Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 1965
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiến vào đại sảnh, Bùi Nguyên Minh nhìn một vòng xung quanh, thì phát hiện hôm nay nơi này đã được bao hết, xem ra cái gọi là mở tiệc chiêu đãi của Triệu Thanh Hạm, cùng lắm là tìm một cái ghế dài.Nhưng kinh doanh ở nơi này vô cùng tốt, xung quanh đều là âm nhạc kích thích, tuy hiện giờ còn chưa tới đêm khuya, nhưng đám khách nhân đều ở đây chè chén say sưa.Trong không khí là mùi thuốc lá rượu chè xen lẫn với hương vị son phấn, khiến người ta muốn ói.Nhưng ngửi lâu xong, lại cảm thấy đây là mùi hương mình thích nhất, hàng đêm say mê ở bên trong.Đám người Triệu Thanh Hạm đi tới trước một cái ghế dài, ghế dài này đã sớm có mấy nam nữ xinh đẹp đang ngồi.Đám người Bùi Nguyên Minh đi vào, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông Đảo Quốc mặc áo tắm lúc này đang quay cuồng, chật vật không chịu nổi ngã xuống trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh.Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, mấy chàng trai trẻ tuổi trong ghế dài đi ra, không ngừng quyền đấm cước đá đối với người đàn ông Đảo Quốc này.Rõ ràng người dẫn đầu là Uông Khải Trạch người quen cũ, lúc này anh ta cầm theo một chai rượu, đập mạnh về phía đầu người thanh niên Đảo Quốc.“Choang”một tiếng, đầu đối phương nở hoa, máu tươi chảy ròng ròng.Nhìn thấy cảnh tượng này, Uông Khải Trạch mới vỗ tay, lạnh lùng nói: “Người Đảo Quốc, vậy mà ngay cả người phụ nữ của Uông Khải Trạch tôi cũng dám đùa giỡn, có tin tôi giết chết anh hay không?”Sau khi nói xong, anh ta rót toàn bộ bia lên người người đàn ông Đảo Quốc, vẻ mặt diễu võ dương oai.Người đàn ông Đảo Quốc vùng vẫy đứng dậy, ôm gương mặt đầy máu loãng, nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc!”“Dám động đến Kubomura tôi, các người đợi đấy cho tôi!”Uông Khải Trạch nghe thấy thế lại đạp Kubomura một cái, sau đó anh ta mới thấy đám người Triệu Thanh Hạm, đôi mắt lập tức sáng lên: “Thanh Hạm, em đến rồi à?”“Hôm nay anh đặc biệt đặt ghế dài để vương giúp em, đủ cấp bậc đúng không?”Khi nói chuyện, anh ta lại nhiệt tình chạy tới bắt tay với Biên Bất Phụ thờ ơ lạnh nhạt.Còn Bùi Nguyên Minh, tuy Uông Khải Trạch nhìn thấy nhưng coi như không tồn tại, mà cố gảng bỏ qua.Cảnh tượng này khiến Biên Bất Phụ lộ ra chút cười mỉa, có cảm giác như tìm được đồng minh.Ở đây có rất nhiều người là quản lý cấp cao trong tập đoàn Khai Sơn, có quan hệ không tệ với Triệu Thanh Hạm.Rất rõ ràng, sau khi Triệu Thanh Hạm nổi tiếng, địa vị ở công ty cũng bay nhanh lên, nếu không ngày thường không có mấy người sẽ cổ động như vậy.Nghe nói Biên Bất Phụ là vua tán thủ của Đại- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiến vào đại sảnh, Bùi Nguyên Minh nhìn một vòng xung quanh, thì phát hiện hôm nay nơi này đã được bao hết, xem ra cái gọi là mở tiệc chiêu đãi của Triệu Thanh Hạm, cùng lắm là tìm một cái ghế dài.
Nhưng kinh doanh ở nơi này vô cùng tốt, xung quanh đều là âm nhạc kích thích, tuy hiện giờ còn chưa tới đêm khuya, nhưng đám khách nhân đều ở đây chè chén say sưa.
Trong không khí là mùi thuốc lá rượu chè xen lẫn với hương vị son phấn, khiến người ta muốn ói.
Nhưng ngửi lâu xong, lại cảm thấy đây là mùi hương mình thích nhất, hàng đêm say mê ở bên trong.
Đám người Triệu Thanh Hạm đi tới trước một cái ghế dài, ghế dài này đã sớm có mấy nam nữ xinh đẹp đang ngồi.
Đám người Bùi Nguyên Minh đi vào, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông Đảo Quốc mặc áo tắm lúc này đang quay cuồng, chật vật không chịu nổi ngã xuống trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh.
Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, mấy chàng trai trẻ tuổi trong ghế dài đi ra, không ngừng quyền đấm cước đá đối với người đàn ông Đảo Quốc này.
Rõ ràng người dẫn đầu là Uông Khải Trạch người quen cũ, lúc này anh ta cầm theo một chai rượu, đập mạnh về phía đầu người thanh niên Đảo Quốc.
“Choang”
một tiếng, đầu đối phương nở hoa, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Uông Khải Trạch mới vỗ tay, lạnh lùng nói: “Người Đảo Quốc, vậy mà ngay cả người phụ nữ của Uông Khải Trạch tôi cũng dám đùa giỡn, có tin tôi giết chết anh hay không?”
