duy nhất, chính là Bùi Nguyên Minhl Chẳng trách hôm nay Bùi Nguyên Minh có thể lông tóc không tổn hao xuất hiện ở nơi này, chẳng trách Chân Vũ Long đến nhà họ Uông, chỉ dùng di động gửi một tin kế hoạch diễn ra như thường.
Hóa ra Chân Vũ Long đã chết.
Lúc này Bùi Nguyên Minh lấy một cái di động từ trong túi áo ra, lạnh nhạt thờ ơ ấn một số.
Cùng lúc đó, di động trong tay Uông Vĩ Thành chấn động dữ dội, trên màn hình hiển thị ba chữ “Chân Vũ Long”
nhìn mà ghê người.
Tay Uông Vĩ Thành không ngừng run lẩy bẩy, nhưng cho dù thể nào, cũng không có dũng khí nghe máy.
Sở Tuấn Hiên ở bên cạnh mỉm cười giúp Uông Vĩ Thành nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh: “Phó hội trưởng Uông, nếu đây là tất cả quân bài chưa lật của ông, như vậy thực xin lỗi, ông thua”
Gương mặt Uông Vĩ Thành trẳng xanh, cuối cùng thân thể không thể đứng thẳng, mà cong xuống.
Lúc này, phó hội trưởng tràn ngập tinh thần biến thành một ông già.
Mất đi chỗ dựa Chân Vũ Long, ông ta còn có quân bài nào chưa lật? Ông ta lấy cái gì đấu với Bùi Nguyên Minh? Lúc này Bùi Nguyên Minh ném di động, lạnh nhạt thờ ơ nhìn Uông Vĩ Thành, chậm rãi mở miệng nói: “Sau khi Sở Văn Trung mất, ông có từng suy nghĩ tới chuyện báo thù cho ông ta không?”
“Không có! “Trong lòng ông vui còn không kịp, chỉ nghĩ tới chuyện lên nắm quyền như thể nào!”
“Mà đám Tần Ý Hàm hi vọng lên nắm quyền lớn nhất lại lựa chọn đến Dương Thành tìm tôi trả thù, kết quả cũng bị tôi phế đi!”
“Đã chết một Sở Văn Trung, phế đi một Tần Ý Hàm, theo lý mà nói, phó hội trưởng Uông ông mới có thể nhanh chóng lên nắm quyền”
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nói xong, Sở Tuấn Hiên tự mình mang theo một cái hộp, cười tít mắt đi tới trước người Uông Vĩ Thành.Lúc đặt cái hộp trước mặt Uông Vĩ Thành, dự cảm chẳng lành lập tức tràn ngập trong lòng ông ta.Uông Vĩ Thành hít sâu một hơi, gân như dùng tay phải run lấy bấy, chậm rãi mở nắp hộp ra.“Ong...”Giống như tiếng sấm vang lên, Uông Vĩ Thành sởn gai ốc, cả người thất tha thất thểu lùi ra sau ngã ngồi xuống đất, trên mặt đều là khó có thể tin.Cái đầu! Trong hộp quà, là cái đầu của Chân Vũ Long thế tử Chân, một trong sáu thế tử ở thủ đô! Người này cũng đại diện cho chỗ dựa vững chắc nhất của Uông Vĩ Thành, năng lực lớn nhất! Nhìn tươi cười trên mặt Sở Tuấn Hiên lúc này, Uông Vĩ Thành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.Ông ta biết rõ, Sở Tuấn Hiên tuyệt đối không có năng lực giải quyết Chân Vũ Long.Như vậy khả năng duy nhất, chính là Bùi Nguyên Minhl Chẳng trách hôm nay Bùi Nguyên Minh có thể lông tóc không tổn hao xuất hiện ở nơi này, chẳng trách Chân Vũ Long đến nhà họ Uông, chỉ dùng di động gửi một tin kế hoạch diễn ra như thường.Hóa ra Chân Vũ Long đã chết.Lúc này Bùi Nguyên Minh lấy một cái di động từ trong túi áo ra, lạnh nhạt thờ ơ ấn một số.Cùng lúc đó, di động trong tay Uông Vĩ Thành chấn động dữ dội, trên màn hình hiển thị ba chữ “Chân Vũ Long”nhìn mà ghê người.Tay Uông Vĩ Thành không ngừng run lẩy bẩy, nhưng cho dù thể nào, cũng không có dũng khí nghe máy.Sở Tuấn Hiên ở bên cạnh mỉm cười giúp Uông Vĩ Thành nghe máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh: “Phó hội trưởng Uông, nếu đây là tất cả quân bài chưa lật của ông, như vậy thực xin lỗi, ông thua”Gương mặt Uông Vĩ Thành trẳng xanh, cuối cùng thân thể không thể đứng thẳng, mà cong xuống.Lúc này, phó hội trưởng tràn ngập tinh thần biến thành một ông già.Mất đi chỗ dựa Chân Vũ Long, ông ta còn có quân bài nào chưa lật? Ông ta lấy cái gì đấu với Bùi Nguyên Minh? Lúc này Bùi Nguyên Minh ném di động, lạnh nhạt thờ ơ nhìn Uông Vĩ Thành, chậm rãi mở miệng nói: “Sau khi Sở Văn Trung mất, ông có từng suy nghĩ tới chuyện báo thù cho ông ta không?”“Không có! “Trong lòng ông vui còn không kịp, chỉ nghĩ tới chuyện lên nắm quyền như thể nào!”“Mà đám Tần Ý Hàm hi vọng lên nắm quyền lớn nhất lại lựa chọn đến Dương Thành tìm tôi trả thù, kết quả cũng bị tôi phế đi!”“Đã chết một Sở Văn Trung, phế đi một Tần Ý Hàm, theo lý mà nói, phó hội trưởng Uông ông mới có thể nhanh chóng lên nắm quyền”