Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày…
Chương 2461
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời “Vậy thì thế nào?”“Thật ngại quá, tôi còn muốn vào từ được nhìn xem có thể đem nạn nhân cùng Đổ Vương ra ngoài hay không?”“Chỉ cần có thể cứu người, tôi tình nguyện trả giá cùng Đổ Vương”Bùi Nguyên Mình đảo mặt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng đối phương, Tô Phúc Lâm đốt điếu xì gà, phả ra vòng khói.“Người trẻ tuổi, tôi nể tình xem cùng bằng vai phải lứa, nói chuyện đàng hoàng với cậu. Kết quả cậu nóng nảy ngông cuồng, tự cho mình là nhất, không biết trời cao đất dày. Đây là cậu ép tôi phải ra tay dạy dỗ lại cậu! Cho cậu biết núi cao sẽ còn núi cao hơn!”Bất giác, dáng vẻ dịu dàng nho nhã của Tô Phúc Lâm trong nháy mắt liền biến mất. Bùi Nguyễn Minh híp mắt, hứng thú nhìn đối phương.“Tô đại sự muốn đánh nhau với tôi sao?” “Không phải đánh nhau, mà chỉ đơn thuần là dạy dỗ”.Tô Phúc Lâm vung tay ra hiệu, bên cạnh liền xuất hiện một cô gái dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, gương mặt tinh xảo.“Lý Nhã Kỳ, để Bùi Nguyên Minh ở đây suy nghĩ kĩ càng. Khi nào cậu ta chịu giao ra trích huyết trấn tà bí thuật, sau đó đồng ý gia nhập với chúng ta thì mới để Bùi Nguyên Minh rời đi”.Dứt lời, Tô Phúc Lâm lộ ra nụ cười dịu dàng, quay lưng rời đi Bùi Nguyên Minh vừa tiến về phía trước liền bị Lý Nhã Kỳ vươn tay ngăn cản.“Anh Bùi, cảm phiền anh dừng bước. Muốn rời khỏi đây, anh nhất định phải đáp ứng điều kiện của Tô đại sự”.“Cô nghĩ có thể ngăn được tôi sao?”Bùi Nguyên Minh nhếch môi. Lý Nhã Kỳ nghe vậy khẽ cười, vung tay lộ ra vài lá bùa màu vàng. Đồng thời tay phải cô rút ra kiểm gỗ đào, híp mắt nhìn anh.“Thuật phong thủy, không những cứu người, còn có thể giết người. Thứ mà tôi luyện chính là Sát Nhân Thuật, anh có quyền thử để xem mình rời đi được hay không?Thời điểm ca hai đang lời qua tiếng lại, đệ tử Nhật Quá thuộc nhà họ Tô liền tiến vào. Trên tay bọn họ đều cầm sẵn kiếm gỗ đào, bao vây Bùi Nguyên Minh. Anh vẫn thong thả tiến lên phía trước, vẻ mặt bình thản.Lý Nhã Kỳ dùng kiếm gỗ đào gõ vào bùa, ba lá bùa đồng loạt bốc cháy, khí tràng mạnh mẽ trong nháy mắt liền lan khắp bốn phương. Cô cúi đầu, bắt đầu niệm chú.“Lâm Binh Đấu Giả Giai Hàng.” Đùng!Lời cuối còn chưa kịp nói ra, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô, giáng xuống gò má đối phương cú tát như trời giáng. Đoạn chú mà Lý Nhã Kỳ niệm trong ngay lập tức bị đứt đoạn, thân thể bị văng ra phía xa.Chứng kiến cảnh tượng này, đệ tử Nhật Quán đồng loạt biến sắc, nhanh chóng vung kiếm gỗ đào, lao về phía Bùi Nguyên Minh. Anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tại chạm vào từng người, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bốp bốp thanh thúy vang lên, đối phương còn chưa kịp thi triển pháp lực đã phải ôm lấy gò má, khuyu gối té xuống.Lý Nhã Kỳ làm sao có thể cam lòng. Cô nhặt kiếm lên, lần thứ hai đánh trực diện Bùi Nguyên Minh. Lần này, cô đã sớm niệm chú ngay từ khi bắt đầu, khí tràng trên thanh kiếm bấy giờ mãnh liệt như gió lốc.- -----------------
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời “Vậy thì thế nào?”
