Tác giả:

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…

Chương 2160

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Trương Minh Viễn cười ha ha, nói: “Quả nhiêncậu Bùi là một nhân vật, như vậy đi, bộ xương giànày của tôi cũng không cho cậu được ưu đãi g씓Nhưng mà nếu cậu nguyện ý, trái lại tôi cóthể tiến cử cho cậu tới Long Ngục tôi nhậm chức,phân bộ thủ đô chúng tôi đúng lúc thiếu mộtchức vị tầng trung, nếu cậu Bùi không ngại mànói...”Trương Minh Viễn còn chưa nói xong, Hạ Vânđã cười, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cáirồi nói khẽ: “Có điều ông Trương không biết”“Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng củaLong Môn ở thủ đô, chỉ sợ anh ấy không gia nhậpđược Long Ngục nữa”“Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô!”Trương Minh Viễn hơi sửng sốt, một lát sau thởdài một hơi, nói: “Tôi đã sớm nghe nói môn chủLong tìm được một thiếu niên tài giỏi tới thốngnhất Long Môn phân hội thủ đô, không thể ngờtới lại là cậu Bùi đây!”“Hơn nữa vừa ra tay đã là vị trí phân hộitrưởng”“Nhỏ, là vận mệnh của tôi quá nhỏ!”“Nhưng mà cậu Bùi, vị trí phân hội trưởng củaLong Môn thủ đô cũng không dễ làm”“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc vẫnmuốn sinh sự ở thủ đô, thậm chí tiến thêm mộtbước mở rộng thực lực.”“Bọn họ lấy danh nghĩa tới trao đổi võ thuật,bên Đại Hạ cũng không tiện từ chối ở ngoài sáng,cậu nên cẩn thận một chút”“Vị tông chủ của Kashima Shinto Ryu kia,cũng không phải nhân vật đơn giản, phía bên tôiđã nhận được tin, ít ngày nữa gã ta sẽ tới thủ đômột chuyến.”“Nói không chừng là tới vì cậu Bùi.”“Cậu Bùi cậu nhất định phải ứng phó cẩnthận!”Trong lòng Bùi Nguyên Minh hơi dao động.Mấy ngày nay, Kashima Shinto Ryu liên tụcchịu thiệt trên tay mình, thậm chí Phương TrungNghĩa đều vì mình mà lật thuyền trong mươngmấy lần.Nhưng mà mấy ngày nay Kashima Shinto Ryukhông có động tác gì lớn, Bùi Nguyên Minh vốncho rằng bọn họ sẽ yên tĩnh một thời gian, khôngthể ngờ tới lại có động tác lớn.Xem ra mình cần phải ra tay trước thì chiếmđược lợi thế, thanh tẩy thế lực của KashimaShinto Ryu ở thủ đô trước một lần, rồi nói tớichuyện khác.Tránh để tông chủ của Kashima Shinto Ryutới, mình khắp nơi đều là địch.Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh lấy điệnthoại ra gửi một tin nhắn.“Đúng rồi, cậu Bùi, vừa rồi cậu nói, cậu cónắm chắc cứu được Quỳnh Chỉ tỉnh lại, chuyệnnày là thật sao?”Nếu nói vừa rồi Trương Minh Viễn chỉ tintưởng Bùi Nguyên Minh một chút, vậy bây giờmức độ tin tưởng này đã tăng lên tới chín mươiphần trăm.Dù sao có thể trở thành phân hội trưởng củaLong Môn thủ đô, bản thân đã đủ nói lên vấn đề.Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Ông Trương,vừa rồi tôi không nói lung tung, ba hồn bảy pháchcủa Quỳnh Chi thiếu hụt thiên hồn, tôi cần đếnnhà thờ tổ của nhà họ Trương ông nhìn xem”“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là năm chắctương đối lớn cứu được Quỳnh Chi”Trương Minh Viễn vốn không quá tin tưởngnhững lời này, nhưng thủ đoạn của AmemiyaShun vừa rồi vẫn rành rành trước mắt, ông ta hítsâu một hơi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cậu Bùi tới nhàthờ tổ nhà họ Trương một chuyến”Sau khi nói xong, Trương Minh Viễn lớn tiếngnói: “Người đâu, chuẩn bị xe!”Nửa tiếng sau, Trương Minh Viễn và đám BùiNguyên Minh cùng đi tới trước một tòa nhà cổxưa ở thủ đô.Nơi này là một tứ hợp viện kiểu cũ có lịch sửtrăm năm, bên trong âm khí thâm trầm, khí lạnhbức người.Trương Minh Viễn dẫn theo Bùi Nguyên Minhđẩy cửa đi vào, đi thẳng tới phía trước nhà thờ tổ,thì thấy nhà thờ tổ tro bụi khắp nơi, rõ ràng là đãnhiều ngày không dọn dẹp.Trương Minh Viễn xoa hai tay, hơi khẩn trươngnói: “Cậu Bùi, không biết cậu có thể nhìn ra đượcvấn đề hay không”Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong,tầm mắt nhìn một bài vị mới tinh, nói khẽ: “ÔngTrương, nếu tôi đoán không sai, vị này hẳn là tổtiên của Quỳnh Chi đúng không?”

Trương Minh Viễn cười ha ha, nói: “Quả nhiên

cậu Bùi là một nhân vật, như vậy đi, bộ xương già

này của tôi cũng không cho cậu được ưu đãi gì”

“Nhưng mà nếu cậu nguyện ý, trái lại tôi có

thể tiến cử cho cậu tới Long Ngục tôi nhậm chức,

phân bộ thủ đô chúng tôi đúng lúc thiếu một

chức vị tầng trung, nếu cậu Bùi không ngại mà

nói...”

Trương Minh Viễn còn chưa nói xong, Hạ Vân

đã cười, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái

rồi nói khẽ: “Có điều ông Trương không biết”

“Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng của

Long Môn ở thủ đô, chỉ sợ anh ấy không gia nhập

được Long Ngục nữa”

“Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô!”

Trương Minh Viễn hơi sửng sốt, một lát sau thở

dài một hơi, nói: “Tôi đã sớm nghe nói môn chủ

Long tìm được một thiếu niên tài giỏi tới thống

nhất Long Môn phân hội thủ đô, không thể ngờ

tới lại là cậu Bùi đây!”

“Hơn nữa vừa ra tay đã là vị trí phân hội

trưởng”

“Nhỏ, là vận mệnh của tôi quá nhỏ!”

“Nhưng mà cậu Bùi, vị trí phân hội trưởng của

Long Môn thủ đô cũng không dễ làm”

“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc vẫn

muốn sinh sự ở thủ đô, thậm chí tiến thêm một

bước mở rộng thực lực.”

“Bọn họ lấy danh nghĩa tới trao đổi võ thuật,

bên Đại Hạ cũng không tiện từ chối ở ngoài sáng,

cậu nên cẩn thận một chút”

“Vị tông chủ của Kashima Shinto Ryu kia,

cũng không phải nhân vật đơn giản, phía bên tôi

đã nhận được tin, ít ngày nữa gã ta sẽ tới thủ đô

một chuyến.”

“Nói không chừng là tới vì cậu Bùi.”

“Cậu Bùi cậu nhất định phải ứng phó cẩn

thận!”

Trong lòng Bùi Nguyên Minh hơi dao động.

Mấy ngày nay, Kashima Shinto Ryu liên tục

chịu thiệt trên tay mình, thậm chí Phương Trung

Nghĩa đều vì mình mà lật thuyền trong mương

mấy lần.

Nhưng mà mấy ngày nay Kashima Shinto Ryu

không có động tác gì lớn, Bùi Nguyên Minh vốn

cho rằng bọn họ sẽ yên tĩnh một thời gian, không

thể ngờ tới lại có động tác lớn.

