Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 236: Triển Vọng (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Nhị Lang nghĩ: "Nhưng làm quan mấy chục năm rồi, tiếtkiệm một chút thì ngân lượng, cũng đủ mua nhà rồi phải không?"Xe vui vẻ chạy trên đường, Trần Nhị Lang tưởng tượng rằngtrong tương lai, không phải học nữa, sẽ trở thành một vị quan,hắn sẽ là một lão thái gia, tiền đồ sáng lạng.Cố Đình Viễn đang nghĩ rằng kiếp trước hắn ta mới làm quanđược nửa năm, hắn ta vô tình giúp đỡ hoàng đế, được banthưởng một biệt viện. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nếu tiếtkiệm được nhiều tiền hơn, đưa nhạc phụ và nhạc mẫu đến sống ởkinh thành, Bảo Âm nhất định sẽ thường xuyên gặp nhạc mẫu.Quan trọng nhất là cho dù hắn có vô tình làm nàng tức giận,nàng cũng sẽ không làm ầm ĩ lên đưa hài tử về quê, cùng lắm làđến chỗ nhạc mẫu.Cố Đình Viễn gửi bức thư pháp và bức tranh đến cửa hàng củagia đình người bạn đồng môn, đồng thời lấy lại số bạc mà hắn tađã bán những thư pháp, tranh vẽ trước đó, sau đó đi chợ muarau, gà, vịt, mì gạo, dầu, muối, đồ ngọt, v. v. , chất đầy một chiếcxe đẩy khiến Trần Nhị Lang chết lặng."Cố huynh đệ, ngươi hình như mua nhiều quá rồi." Hắn khôngnhịn được nói.Tên bại gia chi tử này, chẳng trách nương luôn không ưa hắn."Sức khỏe của tỷ tỷ ta không thích hợp để leo núi, ta lại khôngcó thời gian đến trấn thường xuyên." Cố Đình Viễn trả lời: "Phảicó đủ thức ăn một thời gian."Trần Nhị Lang nghĩ một lúc rồi cũng không nói nữa.Khi trở về nhà, Cố Đình Viễn đến cửa hàng phấn phủ để đemvề cho Cố Thư Dung một ít kem bôi mặt, Trần Nhị Lang sau khinhìn thấy thì nóng mắt, cũng muốn đem về một hộp cho Tôn NgũNương. Hắn lục trong túi cũng không có lấy một xu, đều là tạihắn trước kia tham ăn kẹo, ăn hoài không hết, hiện tại không cótiền mua son môi cho Ngũ Nương, nên hắn cảm thấy áy náy.Đến trưa, hai người trở về nhà.Trần Nhị Lang kéo một chiếc xe đầy đồ cho Cố Đình Viễn trướckhi trở về nhà của mình. Nhìn thấy Tôn Ngũ Nương, hắn khôngkhỏi áy náy, không dám nhìn nàng ấy."Ngươi giấu giếm cái gì?" Tôn Ngũ Nương phát hiện, nhướngmày lập tức đi tới vặn lỗ tai của hắn: "Ngươi làm chuyện xấu saulưng ta sao?!"Giọng của nàng lớn đến nỗi hàng xóm cũng có thể nghe thấy,Trần Nhị Lang xấu hổ đến mức phải trốn tránh: "Không, không.""Ngươi còn nói?" Tôn Ngũ Nương tức giận quát: "Không làmchuyện xấu, ngươi trốn ta làm gì?"Khi nghĩ đến việc Trần Nhị Lang ra ngoài chơi bời trong khinàng đang làm việc rất vất vả ở nhà, nàng tức giận đến mức hétlên đuổi theo hắn ta đánh: "Trần Nhị Lang, đồ vô tâm, ta liềumạng với ngươi!"Đỗ Kim Hoa không nhìn thấy, chủ yếu là bởi vì quá ồn ào, xấuhổ: "Con hét cái gì vậy!""Nương, hắn đã làm chuyện xấu! Nhất định là hắn đã làm saiđiều gì đó!" Tôn Ngũ Nương khóc, nước mắt giàn giụa, vừa launước mắt vừa oán hận trừng mắt nhìn Trần Nhị Lang.Trần Nhị Lang mở miệng định giải thích, nhưng Đỗ Kim Hoa đãlên tiếng trước: "Nó đã làm chuyện xấu gì? Nó đi ra ngoài vớiTiểu Cố, nó có thể làm chuyện xấu gì? Nếu không tin, cứ hỏi TiểuCố!""