Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1961
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Mạn Ni không để ý tới rung động của mọi người, mà thản nhiên đi tới trước mặt Bạch Sở Tiêu, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một cái xong, mới lạnh lùng nói: “Không biết Lâm Mạn Ni tôi, có đủ tư cách khiến Bạch Sở Tiêu anh cho chút mặt mũi hay không?”“Có đủ tư cách tát anh một cái hay không?”“Bốp”Sau khi nói xong, Lâm Mạn Ni trở tay tát Bạch Sở Tiêu ngã xuống đất.Mãy chục người đàn ông mặc đồng phục kinh hãi kêu lên theo bản năng: “Đội trưởng!”“Đội trưởng sao?”Lâm Mạn Ni lạnh nhạt nói: “Trước đây phải, bây giờ, anh ta không phải nữa!”“Ngài Lâm đã tự mình điện thoại cho người đứng đầu Long Ngục, bắt đầu từ lúc này, Bạch Sở Tiêu không còn quan hệ với Long Ngục nữa!”Một câu vô cùng đơn giản, đại diện cho năng lực rất lớn, cũng đại diện cho Lâm Mạn Ni đứng ở đây, là ý của Lâm Khang Dụ.Nói một cách đơn giản, phía sau Bùi Nguyên Minh có Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô làm chỗ dựa! Nghĩ thông suốt điểm này, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu đang vùng vẫy đứng dậy hơi trắng bệch.Anh ta biết mình xong đời, chẳng những không còn tương lai, nói không chừng còn liên lụy tới nhà họ Bạch ở Tô Hàng.Nhưng vấn đề là, lúc này anh ta căn bản không dám tức giận, đối phương là Lâm Mạn Ni đây! Danh viện đứng đầu thủ đô, con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô! Ở thủ đô, tuyệt đối là nhân vật ngang vai ngang vế với sáu thế tử! Sao anh ta dám nổi bão với người như vậy? Lúc này Bạch Sở Tiêu lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cô Lâm, nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng, cho tôi một cơ hội đi..."Lâm Mạn Ni lạnh lùng nói: “Nếu anh đắc tội tôi, thậm chí đắc tội ngài Lâm, như vậy chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh, dù sao mọi người đều lăn lộn ở Giang Nam, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổi”“Nhưng người anh đắc tội là cậu Bùi!”“Một khi đã như vậy, đừng nói là anh, cho dù là gia chủ nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh quỳ gối trước mặt ngài Lâm, cũng không có bất cứ mặt mũi gì!”Nghe thấy thế, Hạ Vân và Uông Linh Đan đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.Bọn họ đều không thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh mới tới thủ đô mấy ngày, sao khiến Lâm Khang Dụ làm việc nghĩa không chùn bước đứng sau lưng anh, làm chỗ dựa cho anh như vậy? Hai bọn họ thậm chí còn hoài nghi, có phải Bùi Nguyên Minh đã qua lại với Lâm Mạn Ni hay không.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.Lúc này gương mặt Bạch Sở Tiêu càng trắng xanh, anh ta biết lúc này đã không còn đường quay về, sau đó trầm giọng nói: “Cô Lâm, hẳn là
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạn Ni không để ý tới rung động của mọi người, mà thản nhiên đi tới trước mặt Bạch Sở Tiêu, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một cái xong, mới lạnh lùng nói: “Không biết Lâm Mạn Ni tôi, có đủ tư cách khiến Bạch Sở Tiêu anh cho chút mặt mũi hay không?”
“Có đủ tư cách tát anh một cái hay không?”
“Bốp”
Sau khi nói xong, Lâm Mạn Ni trở tay tát Bạch Sở Tiêu ngã xuống đất.
Mãy chục người đàn ông mặc đồng phục kinh hãi kêu lên theo bản năng: “Đội trưởng!”
“Đội trưởng sao?”
Lâm Mạn Ni lạnh nhạt nói: “Trước đây phải, bây giờ, anh ta không phải nữa!”
“Ngài Lâm đã tự mình điện thoại cho người đứng đầu Long Ngục, bắt đầu từ lúc này, Bạch Sở Tiêu không còn quan hệ với Long Ngục nữa!”
Một câu vô cùng đơn giản, đại diện cho năng lực rất lớn, cũng đại diện cho Lâm Mạn Ni đứng ở đây, là ý của Lâm Khang Dụ.
Nói một cách đơn giản, phía sau Bùi Nguyên Minh có Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô làm chỗ dựa! Nghĩ thông suốt điểm này, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu đang vùng vẫy đứng dậy hơi trắng bệch.
Anh ta biết mình xong đời, chẳng những không còn tương lai, nói không chừng còn liên lụy tới nhà họ Bạch ở Tô Hàng.
