Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 250: Lấy Lòng (4)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn vừa nghe, nhất thời giật mình một chút, trên mặtdo dự: "Cái này, chỉ sợ là không ổn.""Có gì mà không ổn?" Đỗ Kim Hoa nói.Cố Đình Viễn nhìn bà một cái rồi lập tức cúi đầu giải thích:"Trước kia ta luôn đi, mọi người đều biết. Nếu như ta không đi..."Người khác có nghĩ vậy không? Không kết hôn? Tại sao?Chuyện gì đã xảy ra? Vấn đề là của ai?Suy đoán đến Bảo Âm, tóm lại không tốt.Suy nghĩ vừa chuyển, Đỗ Kim Hoa cũng hiểu được lập tức giậndữ: "Tốt nha! Họ Cố, ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi, có phải ngươicố ý không?"Cố Đình Viễn vội chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối không dám!"Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ nhớ nàng nên không nhịnđược mới cố tình đi qua.Đỗ Kim Hoa không thèm nghe hắn giải thích, đoạt lại miếngchân giò kia, quay đầu đi vào trong: "Đi thong thả, không tiễn!"Vẻ mặt Cố Đình Viễn xấu hổ, lạy láu không dám đứng dậy. Mãicho đến khi Đỗ Kim Hoa vào phòng, trong sân không nhìn thấyngười, lúc này hắn mới đứng thẳng dậy rồi mang giỏ rỗng đi vềnhà.Sau giờ học Trần Bảo Âm trở về thì chợt nghe Đỗ Kim Hoa nói:"Trong phòng con có đồ ăn.""Cái gì vậy?" Trần Bảo Âm tò mò hỏi.Đi vào trong phòng, chỉ thấy trên bàn đặt một cái đĩa, bêntrong là một cái túi giấy trên đó in vết dầu mỡ. Tò mò đi qua,cầm nhất lên, một mùi thịt lặng lẽ chui vào chóp mũi. Nàngkhông nhịn được ngửi ngửi, mở túi giấy ra chỉ thấy bên trong làhai con chim sẻ.Đã chiên qua, khó trách ngửi thấy mùi thơm."Mẫu thân, người chiên sao?" Nàng đi ra ngoài và nói.Đỗ Kim Hoa thấy nàng đi ra, rất tức giận, một chút đồ ăn nhưvậy, không đủ nhét kẽ răng, tự mình trốn trong phòng lặng lẽ ănlà xong còn đi ra làm gì?"Mẫu thân con lại nỡ dùng dầu chiên sao?" Bà nói.Động tác xé chân chim sẻ của Trần Bảo Âm dừng lại, hiểuđược là chuyện gì. Nàng hừ một tiếng, hét lên: "Lan Lan, Kim Lai,Ngân lai."Gọi cả ba đứa trẻ đến trước mặt, mỗi người xé một chân chimsẻ.Trẻ con mà, có chút đồ ăn thì lập tức vui vẻ, ngậm trongmiệng nói: "Cảm ơn cô."Hai con chim sẻ bốn chân, còn lại một chân, Trần Bảo Âm xéxuống, đi đút Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa ghét bỏ quay đầu lại, nói:"Tránh đi! Không chưa đủ mất mặt!"Trần Bảo Âm lập tức đi xé ngực con chim, trên ngực vẫn cóchút thịt, nàng đút đến bên miệng Đỗ Kim Hoa: "Như vậy thì saochứ?"Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nhìn nàng, giống như đang nhìn kẻ ngốc.Bà là người thèm thịt đến mức như vậy sao? Tức giận nói: "Đi đi,ăn của con đi."Bây giờ lão thái thái đã học được khôn khéo, không phải lầnnào Trần Bảo Âm cũng có thể đút vào miệng bà. Cười hì hì, tựmình ăn.