Đúng vậy, nàng đi hỏi hắn, ta thật sự không có làm cái gì!"Trần Nhị Lang phản bác.Cố Đình Viễn? Tính cách của hắn mà người nhà nàng vẫn tintưởng."Ai biết hắn có bao che cho ngươi không?" Tôn Ngũ Nương launước mắt nói. Cố Đình Viễn sẽ không làm chuyện xấu, nhưng hắncó bao che Trần Nhị Lang hay không thì không biết được.Bảo Nha Nhi là người hắn cầu thân, Trần Nhị Lang là ca ca củanàng, ai biết hắn có nghĩ muốn nhiều một chuyện không bằngbớt một chuyện."Ta thật sự không có!" Trần Nhị Lang oan uổng chết, lại cảmthấy mình thật sự là tự gây nghiệt tự chuốc lấy khổ, tự làm tựchịu. Hắn làm cái gì muốn ăn vụng đường còn muốn mềm lòng áynáy?"Hừ, Trần Nhị Lang, ta còn không rõ ngươi sao? Nếu ngươithật sự không làm đã sớm giậm chân kêu oan, còn ở đây uất ứcbiện minh?"Tôn Ngũ Nương oán hận nói "Ngươi chính là chột dạ!Ta tuyệt đối không đổ oan ngươi!"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Nhị Lang nghĩ: "Nhưng làm quan mấy chục năm rồi, tiếtkiệm một chút thì ngân lượng, cũng đủ mua nhà rồi phải không?"Xe vui vẻ chạy trên đường, Trần Nhị Lang tưởng tượng rằngtrong tương lai, không phải học nữa, sẽ trở thành một vị quan,hắn sẽ là một lão thái gia, tiền đồ sáng lạng.Cố Đình Viễn đang nghĩ rằng kiếp trước hắn ta mới làm quanđược nửa năm, hắn ta vô tình giúp đỡ hoàng đế, được banthưởng một biệt viện. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nếu tiếtkiệm được nhiều tiền hơn, đưa nhạc phụ và nhạc mẫu đến sống ởkinh thành, Bảo Âm nhất định sẽ thường xuyên gặp nhạc mẫu.Quan trọng nhất là cho dù hắn có vô tình làm nàng tức giận,nàng cũng sẽ không làm ầm ĩ lên đưa hài tử về quê, cùng lắm làđến chỗ nhạc mẫu.Cố Đình Viễn gửi bức thư pháp và bức tranh đến cửa hàng củagia đình người bạn đồng môn, đồng thời lấy lại số bạc mà hắn tađã bán những thư pháp, tranh vẽ trước đó, sau đó đi chợ muarau, gà, vịt, mì gạo, dầu, muối, đồ ngọt, v. v. , chất đầy một chiếcxe đẩy khiến Trần Nhị Lang chết lặng."Cố huynh đệ, ngươi hình như mua nhiều quá rồi." Hắn khôngnhịn được nói.Tên bại gia chi tử này, chẳng trách nương luôn không ưa hắn."Sức khỏe của tỷ tỷ ta không thích hợp để leo núi, ta lại khôngcó thời gian đến trấn thường xuyên." Cố Đình Viễn trả lời: "Phảicó đủ thức ăn một thời gian."Trần Nhị Lang nghĩ một lúc rồi cũng không nói nữa.Khi trở về nhà, Cố Đình Viễn đến cửa hàng phấn phủ để đemvề cho Cố Thư Dung một ít kem bôi mặt, Trần Nhị Lang sau khinhìn thấy thì nóng mắt, cũng muốn đem về một hộp cho Tôn NgũNương. Hắn lục trong túi cũng không có lấy một xu, đều là tạihắn trước kia tham ăn kẹo, ăn hoài không hết, hiện tại không cótiền mua son môi cho Ngũ Nương, nên hắn cảm thấy áy náy.