Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 247: Lấy Lòng (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa không tránh được, lại đúng là cảm thấy lạnh, lolắng bị cảm lạnh phải uống thuốc vì thế vừa đứng một chân manggiày bông vừa tức giận nói: "Con hỏi nó xem!""Bảo Nha Nhi, muội làm gì mà lại chọc cho mẫu thân tức giậnnhư vậy?" Tiền Bích Hà cực kỳ tò mò, mẹ chồng luôn luôn thươngtiểu cô, đây là đã làm gì mà lại có thể bị đối xử giống như TrầnNhị Lang vậy, bị đánh bằng giày?Trần Bảo Âm đứng lại, chớp chớp mắt, nói: "Muội mua mấyhộp kem bôi mặt mà thôi."Vừa dứt lời, Đỗ Kim Hoa lại muốn cởi giày: "Con nói đi! Connói con đã mua mấy hộp!"Tiền Bích Hà vội vàng đè lại, không cho bà cởi giày, trời lạnhđất cũng lạnh cóng, thực sự lạnh không phải là chuyện nhỏ: "Mẫuthân, mẫu thân."Nàng vừa khuyên Đỗ Kim Hoa vừa nhìn về phía Trần Bảo Âm:"Bảo Nha Nhi, muội mua mấy hộp?""Bốn hộp." Trần Bảo Âm ngoan ngoãn nói.Đỗ Kim Hoa nghe đến bây giờ nàng còn không thành thật, đẩycon dâu lớn ra, giơ tay lên tát qua: "Ngươi nói bốn hộp mà khôngbiết xấu hổ sao? Có phải là ngươi mua 4 hộp không? Ngươi nói làmỗi người bốn hộp! Ngay cả đứa nhỏ Lan Lan cũng có bốn hộp!Ngươi có nhiều tiền không có chỗ tiêu hay sao? Không biết quảntiền thì đưa cho lão nương, lão nương quản cho ngươi!"Thật là đứa nhỏ phá của! Chi tiêu hoang phí thế này! Nhưngngày đó đã đến?Kem bôi mặt có thể ăn hay uống được sao? Mua nhiều nhưvậy? Không biết nhân gian khó khăn, nghĩ cái gì là muốn cái đó,nha đầu phá của rải tiền đầy trời!"Cái gì?!" Tiền Bích Hà lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, haimắt mở to: "Mỗi người bốn hộp?!" Ngay cả Lan Lan cũng có?Trời ơi, đó là bao nhiêu hộp chứ? Tốn bao nhiêu bạc đây? Haimắt Tiền Bích Hà choáng váng, nói: "Bảo Nha Nhi, muội muanhiều như vậy làm gì? Làm sao dùng hết được?"Đừng nói Lan Lan là một đứa trẻ không cần, tiểu cô mua chothì chính là tấm lòng của tiểu cô, Tiền Bích Hà rất cảm kích,nhưng là tận bốn hộp? Đây đâu chỉ là ăn tiêu phung phí, khótrách mẹ chồng lại muốn đánh người!"Dùng không hết thì dùng dần dần." Trần Bảo Âm nói: "Nócũng không bị hỏng."Đúng là không bị hỏng, Tiền Bích Hà cũng biết sẽ không bịhỏng, nhưng đây là lý do để mua nhiều như vậy sao? Nàng đaulòng đến mức nóng rực, một tay ôm ngực, nói: "Có thể trả lạiđược không? Bảo Nha Nhi, muội hỏi một chút có thể trả lại đượckhông?"Đỗ Kim Hoa đang nắm cổ áo Trần Bảo Âm, đấm bùm bụp lênngười nàng, nghe đến đó, lập tức không đấm nữa, dứt khoát lưuloát nói: "Trả lại, ngày mai trả lại đi! Ta đi cùng con. Nếu khôngtrả được thì bọn họ không xong với ta đâu!"Trần Bảo Âm kéo xiêm y, bĩu môi.Trả lại là không thể, tại sao nàng lại mua nhiều như vậy? Để bịđánh sao? Tất nhiên là không thể.Mẫu thán và tẩu tẩu đều rất vất vả, lại tiết kiệm, cho tới bâygiờ cũng không mua son phấn bôi, Trần Bảo Âm rất thương bọnhọ. Nếu chỉ mua một hộp, e là sợ bọn họ yêu quý không nỡ dùng,dùng đến sang năm cũng không dùng hết. Mua thêm mấy hộp,cho dù có yêu quý hơn nữa thì dù sao cũng dám bôi lên mặt."Không trả lại." Nàng vẫn cứng họng nói.Đỗ Kim Hoa hùng hùng hổ hổ, nhất định phải dạy dỗ nàng. Dùsao rảnh rỗi không có việc gì, đuổi theo nàng lải nhải cả buổichiều, mãi cho đến khi Trần Nhị Lang đánh xe mang theo TônNgũ Nương trở về."Lấy được rồi!" Vừa vào cửa, Tôn Ngũ Nương lập tức nhảyxuống xe, kiêu ngạo nói: "Phụ thân muội lo lắng chúng ta cầndùng đến nên cố ý giữ lại!"Ông thông gia biết nhà chồng nữ nhi cần thức ăn để buônbán, mấy ngày nay đều giữ thịt ngon lại, nếu buổi sáng bọn họkhông đến thì buổi chiều lấy ra bán. Vì vậy lúc Tôn Ngũ Nươngvừa đến đã đem thịt cho bọn họ."Hả? Người đâu rồi?" Không được khen ngợi xứng đáng, TônNgũ Nương kinh ngạc nói.

