Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 1959

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Rầm!”Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, giơ chân đá về phía trước.“Bùi Nguyên Minh!”Hạ Vân nhanh chóng chặn Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động!”Bùi Nguyên Minh không biết Bạch Sở Tiêu, nhưng Hạ Vân đã sớm nghe nói tới tên tuổi của Bạch Sở Tiêu.Vị đội trưởng đội một của Long Ngục thủ đô có được giấy phép giết người là một người lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.Anh ta tát cô ấy một cái, chính là vì ép Bùi Nguyên Minh ra tay.Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay, mấy chục khẩu súng bên Long Ngục sẽ cùng “cướp cò”, như vậy cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy cũng sẽ không chống đỡ được.Bị Hạ Vân ngăn lại, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể dừng tay, sau đó anh híp mắt nhìn Bạch Sở Tiêu nói: “Anh dám động vào Hạ Vân, một cái tát này tôi nhớ kỹ”“Tin tưởng tôi, anh sẽ hối hận!”“Sao thế? Cậu muốn đánh tôi à?”Vẻ mặt Bạch Sở Tiêu rét lạnh, mục đích hôm nay của anh ta vô cùng đơn giản, chính là ép Bùi Nguyên Minh ra tay.“Cậu đụng tới tôi một cái thử xem! Cậu xem tôi có dùng súng bắn chết cậu hay không!”“Bốp!" Sau khi nói xong, anh ta lại trở tay tát Hạ Vân đang chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh một cái.Thân thủ của anh ta hơn người, tốc độ vừa vội vừa nhanh, cho dù là Hạ Vân cũng không kịp trốn tránh.Một tiếng giòn vang truyên ra, trên mặt Hạ Vân lại có thêm dấu tay.Sau đó Bạch Sở Tiêu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, dùng khẩu súng chuôi ngắn chĩa về phía trán Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Sao thể, cậu muốn đánh tôi à?”“Muốn đánh tôi thì ra tay đi!”“Tôi đợi cậu ra tay đấy!”Hạ Vân nhanh chóng ngăn Bùi Nguyên Minh lân nữa, nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng kích động, tôi không sao đâu!”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Sở Tiêu.“Xì, còn nói cái gì mà thế tử Minh, tổng giám đốc Bùi?”“Nói đến cùng, vẫn là tên nhát chết bắt nạt kẻ yếu mà thôi!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không có ý ra tay, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu tiếc nuối.“Vốn đang chuẩn bị nhân cơ hội xử lý cậu, nhưng không thể ngờ tới cậu nhu nhược như vậy!”“Nhưng cậu tin tôi đi, chỉ cần vào Long Ngục chúng tôi, cho dù cậu không chết cũng sẽ bị lột da!" “Người đâu! Áp giải người đi!”- -----------------

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Rầm!”

Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, giơ chân đá về phía trước.

“Bùi Nguyên Minh!”

Hạ Vân nhanh chóng chặn Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động!”

Bùi Nguyên Minh không biết Bạch Sở Tiêu, nhưng Hạ Vân đã sớm nghe nói tới tên tuổi của Bạch Sở Tiêu.

Vị đội trưởng đội một của Long Ngục thủ đô có được giấy phép giết người là một người lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.

Anh ta tát cô ấy một cái, chính là vì ép Bùi Nguyên Minh ra tay.

Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay, mấy chục khẩu súng bên Long Ngục sẽ cùng “cướp cò”

, như vậy cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy cũng sẽ không chống đỡ được.

Bị Hạ Vân ngăn lại, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể dừng tay, sau đó anh híp mắt nhìn Bạch Sở Tiêu nói: “Anh dám động vào Hạ Vân, một cái tát này tôi nhớ kỹ”

“Tin tưởng tôi, anh sẽ hối hận!”

“Sao thế? Cậu muốn đánh tôi à?”

Vẻ mặt Bạch Sở Tiêu rét lạnh, mục đích hôm nay của anh ta vô cùng đơn giản, chính là ép Bùi Nguyên Minh ra tay.

“Cậu đụng tới tôi một cái thử xem! Cậu xem tôi có dùng súng bắn chết cậu hay không!”

“Bốp!" Sau khi nói xong, anh ta lại trở tay tát Hạ Vân đang chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh một cái.