Đỗ Kim Hoa thấy nàng ăn vô tâm vô phế thì lập tức nói: "Tacòn tưởng rằng con không chịu ăn."Dừng một chút, Trần Bảo Âm nói: "Vì sao con lại không ăn?""Con biết vì sao con không ăn." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái,hừ cười một tiếng.Không phải mới tức giận với người ta sao?Chuyện này Đỗ Kim Hoa đã biết, là Cố Thư Dung nói, giải thíchmột lần, nói nàng ấy không có ý đó, đương nhiên Cố Đình Viễncũng không có, mong Bảo Âm tuyệt đối đừng hiểu lầm."Hiểu lầm cái gì? Cũng không có chuyện gì cả." Đỗ Kim Hoanói.Hai nhà còn chưa định, hiểu lầm cái gì chứ? Mất mặt. Tuynhiên cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng biết vì sao khuê nữ tức giận trởvề, trong lòng thầm nghĩ, họ Cố nhìn thành thật, không ngờ cònrất hấp dẫn người khác.Trong lòng bà chút lẩm bẩm, nam nhân này có sức hút vớingười khác, cũng không phải chuyện tốt. Thế nhưng, diện mạocủa Cố Đình Viễn đẹp trai, tính tình tốt, cũng không có khả năngkhông khiến người khác để ý. Dù sao suy nghĩ của hắn đứng đắnlà được, cái khác không nên ép buộc."Ta sẽ ăn!" Trần Bảo Âm đỏ mặt còn cứng miệng nói.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn vừa nghe, nhất thời giật mình một chút, trên mặtdo dự: "Cái này, chỉ sợ là không ổn.""Có gì mà không ổn?" Đỗ Kim Hoa nói.Cố Đình Viễn nhìn bà một cái rồi lập tức cúi đầu giải thích:"Trước kia ta luôn đi, mọi người đều biết. Nếu như ta không đi..."Người khác có nghĩ vậy không? Không kết hôn? Tại sao?Chuyện gì đã xảy ra? Vấn đề là của ai?Suy đoán đến Bảo Âm, tóm lại không tốt.Suy nghĩ vừa chuyển, Đỗ Kim Hoa cũng hiểu được lập tức giậndữ: "Tốt nha! Họ Cố, ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi, có phải ngươicố ý không?"Cố Đình Viễn vội chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối không dám!"Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ nhớ nàng nên không nhịnđược mới cố tình đi qua.Đỗ Kim Hoa không thèm nghe hắn giải thích, đoạt lại miếngchân giò kia, quay đầu đi vào trong: "Đi thong thả, không tiễn!"Vẻ mặt Cố Đình Viễn xấu hổ, lạy láu không dám đứng dậy. Mãicho đến khi Đỗ Kim Hoa vào phòng, trong sân không nhìn thấyngười, lúc này hắn mới đứng thẳng dậy rồi mang giỏ rỗng đi vềnhà.Sau giờ học Trần Bảo Âm trở về thì chợt nghe Đỗ Kim Hoa nói:"Trong phòng con có đồ ăn.""Cái gì vậy?" Trần Bảo Âm tò mò hỏi.Đi vào trong phòng, chỉ thấy trên bàn đặt một cái đĩa, bêntrong là một cái túi giấy trên đó in vết dầu mỡ. Tò mò đi qua,cầm nhất lên, một mùi thịt lặng lẽ chui vào chóp mũi. Nàngkhông nhịn được ngửi ngửi, mở túi giấy ra chỉ thấy bên trong làhai con chim sẻ.Đã chiên qua, khó trách ngửi thấy mùi thơm."Mẫu thân, người chiên sao?" Nàng đi ra ngoài và nói.Đỗ Kim Hoa thấy nàng đi ra, rất tức giận, một chút đồ ăn nhưvậy, không đủ nhét kẽ răng, tự mình trốn trong phòng lặng lẽ ănlà xong còn đi ra làm gì?"Mẫu thân con lại nỡ dùng dầu chiên sao?" Bà nói.