Đỗ Kim Hoa không tránh được, lại đúng là cảm thấy lạnh, lo

lắng bị cảm lạnh phải uống thuốc vì thế vừa đứng một chân mang

giày bông vừa tức giận nói: "Con hỏi nó xem!"

"Bảo Nha Nhi, muội làm gì mà lại chọc cho mẫu thân tức giận

như vậy?" Tiền Bích Hà cực kỳ tò mò, mẹ chồng luôn luôn thương

tiểu cô, đây là đã làm gì mà lại có thể bị đối xử giống như Trần

Nhị Lang vậy, bị đánh bằng giày?

Trần Bảo Âm đứng lại, chớp chớp mắt, nói: "Muội mua mấy

hộp kem bôi mặt mà thôi."

Vừa dứt lời, Đỗ Kim Hoa lại muốn cởi giày: "Con nói đi! Con

nói con đã mua mấy hộp!"

Tiền Bích Hà vội vàng đè lại, không cho bà cởi giày, trời lạnh

đất cũng lạnh cóng, thực sự lạnh không phải là chuyện nhỏ: "Mẫu

thân, mẫu thân."

Nàng vừa khuyên Đỗ Kim Hoa vừa nhìn về phía Trần Bảo Âm:

"Bảo Nha Nhi, muội mua mấy hộp?"

"Bốn hộp." Trần Bảo Âm ngoan ngoãn nói.

Đỗ Kim Hoa nghe đến bây giờ nàng còn không thành thật, đẩy

con dâu lớn ra, giơ tay lên tát qua: "Ngươi nói bốn hộp mà không

biết xấu hổ sao? Có phải là ngươi mua 4 hộp không? Ngươi nói là

mỗi người bốn hộp! Ngay cả đứa nhỏ Lan Lan cũng có bốn hộp!

Ngươi có nhiều tiền không có chỗ tiêu hay sao? Không biết quản

tiền thì đưa cho lão nương, lão nương quản cho ngươi!"

Thật là đứa nhỏ phá của! Chi tiêu hoang phí thế này! Nhưng

ngày đó đã đến?

Kem bôi mặt có thể ăn hay uống được sao? Mua nhiều như

vậy? Không biết nhân gian khó khăn, nghĩ cái gì là muốn cái đó,

nha đầu phá của rải tiền đầy trời!

"Cái gì?!" Tiền Bích Hà lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, hai

mắt mở to: "Mỗi người bốn hộp?!" Ngay cả Lan Lan cũng có?

Trời ơi, đó là bao nhiêu hộp chứ? Tốn bao nhiêu bạc đây? Hai

mắt Tiền Bích Hà choáng váng, nói: "Bảo Nha Nhi, muội mua

nhiều như vậy làm gì? Làm sao dùng hết được?"