Đến trưa, hai người trở về nhà.Trần Nhị Lang kéo một chiếc xe đầy đồ cho Cố Đình Viễn trướckhi trở về nhà của mình. Nhìn thấy Tôn Ngũ Nương, hắn khôngkhỏi áy náy, không dám nhìn nàng ấy."Ngươi giấu giếm cái gì?" Tôn Ngũ Nương phát hiện, nhướngmày lập tức đi tới vặn lỗ tai của hắn: "Ngươi làm chuyện xấu saulưng ta sao?!"Giọng của nàng lớn đến nỗi hàng xóm cũng có thể nghe thấy,Trần Nhị Lang xấu hổ đến mức phải trốn tránh: "Không, không.""Ngươi còn nói?" Tôn Ngũ Nương tức giận quát: "Không làmchuyện xấu, ngươi trốn ta làm gì?"Khi nghĩ đến việc Trần Nhị Lang ra ngoài chơi bời trong khinàng đang làm việc rất vất vả ở nhà, nàng tức giận đến mức hétlên đuổi theo hắn ta đánh: "Trần Nhị Lang, đồ vô tâm, ta liềumạng với ngươi!"Đỗ Kim Hoa không nhìn thấy, chủ yếu là bởi vì quá ồn ào, xấuhổ: "Con hét cái gì vậy!""Nương, hắn đã làm chuyện xấu! Nhất định là hắn đã làm saiđiều gì đó!" Tôn Ngũ Nương khóc, nước mắt giàn giụa, vừa launước mắt vừa oán hận trừng mắt nhìn Trần Nhị Lang.Trần Nhị Lang mở miệng định giải thích, nhưng Đỗ Kim Hoa đãlên tiếng trước: "Nó đã làm chuyện xấu gì? Nó đi ra ngoài vớiTiểu Cố, nó có thể làm chuyện xấu gì? Nếu không tin, cứ hỏi TiểuCố!""Đúng vậy, nàng đi hỏi hắn, ta thật sự không có làm cái gì!"Trần Nhị Lang phản bác.Cố Đình Viễn? Tính cách của hắn mà người nhà nàng vẫn tintưởng."Ai biết hắn có bao che cho ngươi không?" Tôn Ngũ Nương launước mắt nói. Cố Đình Viễn sẽ không làm chuyện xấu, nhưng hắncó bao che Trần Nhị Lang hay không thì không biết được.Bảo Nha Nhi là người hắn cầu thân, Trần Nhị Lang là ca ca củanàng, ai biết hắn có nghĩ muốn nhiều một chuyện không bằngbớt một chuyện."Ta thật sự không có!" Trần Nhị Lang oan uổng chết, lại cảmthấy mình thật sự là tự gây nghiệt tự chuốc lấy khổ, tự làm tựchịu. Hắn làm cái gì muốn ăn vụng đường còn muốn mềm lòng áynáy?"Hừ, Trần Nhị Lang, ta còn không rõ ngươi sao? Nếu ngươithật sự không làm đã sớm giậm chân kêu oan, còn ở đây uất ứcbiện minh?"Tôn Ngũ Nương oán hận nói "Ngươi chính là chột dạ!Ta tuyệt đối không đổ oan ngươi!"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Nhị Lang nghĩ: "Nhưng làm quan mấy chục năm rồi, tiếtkiệm một chút thì ngân lượng, cũng đủ mua nhà rồi phải không?"Xe vui vẻ chạy trên đường, Trần Nhị Lang tưởng tượng rằngtrong tương lai, không phải học nữa, sẽ trở thành một vị quan,hắn sẽ là một lão thái gia, tiền đồ sáng lạng.Cố Đình Viễn đang nghĩ rằng kiếp trước hắn ta mới làm quanđược nửa năm, hắn ta vô tình giúp đỡ hoàng đế, được banthưởng một biệt viện. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nếu tiếtkiệm được nhiều tiền hơn, đưa nhạc phụ và nhạc mẫu đến sống ởkinh thành, Bảo Âm nhất định sẽ thường xuyên gặp nhạc mẫu.Quan trọng nhất là cho dù hắn có vô tình làm nàng tức giận,nàng cũng sẽ không làm ầm ĩ lên đưa hài tử về quê, cùng lắm làđến chỗ nhạc mẫu.Cố Đình Viễn gửi bức thư pháp và bức tranh đến cửa hàng củagia đình người bạn đồng môn, đồng thời lấy lại số bạc mà hắn tađã bán những thư