Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 2254
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Sáng ngày hôm sau, lời nói của Bùi Nguyễn Minh truyền khắp trên dưới Long Môn.Tuyên cáo này vừa truyền ra, khắp nơi rộ lên.Ngoại trừ người của Long Môn phân hội thủ đô ra, ba mươi lăm phân hội khác của Long Môn đều cảm thấy Bùi Nguyễn Minh điên rồi.Một phân hội trưởng vừa mới lên nắm quyền, đã dõng dạc nói ra những lời như vậy. Đây là muốn đấu lại hội trưởng lão, cùng với chấp pháp đường.Chuyện này không đơn giản là lấy dũng khí từ trên trời rơi xuống, mà thực sự không biết sống chết.Rất nhanh, bên Vũ Thành truyền tin tới, một vị trong tứ đại trưởng lão tức giận tới mức đập vỡ chén tử sa vô giá. Bên chấp pháp đường chuẩn bị điều động binh tướng, bắt phân hội trưởng xúc phạm tới người bề trên này.Lúc bên ngoài ầm ĩ, Bùi Nguyễn Minh lại vô cùng lo lắng chạy về biệt thự số một Hương Sơn.Vừa mới vào cửa, chỉ thấy Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Trịnh Tuấn cũng là vẻ mặt trắng xanh, nhìn lá thư trong tay, không biết nghĩ tới chuyện gì. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Nguyễn Minh ngay cả nước cũng chưa kịp uống, nhanh chóng mở miệng nói. “Bùi Nguyên Minh, mẹ em đã xảy ra chuyện, đối phương còn chỉ tên nói họ, muốn giao lá thư này cho anh, nói nếu anh không làm theo nội dung trong lá thư, bọn họ sẽ giết chết mẹ em.Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng mở miệng, sau đó cầm lấy lá thư trong tay Trịnh Tuấn, đưa cho Bùi Nguyên Minh.Trong thư có một bức ảnh, trên ảnh chụp là Thanh Linh bị trói hai tay buộc trên một cái ghế.Mà bối cảnh trong ảnh chụp, là một thành phố đèn đuốc sáng trưng.Nhìn mấy kiến trúc mang tính đặc trưng trong ảnh, đôi mắt Bùi Nguyên Minh hơi nheo lại, nói: “Las Vegas!” “Không sai, đúng là Las Vegas!” Trịnh Tuyết Dương chỉ mấy chữ trên thư. “Đối phương nói, trong vòng ba ngày nếu anh không đơn phương độc mã đến Las Vegas mà nói, đối phương sẽ trực tiếp giết chết mẹ em." "Bùi Nguyên Minh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”Tuy hiện giờ Trịnh Tuyết Dương là người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, nhưng những chuyện cô trải qua chưa đủ chống đỡ những biến cố cô đang gặp được, còn có thể giữ được tỉnh táo.Dù sao đây là mẹ ruột cô.Bùi Nguyễn Minh nắm lấy thư, nhìn kỹ văn tự phía trên, một lát sau thản nhiên nói: “Anh biết thân phận của đối phương rồi.” “Em yên tâm đi, anh sẽ tự mình đến Las Vegas, đón mẹ trở về"Tuy Thanh Linh đến thủ đô vẫn luôn ầm ĩ, muốn đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà.Nhưng cho dù thế nào, bà ta cũng là mẹ của Trịnh Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.netTuyết Dương. Hơn nữa chuyện này vì mình mà ra, Bùi Nguyễn Minh không thể ngồi yên không để ý tới.Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, Trịnh Tuyết Dương hơi yên tâm lại, sau đó cô trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, có cần dùng năng lực của nhà họ Chân ở thủ đô, như vậy muốn tìm mẹ hẳn là không khó. “Hay là em đi tới Las Vegas với anh nữa.” “Em không thể trơ mắt nhìn mẹ em chịu khổ đượcBùi Nguyễn Minh có lòng muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn bộ dạng lo âu của Trịnh Tuyết Dương, anh thở dài một hơi nói: “Được, anh có thể dẫn em cùng đến Las Vegas. “Nhưng mà anh có một yêu cầu, đó chính là dọc đường đi chuyện gì cũng phải nghe anhKhi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại di động ra, soạn mấy tin nhắn gửi đi.Rạng sáng ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, sân bay quốc tế Las Vegas, một chiếc máy bay tư nhân đến từ thủ đô chậm rãi hạ xuống.Máy bay tư nhân thuộc về nhà họ Chân ở thủ độ, là một trong những năng lực Trịnh Tuyết Dương có khả năng điều động.Đương nhiên khi máy bay hạ cánh không lâu, một chiếc xe Mercedes Benz G im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên ngoài sân bay quốc tế Las Vegas.Trong xe thủy tinh tối đen, có người xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía đảm Bùi Nguyễn Minh lúc này đang chậm rãi xuống máy bay.