Thân thủ của anh ta hơn người, tốc độ vừa vội vừa nhanh, cho dù là Hạ Vân cũng không kịp trốn tránh.

Một tiếng giòn vang truyên ra, trên mặt Hạ Vân lại có thêm dấu tay.

Sau đó Bạch Sở Tiêu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, dùng khẩu súng chuôi ngắn chĩa về phía trán Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Sao thể, cậu muốn đánh tôi à?”

“Muốn đánh tôi thì ra tay đi!”

“Tôi đợi cậu ra tay đấy!”

Hạ Vân nhanh chóng ngăn Bùi Nguyên Minh lân nữa, nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng kích động, tôi không sao đâu!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Sở Tiêu.

“Xì, còn nói cái gì mà thế tử Minh, tổng giám đốc Bùi?”

“Nói đến cùng, vẫn là tên nhát chết bắt nạt kẻ yếu mà thôi!”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không có ý ra tay, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu tiếc nuối.

“Vốn đang chuẩn bị nhân cơ hội xử lý cậu, nhưng không thể ngờ tới cậu nhu nhược như vậy!”

“Nhưng cậu tin tôi đi, chỉ cần vào Long Ngục chúng tôi, cho dù cậu không chết cũng sẽ bị lột da!" “Người đâu! Áp giải người đi!”

Image removed.

Image removed.

Image removed.

- -----------------

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Rầm!”Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, giơ chân đá về phía trước.“Bùi Nguyên Minh!”Hạ Vân nhanh chóng chặn Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động!”Bùi Nguyên Minh không biết Bạch Sở Tiêu, nhưng Hạ Vân đã sớm nghe nói tới tên tuổi của Bạch Sở Tiêu.Vị đội trưởng đội một của Long Ngục thủ đô có được giấy phép giết người là một người lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt.Anh ta tát cô ấy một cái, chính là vì ép Bùi Nguyên Minh ra tay.Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự ra tay, mấy chục khẩu súng bên Long Ngục sẽ cùng “cướp cò”, như vậy cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy cũng sẽ không chống đỡ được.Bị Hạ Vân ngăn lại, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể dừng tay, sau đó anh híp mắt nhìn Bạch Sở Tiêu nói: “Anh dám động vào Hạ Vân, một cái tát này tôi nhớ kỹ”“Tin tưởng tôi, anh sẽ hối hận!”“Sao thế? Cậu muốn đánh tôi à?”Vẻ mặt Bạch Sở Tiêu rét lạnh, mục đích hôm nay của anh ta vô cùng đơn giản, chính là ép Bùi Nguyên Minh ra tay.“Cậu đụng tới tôi một cái thử xem! Cậu xem tôi có dùng súng bắn chết cậu hay không!”“Bốp!" Sau khi nói xong, anh ta lại trở tay tát Hạ Vân đang chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh một cái.Thân thủ của anh ta hơn người, tốc độ vừa vội vừa nhanh, cho dù là Hạ Vân cũng không kịp trốn tránh.Một tiếng giòn vang truyên ra, trên mặt Hạ Vân lại có thêm dấu tay.Sau đó Bạch Sở Tiêu híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, dùng khẩu súng chuôi ngắn chĩa về phía trán Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Sao thể, cậu muốn đánh tôi à?”“Muốn đánh tôi thì ra tay đi!”“Tôi đợi cậu ra tay đấy!”Hạ Vân nhanh chóng ngăn Bùi Nguyên Minh lân nữa, nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng kích động, tôi không sao đâu!”Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Sở Tiêu.“Xì, còn nói cái gì mà thế tử Minh, tổng giám đốc Bùi?”“Nói đến cùng, vẫn là tên nhát chết bắt nạt kẻ yếu mà thôi!”Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không có ý ra tay, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu tiếc nuối.“Vốn đang chuẩn bị nhân cơ hội xử lý cậu, nhưng không thể ngờ tới cậu nhu nhược như vậy!”“Nhưng cậu tin tôi đi, chỉ cần vào Long Ngục chúng tôi, cho dù cậu không chết cũng sẽ bị lột da!" “Người đâu! Áp giải người đi!”- -----------------

Chương 1959