Nhưng vấn đề là, lúc này anh ta căn bản không dám tức giận, đối phương là Lâm Mạn Ni đây! Danh viện đứng đầu thủ đô, con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô! Ở thủ đô, tuyệt đối là nhân vật ngang vai ngang vế với sáu thế tử! Sao anh ta dám nổi bão với người như vậy? Lúc này Bạch Sở Tiêu lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cô Lâm, nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng, cho tôi một cơ hội đi..."
Lâm Mạn Ni lạnh lùng nói: “Nếu anh đắc tội tôi, thậm chí đắc tội ngài Lâm, như vậy chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh, dù sao mọi người đều lăn lộn ở Giang Nam, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổi”
“Nhưng người anh đắc tội là cậu Bùi!”
“Một khi đã như vậy, đừng nói là anh, cho dù là gia chủ nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh quỳ gối trước mặt ngài Lâm, cũng không có bất cứ mặt mũi gì!”
Nghe thấy thế, Hạ Vân và Uông Linh Đan đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bọn họ đều không thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh mới tới thủ đô mấy ngày, sao khiến Lâm Khang Dụ làm việc nghĩa không chùn bước đứng sau lưng anh, làm chỗ dựa cho anh như vậy? Hai bọn họ thậm chí còn hoài nghi, có phải Bùi Nguyên Minh đã qua lại với Lâm Mạn Ni hay không.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Lúc này gương mặt Bạch Sở Tiêu càng trắng xanh, anh ta biết lúc này đã không còn đường quay về, sau đó trầm giọng nói: “Cô Lâm, hẳn là
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Mạn Ni không để ý tới rung động của mọi người, mà thản nhiên đi tới trước mặt Bạch Sở Tiêu, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một cái xong, mới lạnh lùng nói: “Không biết Lâm Mạn Ni tôi, có đủ tư cách khiến Bạch Sở Tiêu anh cho chút mặt mũi hay không?”“Có đủ tư cách tát anh một cái hay không?”“Bốp”Sau khi nói xong, Lâm Mạn Ni trở tay tát Bạch Sở Tiêu ngã xuống đất.Mãy chục người đàn ông mặc đồng phục kinh hãi kêu lên theo bản năng: “Đội trưởng!”“Đội trưởng sao?”Lâm Mạn Ni lạnh nhạt nói: “Trước đây phải, bây giờ, anh ta không phải nữa!”“Ngài Lâm đã tự mình điện thoại cho người đứng đầu Long Ngục, bắt đầu từ lúc này, Bạch Sở Tiêu không còn quan hệ với Long Ngục nữa!”Một câu vô cùng đơn giản, đại diện cho năng lực rất lớn, cũng đại diện cho Lâm Mạn Ni đứng ở đây, là ý của Lâm Khang Dụ.Nói một cách đơn giản, phía sau Bùi Nguyên Minh có Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô làm chỗ dựa! Nghĩ thông suốt điểm này, vẻ mặt Bạch Sở Tiêu đang vùng vẫy đứng dậy hơi trắng bệch.Anh ta biết mình xong đời, chẳng những không còn tương lai, nói không chừng còn liên lụy tới nhà họ Bạch ở Tô Hàng.Nhưng vấn đề là, lúc này anh ta căn bản không dám tức giận, đối phương là Lâm Mạn Ni đây! Danh viện đứng đầu thủ đô, con gái nuôi của Lâm Khang Dụ người đứng đầu thủ đô! Ở thủ đô, tuyệt đối là nhân vật ngang vai ngang vế với sáu thế tử! Sao anh ta dám nổi bão với người như vậy? Lúc này Bạch Sở Tiêu lộ ra nụ cười lấy lòng: “Cô Lâm, nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng, cho tôi một cơ hội đi..."Lâm Mạn Ni lạnh lùng nói: “Nếu anh đắc tội tôi, thậm chí đắc tội ngài Lâm, như vậy chúng tôi sẽ nể mặt nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh, dù sao mọi người đều lăn lộn ở Giang Nam, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổi”“Nhưng người anh đắc tội là cậu Bùi!”“Một khi đã như vậy, đừng nói là anh, cho dù là gia chủ nhà họ Bạch ở Tô Hàng anh quỳ gối trước mặt ngài Lâm, cũng không có bất cứ mặt mũi gì!”Nghe thấy thế, Hạ Vân và Uông Linh Đan đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.Bọn họ đều không thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh mới tới thủ đô mấy ngày, sao khiến Lâm Khang Dụ làm việc nghĩa không chùn bước đứng sau lưng anh, làm chỗ dựa cho anh như vậy? Hai bọn họ thậm chí còn hoài nghi, có phải Bùi Nguyên Minh đã qua lại với Lâm Mạn Ni hay không.Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.Lúc này gương mặt Bạch Sở Tiêu càng trắng xanh, anh ta biết lúc này đã không còn đường quay về, sau đó trầm giọng nói: “Cô Lâm, hẳn là