Đừng nói Lan Lan là một đứa trẻ không cần, tiểu cô mua cho

thì chính là tấm lòng của tiểu cô, Tiền Bích Hà rất cảm kích,

nhưng là tận bốn hộp? Đây đâu chỉ là ăn tiêu phung phí, khó

trách mẹ chồng lại muốn đánh người!

"Dùng không hết thì dùng dần dần." Trần Bảo Âm nói: "Nó

cũng không bị hỏng."

Đúng là không bị hỏng, Tiền Bích Hà cũng biết sẽ không bị

hỏng, nhưng đây là lý do để mua nhiều như vậy sao? Nàng đau

lòng đến mức nóng rực, một tay ôm ngực, nói: "Có thể trả lại

được không? Bảo Nha Nhi, muội hỏi một chút có thể trả lại được

không?"

Đỗ Kim Hoa đang nắm cổ áo Trần Bảo Âm, đấm bùm bụp lên

người nàng, nghe đến đó, lập tức không đấm nữa, dứt khoát lưu

loát nói: "Trả lại, ngày mai trả lại đi! Ta đi cùng con. Nếu không

trả được thì bọn họ không xong với ta đâu!"

Trần Bảo Âm kéo xiêm y, bĩu môi.

Trả lại là không thể, tại sao nàng lại mua nhiều như vậy? Để bị

đánh sao? Tất nhiên là không thể.

Mẫu thán và tẩu tẩu đều rất vất vả, lại tiết kiệm, cho tới bây

giờ cũng không mua son phấn bôi, Trần Bảo Âm rất thương bọn

họ. Nếu chỉ mua một hộp, e là sợ bọn họ yêu quý không nỡ dùng,

dùng đến sang năm cũng không dùng hết. Mua thêm mấy hộp,

cho dù có yêu quý hơn nữa thì dù sao cũng dám bôi lên mặt.

"Không trả lại." Nàng vẫn cứng họng nói.

Đỗ Kim Hoa hùng hùng hổ hổ, nhất định phải dạy dỗ nàng. Dù

sao rảnh rỗi không có việc gì, đuổi theo nàng lải nhải cả buổi

chiều, mãi cho đến khi Trần Nhị Lang đánh xe mang theo Tôn

Ngũ Nương trở về.

"Lấy được rồi!" Vừa vào cửa, Tôn Ngũ Nương lập tức nhảy

xuống xe, kiêu ngạo nói: "Phụ thân muội lo lắng chúng ta cần

dùng đến nên cố ý giữ lại!"

Ông thông gia biết nhà chồng nữ nhi cần thức ăn để buôn

bán, mấy ngày nay đều giữ thịt ngon lại, nếu buổi sáng bọn họ

không đến thì buổi chiều lấy ra bán. Vì vậy lúc Tôn Ngũ Nương

vừa đến đã đem thịt cho bọn họ.