“Thật ngại quá, tôi còn muốn vào từ được nhìn xem có thể đem nạn nhân cùng Đổ Vương ra ngoài hay không?”
“Chỉ cần có thể cứu người, tôi tình nguyện trả giá cùng Đổ Vương”
Bùi Nguyên Mình đảo mặt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng đối phương, Tô Phúc Lâm đốt điếu xì gà, phả ra vòng khói.
“Người trẻ tuổi, tôi nể tình xem cùng bằng vai phải lứa, nói chuyện đàng hoàng với cậu. Kết quả cậu nóng nảy ngông cuồng, tự cho mình là nhất, không biết trời cao đất dày. Đây là cậu ép tôi phải ra tay dạy dỗ lại cậu! Cho cậu biết núi cao sẽ còn núi cao hơn!”
Bất giác, dáng vẻ dịu dàng nho nhã của Tô Phúc Lâm trong nháy mắt liền biến mất. Bùi Nguyễn Minh híp mắt, hứng thú nhìn đối phương.
“Tô đại sự muốn đánh nhau với tôi sao?” “Không phải đánh nhau, mà chỉ đơn thuần là dạy dỗ”.
Tô Phúc Lâm vung tay ra hiệu, bên cạnh liền xuất hiện một cô gái dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, gương mặt tinh xảo.
“Lý Nhã Kỳ, để Bùi Nguyên Minh ở đây suy nghĩ kĩ càng. Khi nào cậu ta chịu giao ra trích huyết trấn tà bí thuật, sau đó đồng ý gia nhập với chúng ta thì mới để Bùi Nguyên Minh rời đi”.
Dứt lời, Tô Phúc Lâm lộ ra nụ cười dịu dàng, quay lưng rời đi Bùi Nguyên Minh vừa tiến về phía trước liền bị Lý Nhã Kỳ vươn tay ngăn cản.
“Anh Bùi, cảm phiền anh dừng bước. Muốn rời khỏi đây, anh nhất định phải đáp ứng điều kiện của Tô đại sự”.
“Cô nghĩ có thể ngăn được tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh nhếch môi. Lý Nhã Kỳ nghe vậy khẽ cười, vung tay lộ ra vài lá bùa màu vàng. Đồng thời tay phải cô rút ra kiểm gỗ đào, híp mắt nhìn anh.
“Thuật phong thủy, không những cứu người, còn có thể giết người. Thứ mà tôi luyện chính là Sát Nhân Thuật, anh có quyền thử để xem mình rời đi được hay không?
Thời điểm ca hai đang lời qua tiếng lại, đệ tử Nhật Quá thuộc nhà họ Tô liền tiến vào. Trên tay bọn họ đều cầm sẵn kiếm gỗ đào, bao vây Bùi Nguyên Minh. Anh vẫn thong thả tiến lên phía trước, vẻ mặt bình thản.
Lý Nhã Kỳ dùng kiếm gỗ đào gõ vào bùa, ba lá bùa đồng loạt bốc cháy, khí tràng mạnh mẽ trong nháy mắt liền lan khắp bốn phương. Cô cúi đầu, bắt đầu niệm chú.
“Lâm Binh Đấu Giả Giai Hàng.” Đùng!
Lời cuối còn chưa kịp nói ra, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô, giáng xuống gò má đối phương cú tát như trời giáng. Đoạn chú mà Lý Nhã Kỳ niệm trong ngay lập tức bị đứt đoạn, thân thể bị văng ra phía xa.
Chứng kiến cảnh tượng này, đệ tử Nhật Quán đồng loạt biến sắc, nhanh chóng vung kiếm gỗ đào, lao về phía Bùi Nguyên Minh. Anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tại chạm vào từng người, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bốp bốp thanh thúy vang lên, đối phương còn chưa kịp thi triển pháp lực đã phải ôm lấy gò má, khuyu gối té xuống.
Lý Nhã Kỳ làm sao có thể cam lòng. Cô nhặt kiếm lên, lần thứ hai đánh trực diện Bùi Nguyên Minh. Lần này, cô đã sớm niệm chú ngay từ khi bắt đầu, khí tràng trên thanh kiếm bấy giờ mãnh liệt như gió lốc.
