Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 233: Đưa Thịt (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Thư Dung đã biết hắn đang làm gì. Hắn còn có thể làm gìnữa chứ? Đem cho Bảo Nha Nhi!"Được rồi, đệ đi đi." Nàng ấy nói. Đệ đệ bưng một bát thịt thỏtới, Trần gia không giữ hắn ăn cơm đúng không? Là không cầnđợi hắn về ăn.Khi Cố Đình Viễn đến Trần gia, Trần gia đang chuẩn bị ăn cơm.Thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, ngoại trừ Tiền Bích Hà cầm đũabước vào phòng, tất cả mọi người đều đã có mặt trên bàn."Cố huynh đệ? Sao ngươi lại tới đây?" Tiền Bích Hà đangchuẩn bị vào phòng, nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi.Cố Đình Viễn cười hiền lành: "Ta tình cờ bắt được một con thỏ,ta và tỷ tỷ ăn không hết nên đưa cho đại nương một bát."Lúc này Đỗ Kim Hoa cũng mở mành cỏ đi ra. Sau khi nghethấy vậy, trên mặt bà không có ý cười. Tiểu tử này sống gần,ngày nào cũng mơ ước con gái bà. Đừng tưởng bà không biết,mỗi ngày hắn đều tản bộ đến trường, nhìn lén con gái bà."Tỷ tỷ nói nhờ đại nương chiếu cố mà nàng ấy không bị ngườitrong thôn bắt nạt, cho nên mới kêu ta cảm ơn đại nương." CốĐình Viễn nhìn thấy sắc mặt nhạc mẫu không tốt, cười càng chânthành.Cuối cùng Đỗ Kim Hoa nói: "Khách sáo làm gì.""Mau vào đi." Tiền Bích Hà gọi. Cũng không phải lần đầu tiêntới, hai nhà đều rất quen thuộc, cho dù không có Bảo Nha Nhi thìCố Đình Viễn cũng không quá cẩn thận đi vào đến bên ngoàikhông dám tiến vào, Tiền Bích Hà cảm thấy hắn quá thật thà.Trần Nhị Lang cũng đi ra, trên tay cầm nửa cái bánh ngô, cườirất nhiệt tình: "Nha? Cố huynh đệ, ngươi ăn không? Nào, vào đi,chúng ta cùng ăn."Đôi mắt Cố Đình Viễn hơi sáng lên, hắn biết nhà nhạc mẫu sẽgiữ hắn lại ăn tối. Hắn vừa định mở miệng nói "Này" một tiếng thìđột nhiên bị cắt ngang."Đừng làm khó ta." Đỗ Kim Hoa nhổ nước bọt vào Trần NhịLang: "Một nồi bắp cải, ngươi không biết xấu hổ mà dám giữngười lại ăn tối?"Nụ cười trên mặt Cố Đình Viễn cứng lại."Tiểu Cố à, đồ ăn trong nhà không ngon, ta không giữ ngươilại." Đỗ Kim Hoa ra hiệu cho Tiền Bích Hà cầm lấy thịt thỏ, trả bátlại: "Ngươi về nhà đi, cảm ơn ngươi vì thịt thỏ."Cố Đình Viễn muốn nói bắp cải cũng là ăn ngon, hắn khôngchê. Dường như Đỗ Kim Hoa biết hắn định nói gì, lập tức nóivọng vào bếp: "Lão đại, con dâu, cho Tiểu Cố một bát bắp cải vàthêm miến vào."Nụ cười của Cố Đình Viễn càng cứng hơn."Này, mặc dù bắp cải tồi tàn không ngon bằng thịt thỏ ngươimang đến, nhưng cũng không thể để ngươi cầm bát không vềnhà đúng không?" Đỗ Kim Hoa quay đầu lại, nhìn Cố Đình Viễnnói.Giờ phút này, trong lòng Cố Đình Viễn sắp khóc, chỉ có thểđáp: "Đại nương quá khách sáo rồi.""Nương, sao không giữ Cố đệ lại ăn cơm?" Trần Nhị Lang gắpmột miếng thịt thỏ kho tộ, cho vào miệng nhai, trên mặt lộ ra vẻtán thưởng, lập tức gắp thêm một miếng, Tôn Ngũ Nương hắnggiọng một cái, hắn