Động tác xé chân chim sẻ của Trần Bảo Âm dừng lại, hiểuđược là chuyện gì. Nàng hừ một tiếng, hét lên: "Lan Lan, Kim Lai,Ngân lai."Gọi cả ba đứa trẻ đến trước mặt, mỗi người xé một chân chimsẻ.Trẻ con mà, có chút đồ ăn thì lập tức vui vẻ, ngậm trongmiệng nói: "Cảm ơn cô."Hai con chim sẻ bốn chân, còn lại một chân, Trần Bảo Âm xéxuống, đi đút Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa ghét bỏ quay đầu lại, nói:"Tránh đi! Không chưa đủ mất mặt!"Trần Bảo Âm lập tức đi xé ngực con chim, trên ngực vẫn cóchút thịt, nàng đút đến bên miệng Đỗ Kim Hoa: "Như vậy thì saochứ?"Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nhìn nàng, giống như đang nhìn kẻ ngốc.Bà là người thèm thịt đến mức như vậy sao? Tức giận nói: "Đi đi,ăn của con đi."Bây giờ lão thái thái đã học được khôn khéo, không phải lầnnào Trần Bảo Âm cũng có thể đút vào miệng bà. Cười hì hì, tựmình ăn.Đỗ Kim Hoa thấy nàng ăn vô tâm vô phế thì lập tức nói: "Tacòn tưởng rằng con không chịu ăn."Dừng một chút, Trần Bảo Âm nói: "Vì sao con lại không ăn?""Con biết vì sao con không ăn." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái,hừ cười một tiếng.Không phải mới tức giận với người ta sao?Chuyện này Đỗ Kim Hoa đã biết, là Cố Thư Dung nói, giải thíchmột lần, nói nàng ấy không có ý đó, đương nhiên Cố Đình Viễncũng không có, mong Bảo Âm tuyệt đối đừng hiểu lầm."Hiểu lầm cái gì? Cũng không có chuyện gì cả." Đỗ Kim Hoanói.Hai nhà còn chưa định, hiểu lầm cái gì chứ? Mất mặt. Tuynhiên cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng biết vì sao khuê nữ tức giận trởvề, trong lòng thầm nghĩ, họ Cố nhìn thành thật, không ngờ cònrất hấp dẫn người khác.Trong lòng bà chút lẩm bẩm, nam nhân này có sức hút vớingười khác, cũng không phải chuyện tốt. Thế nhưng, diện mạocủa Cố Đình Viễn đẹp trai, tính tình tốt, cũng không có khả năngkhông khiến người khác để ý. Dù sao suy nghĩ của hắn đứng đắnlà được, cái khác không nên ép buộc."Ta sẽ ăn!" Trần Bảo Âm đỏ mặt còn cứng miệng nói.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cố Đình Viễn vừa nghe, nhất thời giật mình một chút, trên mặtdo dự: "Cái này, chỉ sợ là không ổn.""Có gì mà không ổn?" Đỗ Kim Hoa nói.Cố Đình Viễn nhìn bà một cái rồi lập tức cúi đầu giải thích:"Trước kia ta luôn đi, mọi người đều biết. Nếu như ta không đi..."Người khác có nghĩ vậy không? Không kết hôn? Tại sao?Chuyện gì đã xảy ra? Vấn đề là của ai?Suy đoán đến Bảo Âm, tóm lại không tốt.Suy nghĩ vừa chuyển, Đỗ Kim Hoa cũng hiểu được lập tức giậndữ: "Tốt nha! Họ Cố, ngươi đã sớm tính toán kỹ rồi, có phải ngươicố ý không?"Cố Đình Viễn vội chắp tay thi lễ nói: "Vãn bối không dám!"Hắn thật sự không cố ý, hắn chỉ nhớ nàng nên không nhịnđược mới cố tình đi qua.