Sáng ngày hôm sau, lời nói của Bùi Nguyễn Minh truyền khắp trên dưới Long Môn.
Tuyên cáo này vừa truyền ra, khắp nơi rộ lên.
Ngoại trừ người của Long Môn phân hội thủ đô ra, ba mươi lăm phân hội khác của Long Môn đều cảm thấy Bùi Nguyễn Minh điên rồi.
Một phân hội trưởng vừa mới lên nắm quyền, đã dõng dạc nói ra những lời như vậy. Đây là muốn đấu lại hội trưởng lão, cùng với chấp pháp đường.
Chuyện này không đơn giản là lấy dũng khí từ trên trời rơi xuống, mà thực sự không biết sống chết.
Rất nhanh, bên Vũ Thành truyền tin tới, một vị trong tứ đại trưởng lão tức giận tới mức đập vỡ chén tử sa vô giá. Bên chấp pháp đường chuẩn bị điều động binh tướng, bắt phân hội trưởng xúc phạm tới người bề trên này.
Lúc bên ngoài ầm ĩ, Bùi Nguyễn Minh lại vô cùng lo lắng chạy về biệt thự số một Hương Sơn.
Vừa mới vào cửa, chỉ thấy Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Trịnh Tuấn cũng là vẻ mặt trắng xanh, nhìn lá thư trong tay, không biết nghĩ tới chuyện gì. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Nguyễn Minh ngay cả nước cũng chưa kịp uống, nhanh chóng mở miệng nói. “Bùi Nguyên Minh, mẹ em đã xảy ra chuyện, đối phương còn chỉ tên nói họ, muốn giao lá thư này cho anh, nói nếu anh không làm theo nội dung trong lá thư, bọn họ sẽ giết chết mẹ em.
Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng mở miệng, sau đó cầm lấy lá thư trong tay Trịnh Tuấn, đưa cho Bùi Nguyên Minh.
Trong thư có một bức ảnh, trên ảnh chụp là Thanh Linh bị trói hai tay buộc trên một cái ghế.
Mà bối cảnh trong ảnh chụp, là một thành phố đèn đuốc sáng trưng.
Nhìn mấy kiến trúc mang tính đặc trưng trong ảnh, đôi mắt Bùi Nguyên Minh hơi nheo lại, nói: “Las Vegas!” “Không sai, đúng là Las Vegas!” Trịnh Tuyết Dương chỉ mấy chữ trên thư. “Đối phương nói, trong vòng ba ngày nếu anh không đơn phương độc mã đến Las Vegas mà nói, đối phương sẽ trực tiếp giết chết mẹ em." "Bùi Nguyên Minh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tuy hiện giờ Trịnh Tuyết Dương là người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, nhưng những chuyện cô trải qua chưa đủ chống đỡ những biến cố cô đang gặp được, còn có thể giữ được tỉnh táo.
Dù sao đây là mẹ ruột cô.
Bùi Nguyễn Minh nắm lấy thư, nhìn kỹ văn tự phía trên, một lát sau thản nhiên nói: “Anh biết thân phận của đối phương rồi.” “Em yên tâm đi, anh sẽ tự mình đến Las Vegas, đón mẹ trở về"
Tuy Thanh Linh đến thủ đô vẫn luôn ầm ĩ, muốn đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà.
Nhưng cho dù thế nào, bà ta cũng là mẹ của Trịnh Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tuyết Dương. Hơn nữa chuyện này vì mình mà ra, Bùi Nguyễn Minh không thể ngồi yên không để ý tới.
Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, Trịnh Tuyết Dương hơi yên tâm lại, sau đó cô trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, có cần dùng năng lực của nhà họ Chân ở thủ đô, như vậy muốn tìm mẹ hẳn là không khó. “Hay là em đi tới Las Vegas với anh nữa.” “Em không thể trơ mắt nhìn mẹ em chịu khổ được
Bùi Nguyễn Minh có lòng muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn bộ dạng lo âu của Trịnh Tuyết Dương, anh thở dài một hơi nói: “Được, anh có thể dẫn em cùng đến Las Vegas. “Nhưng mà anh có một yêu cầu, đó chính là dọc đường đi chuyện gì cũng phải nghe anh
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại di động ra, soạn mấy tin nhắn gửi đi.
Rạng sáng ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, sân bay quốc tế Las Vegas, một chiếc máy bay tư nhân đến từ thủ đô chậm rãi hạ xuống.
Máy bay tư nhân thuộc về nhà họ Chân ở thủ độ, là một trong những năng lực Trịnh Tuyết Dương có khả năng điều động.
Đương nhiên khi máy bay hạ cánh không lâu, một chiếc xe Mercedes Benz G im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên ngoài sân bay quốc tế Las Vegas.
Trong xe thủy tinh tối đen, có người xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía đảm Bùi Nguyễn Minh lúc này đang chậm rãi xuống máy bay.