Xem ra mình cần phải ra tay trước thì chiếm

được lợi thế, thanh tẩy thế lực của Kashima

Shinto Ryu ở thủ đô trước một lần, rồi nói tới

chuyện khác.

Tránh để tông chủ của Kashima Shinto Ryu

tới, mình khắp nơi đều là địch.

Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh lấy điện

thoại ra gửi một tin nhắn.

“Đúng rồi, cậu Bùi, vừa rồi cậu nói, cậu có

nắm chắc cứu được Quỳnh Chỉ tỉnh lại, chuyện

này là thật sao?”

Nếu nói vừa rồi Trương Minh Viễn chỉ tin

tưởng Bùi Nguyên Minh một chút, vậy bây giờ

mức độ tin tưởng này đã tăng lên tới chín mươi

phần trăm.

Dù sao có thể trở thành phân hội trưởng của

Long Môn thủ đô, bản thân đã đủ nói lên vấn đề.

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Ông Trương,

vừa rồi tôi không nói lung tung, ba hồn bảy phách

của Quỳnh Chi thiếu hụt thiên hồn, tôi cần đến

nhà thờ tổ của nhà họ Trương ông nhìn xem”

“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là năm chắc

tương đối lớn cứu được Quỳnh Chi”

Trương Minh Viễn vốn không quá tin tưởng

những lời này, nhưng thủ đoạn của Amemiya

Shun vừa rồi vẫn rành rành trước mắt, ông ta hít

sâu một hơi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cậu Bùi tới nhà

thờ tổ nhà họ Trương một chuyến”

Sau khi nói xong, Trương Minh Viễn lớn tiếng

nói: “Người đâu, chuẩn bị xe!”

Nửa tiếng sau, Trương Minh Viễn và đám Bùi

Nguyên Minh cùng đi tới trước một tòa nhà cổ

xưa ở thủ đô.

Nơi này là một tứ hợp viện kiểu cũ có lịch sử

trăm năm, bên trong âm khí thâm trầm, khí lạnh

bức người.

Trương Minh Viễn dẫn theo Bùi Nguyên Minh

đẩy cửa đi vào, đi thẳng tới phía trước nhà thờ tổ,

thì thấy nhà thờ tổ tro bụi khắp nơi, rõ ràng là đã

nhiều ngày không dọn dẹp.

Trương Minh Viễn xoa hai tay, hơi khẩn trương

nói: “Cậu Bùi, không biết cậu có thể nhìn ra được

vấn đề hay không”

Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong,

tầm mắt nhìn một bài vị mới tinh, nói khẽ: “Ông

Trương, nếu tôi đoán không sai, vị này hẳn là tổ

tiên của Quỳnh Chi đúng không?”

Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Trương Minh Viễn cười ha ha, nói: “Quả nhiêncậu Bùi là một nhân vật, như vậy đi, bộ xương giànày của tôi cũng không cho cậu được ưu đãi g씓Nhưng mà nếu cậu nguyện ý, trái lại tôi cóthể tiến cử cho cậu tới Long Ngục tôi nhậm chức,phân bộ thủ đô chúng tôi đúng lúc thiếu mộtchức vị tầng trung, nếu cậu Bùi không ngại mànói...”Trương Minh Viễn còn chưa nói xong, Hạ Vânđã cười, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cáirồi nói khẽ: “Có điều ông Trương không biết”“Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng củaLong Môn ở thủ đô, chỉ sợ anh ấy không gia nhậpđược Long Ngục nữa”“Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô!”Trương Minh Viễn hơi sửng sốt, một lát sau thởdài một hơi, nói: “Tôi đã sớm nghe nói môn chủLong tìm được một thiếu niên tài giỏi tới thốngnhất Long Môn phân hội thủ đô, không thể ngờtới lại là cậu Bùi đây!”“Hơn nữa vừa ra tay đã là vị trí phân hộitrưởng”“Nhỏ, là vận mệnh của tôi quá nhỏ!”“Nhưng mà cậu Bùi, vị trí phân hội trưởng củaLong Môn thủ đô cũng không dễ làm”“Kashima Shinto Ryu của Đảo Quốc vẫnmuốn sinh sự ở thủ đô, thậm chí tiến thêm mộtbước mở rộng thực lực.”“Bọn họ lấy danh nghĩa tới trao đổi võ thuật,bên Đại Hạ cũng không tiện từ chối ở ngoài sáng,cậu nên cẩn thận một chút”“Vị tông chủ của Kashima Shinto Ryu kia,cũng không phải nhân vật đơn giản, phía bên tôiđã nhận được tin, ít ngày nữa gã ta sẽ tới thủ đômột chuyến.”“Nói không chừng là tới vì cậu Bùi.”“Cậu Bùi cậu nhất định phải ứng phó cẩnthận!”Trong lòng Bùi Nguyên Minh hơi dao động.Mấy ngày nay, Kashima Shinto Ryu liên tụcchịu thiệt trên tay mình, thậm chí Phương TrungNghĩa đều vì mình mà lật thuyền trong mươngmấy lần.Nhưng mà mấy ngày nay Kashima Shinto Ryukhông có động tác gì lớn, Bùi Nguyên Minh vốncho rằng bọn họ sẽ yên tĩnh một thời gian, khôngthể ngờ tới lại có động tác lớn.Xem ra mình cần phải ra tay trước thì chiếmđược lợi thế, thanh tẩy thế lực của KashimaShinto Ryu ở thủ đô trước một lần, rồi nói tớichuyện khác.Tránh để tông chủ của Kashima Shinto Ryutới, mình khắp nơi đều là địch.Vừa nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Minh lấy điệnthoại ra gửi một tin nhắn.“Đúng rồi, cậu Bùi, vừa rồi cậu nói, cậu cónắm chắc cứu được Quỳnh Chỉ tỉnh lại, chuyệnnày là thật sao?”Nếu nói vừa rồi Trương Minh Viễn chỉ tintưởng Bùi Nguyên Minh một chút, vậy bây giờmức độ tin tưởng này đã tăng lên tới chín mươiphần trăm.Dù sao có thể trở thành phân hội trưởng củaLong Môn thủ đô, bản thân đã đủ nói lên vấn đề.Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Ông Trương,vừa rồi tôi không nói lung tung, ba hồn bảy pháchcủa Quỳnh Chi thiếu hụt thiên hồn, tôi cần đếnnhà thờ tổ của nhà họ Trương ông nhìn xem”“Nếu tôi đoán không sai, hẳn là năm chắctương đối lớn cứu được Quỳnh Chi”Trương Minh Viễn vốn không quá tin tưởngnhững lời này, nhưng thủ đoạn của AmemiyaShun vừa rồi vẫn rành rành trước mắt, ông ta hítsâu một hơi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cậu Bùi tới nhàthờ tổ nhà họ Trương một chuyến”Sau khi nói xong, Trương Minh Viễn lớn tiếngnói: “Người đâu, chuẩn bị xe!”Nửa tiếng sau, Trương Minh Viễn và đám BùiNguyên Minh cùng đi tới trước một tòa nhà cổxưa ở thủ đô.Nơi này là một tứ hợp viện kiểu cũ có lịch sửtrăm năm, bên trong âm khí thâm trầm, khí lạnhbức người.Trương Minh Viễn dẫn theo Bùi Nguyên Minhđẩy cửa đi vào, đi thẳng tới phía trước nhà thờ tổ,thì thấy nhà thờ tổ tro bụi khắp nơi, rõ ràng là đãnhiều ngày không dọn dẹp.Trương Minh Viễn xoa hai tay, hơi khẩn trươngnói: “Cậu Bùi, không biết cậu có thể nhìn ra đượcvấn đề hay không”Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn một lát xong,tầm mắt nhìn một bài vị mới tinh, nói khẽ: “ÔngTrương, nếu tôi đoán không sai, vị này hẳn là tổtiên của Quỳnh Chi đúng không?”

Chương 2160