dừng lại 1 lúc, sau đó gắp tới trước mặt TônNgũ Nương.Tôn Ngũ Nương nhìn hắn ta và nhận nó. Nhưng sau đó TrầnNhị Lang lại gắp thịt thỏ, Tôn Ngũ Nương lại hắng giọng lần nữa.Trần Nhị Lang nhìn hai đứa nhóc, không phải cả hai đều đang ănsao? Anh ta trông có vẻ bối rối, Tôn Ngũ Nương tức giận đếnmức đã đá anh ta, và rúc vào người Bảo Nha Nhi."Chàng suy nghĩ đi, đó là cho chàng sao? Chàng ăn hết miếngnày đến miếng khác. Đó là cho Bảo Nha Nhi!" Lần này Trần NhịLang đã hiểu, hắn có chút ngượng ngùng cười với Bảo Nha Nhi,chuyển hướng gắp cho nàng: "Bảo Nha Nhi, ăn thịt đi.""Cám ơn nhị ca." Trần Bảo Âm nhận lấy, cúi đầu ăn.Thịt thỏ tươi mềm, kho vừa lửa, gia vị vừa đủ, cắn một miếng,vị giác trong miệng được thỏa mãn, chỉ cần thưởng thức. TrầnBảo Âm luôn háu ăn, khi ở Hầu phủ, nàng ăn uống suốt ngày,không ai ăn nhiều bằng nàng, làm thế nào để ăn no căng bụngmới thôi. Sau khi trở về Trần gia, cái miệng của nàng cũng ítthưởng thức hơn, nàng nhai chậm rãi và thưởng thức một cáchcẩn thận.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Thư Dung đã biết hắn đang làm gì. Hắn còn có thể làm gìnữa chứ? Đem cho Bảo Nha Nhi!"Được rồi, đệ đi đi." Nàng ấy nói. Đệ đệ bưng một bát thịt thỏtới, Trần gia không giữ hắn ăn cơm đúng không? Là không cầnđợi hắn về ăn.Khi Cố Đình Viễn đến Trần gia, Trần gia đang chuẩn bị ăn cơm.Thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, ngoại trừ Tiền Bích Hà cầm đũabước vào phòng, tất cả mọi người đều đã có mặt trên bàn."Cố huynh đệ? Sao ngươi lại tới đây?" Tiền Bích Hà đangchuẩn bị vào phòng, nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi.Cố Đình Viễn cười hiền lành: "Ta tình cờ bắt được một con thỏ,ta và tỷ tỷ ăn không hết nên đưa cho đại nương một bát."Lúc này Đỗ Kim Hoa cũng mở mành cỏ đi ra. Sau khi nghethấy vậy, trên mặt bà không có ý cười. Tiểu tử này sống gần,ngày nào cũng mơ ước con gái bà. Đừng tưởng bà không biết,mỗi ngày hắn đều tản bộ đến trường, nhìn lén con gái bà."Tỷ tỷ nói nhờ đại nương chiếu cố mà nàng ấy không bị ngườitrong thôn bắt nạt, cho nên mới kêu ta cảm ơn đại nương." CốĐình Viễn nhìn thấy sắc mặt nhạc mẫu không tốt, cười càng chânthành.Cuối cùng Đỗ Kim Hoa nói: "Khách sáo làm gì.""Mau vào đi." Tiền Bích Hà gọi. Cũng không phải lần đầu tiêntới, hai nhà đều rất quen thuộc, cho dù không có Bảo Nha Nhi thìCố Đình Viễn cũng không quá cẩn thận đi vào đến bên ngoàikhông dám tiến vào, Tiền Bích Hà cảm thấy hắn quá thật thà.Trần Nhị Lang cũng đi ra, trên tay cầm nửa cái bánh ngô, cườirất nhiệt tình: "Nha? Cố huynh đệ, ngươi ăn không? Nào, vào đi,chúng ta cùng ăn."Đôi mắt Cố Đình Viễn hơi sáng lên, hắn biết nhà nhạc mẫu sẽgiữ hắn lại ăn tối. Hắn vừa định mở miệng nói "Này" một tiếng thìđột nhiên bị cắt ngang."