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Sáng ngày hôm sau, lời nói của Bùi Nguyễn Minh truyền khắp trên dưới Long Môn.Tuyên cáo này vừa truyền ra, khắp nơi rộ lên.Ngoại trừ người của Long Môn phân hội thủ đô ra, ba mươi lăm phân hội khác của Long Môn đều cảm thấy Bùi Nguyễn Minh điên rồi.Một phân hội trưởng vừa mới lên nắm quyền, đã dõng dạc nói ra những lời như vậy. Đây là muốn đấu lại hội trưởng lão, cùng với chấp pháp đường.Chuyện này không đơn giản là lấy dũng khí từ trên trời rơi xuống, mà thực sự không biết sống chết.Rất nhanh, bên Vũ Thành truyền tin tới, một vị trong tứ đại trưởng lão tức giận tới mức đập vỡ chén tử sa vô giá. Bên chấp pháp đường chuẩn bị điều động binh tướng, bắt phân hội trưởng xúc phạm tới người bề trên này.Lúc bên ngoài ầm ĩ, Bùi Nguyễn Minh lại vô cùng lo lắng chạy về biệt thự số một Hương Sơn.Vừa mới vào cửa, chỉ thấy Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Trịnh Tuấn cũng là vẻ mặt trắng xanh, nhìn lá thư trong tay, không biết nghĩ tới chuyện gì. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Nguyễn Minh ngay cả nước cũng chưa kịp uống, nhanh chóng mở miệng nói. “Bùi Nguyên Minh, mẹ em đã xảy ra chuyện, đối phương còn chỉ tên nói họ, muốn giao lá thư này cho anh, nói nếu anh không làm theo nội dung trong lá thư, bọn họ sẽ giết chết mẹ em.Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng mở miệng, sau đó cầm lấy lá thư trong tay Trịnh Tuấn, đưa cho Bùi Nguyên Minh.Trong thư có một bức ảnh, trên ảnh chụp là Thanh Linh bị trói hai tay buộc trên một cái ghế.Mà bối cảnh trong ảnh chụp, là một thành phố đèn đuốc sáng trưng.Nhìn mấy kiến trúc mang tính đặc trưng trong ảnh, đôi mắt Bùi Nguyên Minh hơi nheo lại, nói: “Las Vegas!” “Không sai, đúng là Las Vegas!” Trịnh Tuyết Dương chỉ mấy chữ trên thư. “Đối phương nói, trong vòng ba ngày nếu anh không đơn phương độc mã đến Las Vegas mà nói, đối phương sẽ trực tiếp giết chết mẹ em." "Bùi Nguyên Minh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”Tuy hiện giờ Trịnh Tuyết Dương là người đứng đầu chi thứ chín của nhà họ Chân ở thủ đô, nhưng những chuyện cô trải qua chưa đủ chống đỡ những biến cố cô đang gặp được, còn có thể giữ được tỉnh táo.Dù sao đây là mẹ ruột cô.Bùi Nguyễn Minh nắm lấy thư, nhìn kỹ văn tự phía trên, một lát sau thản nhiên nói: “Anh biết thân phận của đối phương rồi.” “Em yên tâm đi, anh sẽ tự mình đến Las Vegas, đón mẹ trở về"Tuy Thanh Linh đến thủ đô vẫn luôn ầm ĩ, muốn đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà.Nhưng cho dù thế nào, bà ta cũng là mẹ của Trịnh Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.netTuyết Dương. Hơn nữa chuyện này vì mình mà ra, Bùi Nguyễn Minh không thể ngồi yên không để ý tới.Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, Trịnh Tuyết Dương hơi yên tâm lại, sau đó cô trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, có cần dùng năng lực của nhà họ Chân ở thủ đô, như vậy muốn tìm mẹ hẳn là không khó. “Hay là em đi tới Las Vegas với anh nữa.” “Em không thể trơ mắt nhìn mẹ em chịu khổ đượcBùi Nguyễn Minh có lòng muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn bộ dạng lo âu của Trịnh Tuyết Dương, anh thở dài một hơi nói: “Được, anh có thể dẫn em cùng đến Las Vegas. “Nhưng mà anh có một yêu cầu, đó chính là dọc đường đi chuyện gì cũng phải nghe anhKhi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại di động ra, soạn mấy tin nhắn gửi đi.Rạng sáng ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, sân bay quốc tế Las Vegas, một chiếc máy bay tư nhân đến từ thủ đô chậm rãi hạ xuống.Máy bay tư nhân thuộc về nhà họ Chân ở thủ độ, là một trong những năng lực Trịnh Tuyết Dương có khả năng điều động.Đương nhiên khi máy bay hạ cánh không lâu, một chiếc xe Mercedes Benz G im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên ngoài sân bay quốc tế Las Vegas.Trong xe thủy tinh tối đen, có người xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía đảm Bùi Nguyễn Minh lúc này đang chậm rãi xuống máy bay.