Dáng vẻ cậu lúc này đẹp đến vô lý, làn da trắng đến mức quá đáng, gò má như chỉ cần véo nhẹ là sẽ hằn lên vệt đỏ. Đôi mắt cậu cũng đẹp, tròn trịa, long lanh, hàng mi dài và dày, khi nhìn ai đó tự nhiên toát lên vẻ vô tội. Lúc say, phản ứng của cậu có phần chậm nửa nhịp, ngay cả lời nói cũng chậm rãi hơn. Những ngón tay thon dài, trắng nõn vô thức mân mê lát chanh trên miệng ly. Người anh em đối diện cứ thế đăm đăm nhìn tay cậu, ngơ ngẩn nhìn cử chỉ của cậu, mãi đến khi bị khuỷu tay ai đó huých một cái mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng dời mắt đi. "Khụ khụ." Hắn ho khan hai tiếng, có vẻ hơi mất tự nhiên. Trần Chiêu Ngọc khẽ nâng mắt: "Cậu sao thế?" "Không có gì, không có gì, cậu cứ chơi đi." Người bên cạnh cậu vội đáp thay. Người anh em đối diện cậu đột nhiên đứng dậy, nhìn cậu thật sâu một cái, sau đó xoay người đi về phía nhà vệ sinh. Người bên cạnh cậu cũng vội vàng đi theo.Đêm nay hiếm khi Trần Chiêu Ngọc không ngủ ngon. Nhờ có men rượu mà cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...