Đỗ Kim Hoa không thèm nghe hắn giải thích, đoạt lại miếngchân giò kia, quay đầu đi vào trong: "Đi thong thả, không tiễn!"Vẻ mặt Cố Đình Viễn xấu hổ, lạy láu không dám đứng dậy. Mãicho đến khi Đỗ Kim Hoa vào phòng, trong sân không nhìn thấyngười, lúc này hắn mới đứng thẳng dậy rồi mang giỏ rỗng đi vềnhà.Sau giờ học Trần Bảo Âm trở về thì chợt nghe Đỗ Kim Hoa nói:"Trong phòng con có đồ ăn.""Cái gì vậy?" Trần Bảo Âm tò mò hỏi.Đi vào trong phòng, chỉ thấy trên bàn đặt một cái đĩa, bêntrong là một cái túi giấy trên đó in vết dầu mỡ. Tò mò đi qua,cầm nhất lên, một mùi thịt lặng lẽ chui vào chóp mũi. Nàngkhông nhịn được ngửi ngửi, mở túi giấy ra chỉ thấy bên trong làhai con chim sẻ.Đã chiên qua, khó trách ngửi thấy mùi thơm."Mẫu thân, người chiên sao?" Nàng đi ra ngoài và nói.Đỗ Kim Hoa thấy nàng đi ra, rất tức giận, một chút đồ ăn nhưvậy, không đủ nhét kẽ răng, tự mình trốn trong phòng lặng lẽ ănlà xong còn đi ra làm gì?"Mẫu thân con lại nỡ dùng dầu chiên sao?" Bà nói.Động tác xé chân chim sẻ của Trần Bảo Âm dừng lại, hiểuđược là chuyện gì. Nàng hừ một tiếng, hét lên: "Lan Lan, Kim Lai,Ngân lai."Gọi cả ba đứa trẻ đến trước mặt, mỗi người xé một chân chimsẻ.Trẻ con mà, có chút đồ ăn thì lập tức vui vẻ, ngậm trongmiệng nói: "Cảm ơn cô."Hai con chim sẻ bốn chân, còn lại một chân, Trần Bảo Âm xéxuống, đi đút Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa ghét bỏ quay đầu lại, nói:"Tránh đi! Không chưa đủ mất mặt!"Trần Bảo Âm lập tức đi xé ngực con chim, trên ngực vẫn cóchút thịt, nàng đút đến bên miệng Đỗ Kim Hoa: "Như vậy thì saochứ?"Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nhìn nàng, giống như đang nhìn kẻ ngốc.Bà là người thèm thịt đến mức như vậy sao? Tức giận nói: "Đi đi,ăn của con đi."Bây giờ lão thái thái đã học được khôn khéo, không phải lầnnào Trần Bảo Âm cũng có thể đút vào miệng bà. Cười hì hì, tựmình ăn.Đỗ Kim Hoa thấy nàng ăn vô tâm vô phế thì lập tức nói: "Tacòn tưởng rằng con không chịu ăn."Dừng một chút, Trần Bảo Âm nói: "Vì sao con lại không ăn?""Con biết vì sao con không ăn." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái,hừ cười một tiếng.Không phải mới tức giận với người ta sao?Chuyện này Đỗ Kim Hoa đã biết, là Cố Thư Dung nói, giải thíchmột lần, nói nàng ấy không có ý đó, đương nhiên Cố Đình Viễncũng không có, mong Bảo Âm tuyệt đối đừng hiểu lầm."Hiểu lầm cái gì? Cũng không có chuyện gì cả." Đỗ Kim Hoanói.Hai nhà còn chưa định, hiểu lầm cái gì chứ? Mất mặt. Tuynhiên cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng biết vì sao khuê nữ tức giận trởvề, trong lòng thầm nghĩ, họ Cố nhìn thành thật, không ngờ cònrất hấp dẫn người khác.Trong lòng bà chút lẩm bẩm, nam nhân này có sức hút vớingười khác, cũng không phải chuyện tốt. Thế nhưng, diện mạocủa Cố Đình Viễn đẹp trai, tính tình tốt, cũng không có khả năngkhông khiến người khác để ý. Dù sao suy nghĩ của hắn đứng đắnlà được, cái khác không nên ép buộc."Ta sẽ ăn!" Trần Bảo Âm đỏ mặt còn cứng miệng nói.