pháp, tranh vẽ trước đó, sau đó đi chợ muarau, gà, vịt, mì gạo, dầu, muối, đồ ngọt, v. v. , chất đầy một chiếcxe đẩy khiến Trần Nhị Lang chết lặng."Cố huynh đệ, ngươi hình như mua nhiều quá rồi." Hắn khôngnhịn được nói.Tên bại gia chi tử này, chẳng trách nương luôn không ưa hắn."Sức khỏe của tỷ tỷ ta không thích hợp để leo núi, ta lại khôngcó thời gian đến trấn thường xuyên." Cố Đình Viễn trả lời: "Phảicó đủ thức ăn một thời gian."Trần Nhị Lang nghĩ một lúc rồi cũng không nói nữa.Khi trở về nhà, Cố Đình Viễn đến cửa hàng phấn phủ để đemvề cho Cố Thư Dung một ít kem bôi mặt, Trần Nhị Lang sau khinhìn thấy thì nóng mắt, cũng muốn đem về một hộp cho Tôn NgũNương. Hắn lục trong túi cũng không có lấy một xu, đều là tạihắn trước kia tham ăn kẹo, ăn hoài không hết, hiện tại không cótiền mua son môi cho Ngũ Nương, nên hắn cảm thấy áy náy.Đến trưa, hai người trở về nhà.Trần Nhị Lang kéo một chiếc xe đầy đồ cho Cố Đình Viễn trướckhi trở về nhà của mình. Nhìn thấy Tôn Ngũ Nương, hắn khôngkhỏi áy náy, không dám nhìn nàng ấy."Ngươi giấu giếm cái gì?" Tôn Ngũ Nương phát hiện, nhướngmày lập tức đi tới vặn lỗ tai của hắn: "Ngươi làm chuyện xấu saulưng ta sao?!"Giọng của nàng lớn đến nỗi hàng xóm cũng có thể nghe thấy,Trần Nhị Lang xấu hổ đến mức phải trốn tránh: "Không, không.""Ngươi còn nói?" Tôn Ngũ Nương tức giận quát: "Không làmchuyện xấu, ngươi trốn ta làm gì?"Khi nghĩ đến việc Trần Nhị Lang ra ngoài chơi bời trong khinàng đang làm việc rất vất vả ở nhà, nàng tức giận đến mức hétlên đuổi theo hắn ta đánh: "Trần Nhị Lang, đồ vô tâm, ta liềumạng với ngươi!"Đỗ Kim Hoa không nhìn thấy, chủ yếu là bởi vì quá ồn ào, xấuhổ: "Con hét cái gì vậy!""Nương, hắn đã làm chuyện xấu! Nhất định là hắn đã làm saiđiều gì đó!" Tôn Ngũ Nương khóc, nước mắt giàn giụa, vừa launước mắt vừa oán hận trừng mắt nhìn Trần Nhị Lang.Trần Nhị Lang mở miệng định giải thích, nhưng Đỗ Kim Hoa đãlên tiếng trước: "Nó đã làm chuyện xấu gì? Nó đi ra ngoài vớiTiểu Cố, nó có thể làm chuyện xấu gì? Nếu không tin, cứ hỏi TiểuCố!""Đúng vậy, nàng đi hỏi hắn, ta thật sự không có làm cái gì!"Trần Nhị Lang phản bác.Cố Đình Viễn? Tính cách của hắn mà người nhà nàng vẫn tintưởng."Ai biết hắn có bao che cho ngươi không?" Tôn Ngũ Nương launước mắt nói. Cố Đình Viễn sẽ không làm chuyện xấu, nhưng hắncó bao che Trần Nhị Lang hay không thì không biết được.Bảo Nha Nhi là người hắn cầu thân, Trần Nhị Lang là ca ca củanàng, ai biết hắn có nghĩ muốn nhiều một chuyện không bằngbớt một chuyện."Ta thật sự không có!" Trần Nhị Lang oan uổng chết, lại cảmthấy mình thật sự là tự gây nghiệt tự chuốc lấy khổ, tự làm tựchịu. Hắn làm cái gì muốn ăn vụng đường còn muốn mềm lòng áynáy?"Hừ, Trần Nhị Lang, ta còn không rõ ngươi sao? Nếu ngươithật sự không làm đã sớm giậm chân kêu oan, còn ở đây uất ứcbiện minh?"Tôn Ngũ Nương oán hận nói "Ngươi chính là chột dạ!Ta tuyệt đối không đổ oan ngươi!"