Sau khi nói xong, anh ta rót toàn bộ bia lên người người đàn ông Đảo Quốc, vẻ mặt diễu võ dương oai.
Người đàn ông Đảo Quốc vùng vẫy đứng dậy, ôm gương mặt đầy máu loãng, nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc!”
“Dám động đến Kubomura tôi, các người đợi đấy cho tôi!”
Uông Khải Trạch nghe thấy thế lại đạp Kubomura một cái, sau đó anh ta mới thấy đám người Triệu Thanh Hạm, đôi mắt lập tức sáng lên: “Thanh Hạm, em đến rồi à?”
“Hôm nay anh đặc biệt đặt ghế dài để vương giúp em, đủ cấp bậc đúng không?”
Khi nói chuyện, anh ta lại nhiệt tình chạy tới bắt tay với Biên Bất Phụ thờ ơ lạnh nhạt.
Còn Bùi Nguyên Minh, tuy Uông Khải Trạch nhìn thấy nhưng coi như không tồn tại, mà cố gảng bỏ qua.
Cảnh tượng này khiến Biên Bất Phụ lộ ra chút cười mỉa, có cảm giác như tìm được đồng minh.
Ở đây có rất nhiều người là quản lý cấp cao trong tập đoàn Khai Sơn, có quan hệ không tệ với Triệu Thanh Hạm.
Rất rõ ràng, sau khi Triệu Thanh Hạm nổi tiếng, địa vị ở công ty cũng bay nhanh lên, nếu không ngày thường không có mấy người sẽ cổ động như vậy.
Nghe nói Biên Bất Phụ là vua tán thủ của Đại
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiến vào đại sảnh, Bùi Nguyên Minh nhìn một vòng xung quanh, thì phát hiện hôm nay nơi này đã được bao hết, xem ra cái gọi là mở tiệc chiêu đãi của Triệu Thanh Hạm, cùng lắm là tìm một cái ghế dài.Nhưng kinh doanh ở nơi này vô cùng tốt, xung quanh đều là âm nhạc kích thích, tuy hiện giờ còn chưa tới đêm khuya, nhưng đám khách nhân đều ở đây chè chén say sưa.Trong không khí là mùi thuốc lá rượu chè xen lẫn với hương vị son phấn, khiến người ta muốn ói.Nhưng ngửi lâu xong, lại cảm thấy đây là mùi hương mình thích nhất, hàng đêm say mê ở bên trong.Đám người Triệu Thanh Hạm đi tới trước một cái ghế dài, ghế dài này đã sớm có mấy nam nữ xinh đẹp đang ngồi.Đám người Bùi Nguyên Minh đi vào, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông Đảo Quốc mặc áo tắm lúc này đang quay cuồng, chật vật không chịu nổi ngã xuống trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh.Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp phản ứng, mấy chàng trai trẻ tuổi trong ghế dài đi ra, không ngừng quyền đấm cước đá đối với người đàn ông Đảo Quốc này.Rõ ràng người dẫn đầu là Uông Khải Trạch người quen cũ, lúc này anh ta cầm theo một chai rượu, đập mạnh về phía đầu người thanh niên Đảo Quốc.“Choang”một tiếng, đầu đối phương nở hoa, máu tươi chảy ròng ròng.Nhìn thấy cảnh tượng này, Uông Khải Trạch mới vỗ tay, lạnh lùng nói: “Người Đảo Quốc, vậy mà ngay cả người phụ nữ của Uông Khải Trạch tôi cũng dám đùa giỡn, có tin tôi giết chết anh hay không?”Sau khi nói xong, anh ta rót toàn bộ bia lên người người đàn ông Đảo Quốc, vẻ mặt diễu võ dương oai.Người đàn ông Đảo Quốc vùng vẫy đứng dậy, ôm gương mặt đầy máu loãng, nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc!”“Dám động đến Kubomura tôi, các người đợi đấy cho tôi!”Uông Khải Trạch nghe thấy thế lại đạp Kubomura một cái, sau đó anh ta mới thấy đám người Triệu Thanh Hạm, đôi mắt lập tức sáng lên: “Thanh Hạm, em đến rồi à?”“Hôm nay anh đặc biệt đặt ghế dài để vương giúp em, đủ cấp bậc đúng không?”Khi nói chuyện, anh ta lại nhiệt tình chạy tới bắt tay với Biên Bất Phụ thờ ơ lạnh nhạt.Còn Bùi Nguyên Minh, tuy Uông Khải Trạch nhìn thấy nhưng coi như không tồn tại, mà cố gảng bỏ qua.Cảnh tượng này khiến Biên Bất Phụ lộ ra chút cười mỉa, có cảm giác như tìm được đồng minh.Ở đây có rất nhiều người là quản lý cấp cao trong tập đoàn Khai Sơn, có quan hệ không tệ với Triệu Thanh Hạm.Rất rõ ràng, sau khi Triệu Thanh Hạm nổi tiếng, địa vị ở công ty cũng bay nhanh lên, nếu không ngày thường không có mấy người sẽ cổ động như vậy.Nghe nói Biên Bất Phụ là vua tán thủ của Đại- -----------------