"Hả? Người đâu rồi?" Không được khen ngợi xứng đáng, Tôn

Ngũ Nương kinh ngạc nói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa không tránh được, lại đúng là cảm thấy lạnh, lolắng bị cảm lạnh phải uống thuốc vì thế vừa đứng một chân manggiày bông vừa tức giận nói: "Con hỏi nó xem!""Bảo Nha Nhi, muội làm gì mà lại chọc cho mẫu thân tức giậnnhư vậy?" Tiền Bích Hà cực kỳ tò mò, mẹ chồng luôn luôn thươngtiểu cô, đây là đã làm gì mà lại có thể bị đối xử giống như TrầnNhị Lang vậy, bị đánh bằng giày?Trần Bảo Âm đứng lại, chớp chớp mắt, nói: "Muội mua mấyhộp kem bôi mặt mà thôi."Vừa dứt lời, Đỗ Kim Hoa lại muốn cởi giày: "Con nói đi! Connói con đã mua mấy hộp!"Tiền Bích Hà vội vàng đè lại, không cho bà cởi giày, trời lạnhđất cũng lạnh cóng, thực sự lạnh không phải là chuyện nhỏ: "Mẫuthân, mẫu thân."Nàng vừa khuyên Đỗ Kim Hoa vừa nhìn về phía Trần Bảo Âm:"Bảo Nha Nhi, muội mua mấy hộp?""Bốn hộp." Trần Bảo Âm ngoan ngoãn nói.Đỗ Kim Hoa nghe đến bây giờ nàng còn không thành thật, đẩycon dâu lớn ra, giơ tay lên tát qua: "Ngươi nói bốn hộp mà khôngbiết xấu hổ sao? Có phải là ngươi mua 4 hộp không? Ngươi nói làmỗi người bốn hộp! Ngay cả đứa nhỏ Lan Lan cũng có bốn hộp!Ngươi có nhiều tiền không có chỗ tiêu hay sao? Không biết quảntiền thì đưa cho lão nương, lão nương quản cho ngươi!"Thật là đứa nhỏ phá của! Chi tiêu hoang phí thế này! Nhưngngày đó đã đến?Kem bôi mặt có thể ăn hay uống được sao? Mua nhiều nhưvậy? Không biết nhân gian khó khăn, nghĩ cái gì là muốn cái đó,nha đầu phá của rải tiền đầy trời!"Cái gì?!" Tiền Bích Hà lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, haimắt mở to: "Mỗi người bốn hộp?!" Ngay cả Lan Lan cũng có?Trời ơi, đó là bao nhiêu hộp chứ? Tốn bao nhiêu bạc đây? Haimắt Tiền Bích Hà choáng váng, nói: "Bảo Nha Nhi, muội muanhiều như vậy làm gì? Làm sao dùng hết được?"Đừng nói Lan Lan là một đứa trẻ không cần, tiểu cô mua chothì chính là tấm lòng của tiểu cô, Tiền Bích Hà rất cảm kích,nhưng là tận bốn hộp? Đây đâu chỉ là ăn tiêu phung phí, khótrách mẹ chồng lại muốn đánh người!"Dùng không hết thì dùng dần dần." Trần Bảo Âm nói: "Nócũng không bị hỏng."Đúng là không bị hỏng, Tiền Bích Hà cũng biết sẽ không bịhỏng, nhưng đây là lý do để mua nhiều như vậy sao? Nàng đaulòng đến mức nóng rực, một tay ôm ngực, nói: "Có thể trả lạiđược không? Bảo Nha Nhi, muội hỏi một chút có thể trả lại đượckhông?"Đỗ Kim Hoa đang nắm cổ áo Trần Bảo Âm, đấm bùm bụp lênngười nàng, nghe đến đó, lập tức không đấm nữa, dứt khoát lưuloát nói: "Trả lại, ngày mai trả lại đi! Ta đi cùng con. Nếu khôngtrả được thì bọn họ không xong với ta đâu!"Trần Bảo Âm kéo xiêm y, bĩu môi.Trả lại là không thể, tại sao nàng lại mua nhiều như vậy? Để bịđánh sao? Tất nhiên là không thể.Mẫu thán và tẩu tẩu đều rất vất vả, lại tiết kiệm, cho tới bâygiờ cũng không mua son phấn bôi, Trần Bảo Âm rất thương bọnhọ. Nếu chỉ mua một hộp, e là sợ bọn họ yêu quý không nỡ dùng,dùng đến sang năm cũng không dùng hết. Mua thêm mấy hộp,cho dù có yêu quý hơn nữa thì dù sao cũng dám bôi lên mặt."Không trả lại." Nàng vẫn cứng họng nói.Đỗ Kim Hoa hùng hùng hổ hổ, nhất định phải dạy dỗ nàng. Dùsao rảnh rỗi không có việc gì, đuổi theo nàng lải nhải cả buổichiều, mãi cho đến khi Trần Nhị Lang đánh xe mang theo TônNgũ Nương trở về."Lấy được rồi!" Vừa vào cửa, Tôn Ngũ Nương lập tức nhảyxuống xe, kiêu ngạo nói: "Phụ thân muội lo lắng chúng ta cầndùng đến nên cố ý giữ lại!"Ông thông gia biết nhà chồng nữ nhi cần thức ăn để buônbán, mấy ngày nay đều giữ thịt ngon lại, nếu buổi sáng bọn họkhông đến thì buổi chiều lấy ra bán. Vì vậy lúc Tôn Ngũ Nươngvừa đến đã đem thịt cho bọn họ."Hả? Người đâu rồi?" Không được khen ngợi xứng đáng, TônNgũ Nương kinh ngạc nói.

Chương 247: Lấy Lòng (1)