Đừng làm khó ta." Đỗ Kim Hoa nhổ nước bọt vào Trần NhịLang: "Một nồi bắp cải, ngươi không biết xấu hổ mà dám giữngười lại ăn tối?"Nụ cười trên mặt Cố Đình Viễn cứng lại."Tiểu Cố à, đồ ăn trong nhà không ngon, ta không giữ ngươilại." Đỗ Kim Hoa ra hiệu cho Tiền Bích Hà cầm lấy thịt thỏ, trả bátlại: "Ngươi về nhà đi, cảm ơn ngươi vì thịt thỏ."Cố Đình Viễn muốn nói bắp cải cũng là ăn ngon, hắn khôngchê. Dường như Đỗ Kim Hoa biết hắn định nói gì, lập tức nóivọng vào bếp: "Lão đại, con dâu, cho Tiểu Cố một bát bắp cải vàthêm miến vào."Nụ cười của Cố Đình Viễn càng cứng hơn."Này, mặc dù bắp cải tồi tàn không ngon bằng thịt thỏ ngươimang đến, nhưng cũng không thể để ngươi cầm bát không vềnhà đúng không?" Đỗ Kim Hoa quay đầu lại, nhìn Cố Đình Viễnnói.Giờ phút này, trong lòng Cố Đình Viễn sắp khóc, chỉ có thểđáp: "Đại nương quá khách sáo rồi.""Nương, sao không giữ Cố đệ lại ăn cơm?" Trần Nhị Lang gắpmột miếng thịt thỏ kho tộ, cho vào miệng nhai, trên mặt lộ ra vẻtán thưởng, lập tức gắp thêm một miếng, Tôn Ngũ Nương hắnggiọng một cái, hắn dừng lại 1 lúc, sau đó gắp tới trước mặt TônNgũ Nương.Tôn Ngũ Nương nhìn hắn ta và nhận nó. Nhưng sau đó TrầnNhị Lang lại gắp thịt thỏ, Tôn Ngũ Nương lại hắng giọng lần nữa.Trần Nhị Lang nhìn hai đứa nhóc, không phải cả hai đều đang ănsao? Anh ta trông có vẻ bối rối, Tôn Ngũ Nương tức giận đếnmức đã đá anh ta, và rúc vào người Bảo Nha Nhi."Chàng suy nghĩ đi, đó là cho chàng sao? Chàng ăn hết miếngnày đến miếng khác. Đó là cho Bảo Nha Nhi!" Lần này Trần NhịLang đã hiểu, hắn có chút ngượng ngùng cười với Bảo Nha Nhi,chuyển hướng gắp cho nàng: "Bảo Nha Nhi, ăn thịt đi.""Cám ơn nhị ca." Trần Bảo Âm nhận lấy, cúi đầu ăn.Thịt thỏ tươi mềm, kho vừa lửa, gia vị vừa đủ, cắn một miếng,vị giác trong miệng được thỏa mãn, chỉ cần thưởng thức. TrầnBảo Âm luôn háu ăn, khi ở Hầu phủ, nàng ăn uống suốt ngày,không ai ăn nhiều bằng nàng, làm thế nào để ăn no căng bụngmới thôi. Sau khi trở về Trần gia, cái miệng của nàng cũng ítthưởng thức hơn, nàng nhai chậm rãi và thưởng thức một cáchcẩn thận.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Thư Dung đã biết hắn đang làm gì. Hắn còn có thể làm gìnữa chứ? Đem cho Bảo Nha Nhi!"Được rồi, đệ đi đi." Nàng ấy nói. Đệ đệ bưng một bát thịt thỏtới, Trần gia không giữ hắn ăn cơm đúng không? Là không cầnđợi hắn về ăn.Khi Cố Đình Viễn đến Trần gia, Trần gia đang chuẩn bị ăn cơm.Thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, ngoại trừ Tiền Bích Hà cầm đũabước vào phòng, tất cả mọi người đều đã có mặt trên bàn."Cố huynh đệ? Sao ngươi lại tới đây?" Tiền Bích Hà đangchuẩn bị vào phòng, nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi.Cố Đình Viễn cười hiền lành: "Ta tình cờ bắt được một con thỏ,ta và tỷ tỷ ăn không hết nên đưa cho đại nương một bát."Lúc này Đỗ Kim Hoa cũng mở mành cỏ đi ra. Sau khi nghethấy vậy, trên mặt bà không có ý cười. Tiểu tử này sống gần,ngày nào cũng mơ ước con gái bà. Đừng tưởng bà không biết,mỗi ngày hắn đều tản bộ đến trường, nhìn lén con gái bà."Tỷ tỷ nói nhờ đại nương chiếu cố mà nàng ấy không bị ngườitrong thôn bắt nạt, cho nên mới kêu ta cảm ơn đại nương." CốĐình Viễn nhìn thấy sắc mặt nhạc mẫu không tốt, cười càng chânthành.Cuối cùng Đỗ Kim Hoa nói: "Khách sáo làm gì.""Mau vào đi." Tiền Bích Hà gọi. Cũng không phải lần đầu tiêntới, hai nhà đều rất quen thuộc, cho dù không có Bảo Nha Nhi thìCố Đình Viễn cũng không quá cẩn thận đi vào đến bên ngoàikhông dám tiến vào, Tiền Bích Hà cảm thấy hắn quá thật thà.Trần Nhị Lang cũng đi ra, trên tay cầm nửa cái bánh ngô, cườirất nhiệt tình: "Nha? Cố huynh đệ, ngươi ăn không? Nào, vào đi,chúng ta cùng ăn."Đôi mắt Cố Đình Viễn hơi sáng lên, hắn biết nhà nhạc mẫu sẽgiữ hắn lại ăn tối. Hắn vừa định mở miệng nói "Này" một tiếng thìđột nhiên bị cắt ngang."Đừng làm khó ta." Đỗ Kim Hoa nhổ nước bọt vào Trần NhịLang: "Một nồi bắp cải, ngươi không biết xấu hổ mà dám giữngười lại ăn tối?"Nụ cười trên mặt Cố Đình Viễn cứng lại."Tiểu Cố à, đồ ăn trong nhà không ngon, ta không giữ ngươilại." Đỗ Kim Hoa ra hiệu cho Tiền Bích Hà cầm lấy thịt thỏ, trả bátlại: "Ngươi về nhà đi, cảm ơn ngươi vì thịt thỏ."Cố Đình Viễn muốn nói bắp cải cũng là ăn ngon, hắn khôngchê. Dường như Đỗ Kim Hoa biết hắn định nói gì, lập tức nóivọng vào bếp: "Lão đại, con dâu, cho Tiểu Cố một bát bắp cải vàthêm miến vào."Nụ cười của Cố Đình Viễn càng cứng hơn."Này, mặc dù bắp cải tồi tàn không ngon bằng thịt thỏ ngươimang đến, nhưng cũng không thể để ngươi cầm bát không vềnhà đúng không?" Đỗ Kim Hoa quay đầu lại, nhìn Cố Đình Viễnnói.Giờ phút này, trong lòng Cố Đình Viễn sắp khóc, chỉ có thểđáp: "Đại nương quá khách sáo rồi.""Nương, sao không giữ Cố đệ lại ăn cơm?" Trần Nhị Lang gắpmột miếng thịt thỏ kho tộ, cho vào miệng nhai, trên mặt lộ ra vẻtán thưởng, lập tức gắp thêm một miếng, Tôn Ngũ Nương hắnggiọng một cái, hắn dừng lại 1 lúc, sau đó gắp tới trước mặt TônNgũ Nương.Tôn Ngũ Nương nhìn hắn ta và nhận nó. Nhưng sau đó TrầnNhị Lang lại gắp thịt thỏ, Tôn Ngũ Nương lại hắng giọng lần nữa.Trần Nhị Lang nhìn hai đứa nhóc, không phải cả hai đều đang ănsao? Anh ta trông có vẻ bối rối, Tôn Ngũ Nương tức giận đếnmức đã đá anh ta, và rúc vào người Bảo Nha Nhi."Chàng suy nghĩ đi, đó là cho chàng sao? Chàng ăn hết miếngnày đến miếng khác. Đó là cho Bảo Nha Nhi!" Lần này Trần NhịLang đã hiểu, hắn có chút ngượng ngùng cười với Bảo Nha Nhi,chuyển hướng gắp cho nàng: "Bảo Nha Nhi, ăn thịt đi.""Cám ơn nhị ca." Trần Bảo Âm nhận lấy, cúi đầu ăn.Thịt thỏ tươi mềm, kho vừa lửa, gia vị vừa đủ, cắn một miếng,vị giác trong miệng được thỏa mãn, chỉ cần thưởng thức. TrầnBảo Âm luôn háu ăn, khi ở Hầu phủ, nàng ăn uống suốt ngày,không ai ăn nhiều bằng nàng, làm thế nào để ăn no căng bụngmới thôi. Sau khi trở về Trần gia, cái miệng của nàng cũng ítthưởng thức hơn, nàng nhai chậm rãi và thưởng thức một cáchcẩn thận.