- -----------------
Chàng Rể Quyền ThếTác giả: N-HTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNhững người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?” Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao? Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao? Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày. Kết quả là vào ngày… Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời “Vậy thì thế nào?”“Thật ngại quá, tôi còn muốn vào từ được nhìn xem có thể đem nạn nhân cùng Đổ Vương ra ngoài hay không?”“Chỉ cần có thể cứu người, tôi tình nguyện trả giá cùng Đổ Vương”Bùi Nguyên Mình đảo mặt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng đối phương, Tô Phúc Lâm đốt điếu xì gà, phả ra vòng khói.“Người trẻ tuổi, tôi nể tình xem cùng bằng vai phải lứa, nói chuyện đàng hoàng với cậu. Kết quả cậu nóng nảy ngông cuồng, tự cho mình là nhất, không biết trời cao đất dày. Đây là cậu ép tôi phải ra tay dạy dỗ lại cậu! Cho cậu biết núi cao sẽ còn núi cao hơn!”Bất giác, dáng vẻ dịu dàng nho nhã của Tô Phúc Lâm trong nháy mắt liền biến mất. Bùi Nguyễn Minh híp mắt, hứng thú nhìn đối phương.“Tô đại sự muốn đánh nhau với tôi sao?” “Không phải đánh nhau, mà chỉ đơn thuần là dạy dỗ”.Tô Phúc Lâm vung tay ra hiệu, bên cạnh liền xuất hiện một cô gái dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, gương mặt tinh xảo.“Lý Nhã Kỳ, để Bùi Nguyên Minh ở đây suy nghĩ kĩ càng. Khi nào cậu ta chịu giao ra trích huyết trấn tà bí thuật, sau đó đồng ý gia nhập với chúng ta thì mới để Bùi Nguyên Minh rời đi”.Dứt lời, Tô Phúc Lâm lộ ra nụ cười dịu dàng, quay lưng rời đi Bùi Nguyên Minh vừa tiến về phía trước liền bị Lý Nhã Kỳ vươn tay ngăn cản.“Anh Bùi, cảm phiền anh dừng bước. Muốn rời khỏi đây, anh nhất định phải đáp ứng điều kiện của Tô đại sự”.“Cô nghĩ có thể ngăn được tôi sao?”Bùi Nguyên Minh nhếch môi. Lý Nhã Kỳ nghe vậy khẽ cười, vung tay lộ ra vài lá bùa màu vàng. Đồng thời tay phải cô rút ra kiểm gỗ đào, híp mắt nhìn anh.“Thuật phong thủy, không những cứu người, còn có thể giết người. Thứ mà tôi luyện chính là Sát Nhân Thuật, anh có quyền thử để xem mình rời đi được hay không?Thời điểm ca hai đang lời qua tiếng lại, đệ tử Nhật Quá thuộc nhà họ Tô liền tiến vào. Trên tay bọn họ đều cầm sẵn kiếm gỗ đào, bao vây Bùi Nguyên Minh. Anh vẫn thong thả tiến lên phía trước, vẻ mặt bình thản.Lý Nhã Kỳ dùng kiếm gỗ đào gõ vào bùa, ba lá bùa đồng loạt bốc cháy, khí tràng mạnh mẽ trong nháy mắt liền lan khắp bốn phương. Cô cúi đầu, bắt đầu niệm chú.“Lâm Binh Đấu Giả Giai Hàng.” Đùng!Lời cuối còn chưa kịp nói ra, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô, giáng xuống gò má đối phương cú tát như trời giáng. Đoạn chú mà Lý Nhã Kỳ niệm trong ngay lập tức bị đứt đoạn, thân thể bị văng ra phía xa.Chứng kiến cảnh tượng này, đệ tử Nhật Quán đồng loạt biến sắc, nhanh chóng vung kiếm gỗ đào, lao về phía Bùi Nguyên Minh. Anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tại chạm vào từng người, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bốp bốp thanh thúy vang lên, đối phương còn chưa kịp thi triển pháp lực đã phải ôm lấy gò má, khuyu gối té xuống.Lý Nhã Kỳ làm sao có thể cam lòng. Cô nhặt kiếm lên, lần thứ hai đánh trực diện Bùi Nguyên Minh. Lần này, cô đã sớm niệm chú ngay từ khi bắt đầu, khí tràng trên thanh kiếm bấy giờ mãnh liệt như gió lốc.- -----------------