Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 252: Lấy Lòng (6)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng lúc trước rõ ràng đã nói xong, không sợ, không có gìphải sợ cả. Lần này làm sao lại phạm phải chuyện này? Nàng chỉcho phép mình phạm sai lầm một lần này!Ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, hơnnữa mỗi tuần Cố Đình Viễn còn có thể giảng bài nửa ngày, cơ hộiđể nói chuyện với hắn rất nhiều.Hôm nay, Cố Đình Viễn giảng bài xong vừa từ trong phòng họcđi ra, đã bị các đại cô nương và tiểu tức phụ vây quanh: "Tú tàicông, Đại Chí nhà ta học thế nào?""Thuận Tử nhà ta thông minh không? Tú tài công nhìn xemsau này thằng bé có tiền đồ không?""Cố tiên sinh, không biết đệ đệ ta nghe giảng có nghiêm túckhông?"Cố Đình Viễn duy trì khoảng cách ba bước với mọi người, nghetiếng thì trả lời: "Bọn nhỏ đều học rất nghiêm túc.""Cần cù một chút thì luôn có hy vọng."Một lúc lâu mới tiễn mọi người đi được. Cố Đình Viễn đứngthẳng dậy, ngước mắt lên, chỉ thấy cách đó không xa có mộtthiếu nữ hai tay cất trong ống tay lông thỏ, biểu cảm..."Trần tiên sinh." Hắn vội chắp tay thi lễ.Trần Bảo Âm gật đầu: "Cố tiên sinh."Hừ.Đào hoa thành tinh sao? Có thể thu hút người khác như vậy.Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm hắn, trong lòng bốc cháy, nắmtay cũng ngứa ngáy, may mà có ống tay áo che đi, nàng thầmnghĩ.Nhưng Cố Đình Viễn hiểu rõ nàng nhiều hơn, ánh mắt như vậy,kiếp trước hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, theo bản năng lỗ tai bắtđầu tê dần. Cả người căng thẳng, hắn tiến lên, thỉnh giáo nói:"Không biết tại hạ dạy như thế nào?""Rất tốt." Trần Bảo Âm lạnh lùng nói: "Dù sao ta cũng giảngbài lâu như vậy, chưa bao giờ có ai hỏi tôi, bọn nhỏ nghe thế nào,sau này có tiền đồ hay không."Tại sao? Nàng không phải là tú tài.Những đứa trẻ đi theo nàng biết đọc sách viết chữ là được.Còn mong gì nữa?Chính nàng biết, Cố Đình Viễn cũng biết. Nhưng biết thì biết,hắn không thể nói như vậy. Cũng may, câu hỏi này rất dễ trả lời,hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Nàng muốn ăn táo đỏ sữa bò haylà quả táo sơn tra?"Trần Bảo Âm mở to hai mắt, hai tay nhét vào trong ống taysiết chặt."Buổi chiều tỷ tỷ ta định làm chút đồ ngọt, nhưng không biếtlàm món nào tốt. Có thể thỉnh Trần tiểu thư một ý kiến không?"Hắn nhìn nàng, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng.Trái tim Trần Bảo Âm cũng nhảy theo, cắn cắn môi, hung hăngtrừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu rời đi.Thật sự, nói tới làm cho nàng thèm!Chẳng lẽ Đỗ Kim Hoa sẽ để cho nàng ăn sao? Sợ phải quởtrách nàng nửa ngày!Tặng chút đồ ăn đứng đắn thì còn thôi, nếu hắn đưa móntráng miệng ăn cũng không no như vậy, Đỗ Kim Hoa nhất định sẽmắng hắn không biết sống qua ngày, mắng hắn rồi đuổi đi, còncó thể quay sang mắng nàng: "Mất mặt hay không mất mặt? Lấynhững thứ linh tinh này để lấy lòng ngươi, nghĩ rằng ngươi là lợnsao? Cái gì cũng ăn!""Trần tiểu thư." Cố Đình Viễn chậm rãi đuổi theo, cách nàngmột khoảng cách, âm thanh không cao không thấp, vừa vặn đểcho nàng nghe thấy: "Tỷ tỷ một mình ở nhà, rất cô đơn. Có thểmời Trần tiểu thư rảnh rỗi đi bồi tỷ ấy không?"Không đưa đến nhà nàng mà là nàng đến nhà hắn!Trần Bảo Âm có chút động tâm, nhưng vẫn từ chối nói: "Taphải đi học!"Hôm nay cũng không phải là ngày nàng được nghỉ tắm gội."Tại hạ rất thích bọn nhỏ trong thôn, muốn giảng bài cho bọnnhỏ nhiều hơn. Không biết Trần tiểu thư có cho cơ hội tiếp theokhông?" Giọng nói của Cố Đình Viễn khẩn thiết.Cái này quả thật là đưa bậc thang đến chân nàng. Trần BảoÂm không khỏi xoay người lại, từ trên xuống dưới đánh giá hắn.Nam nhân này thực sự rất biết lấy lòng người. Mọi chuyện đềuđánh đến trong lòng nàng, khiến người ta không thể không vuiđược."Ngươi thật sự thích bọn nhỏ sao?" Nàng hỏi.Cố Đình Viễn trả lời: "Vâng, xin Trần tiên sinh cho cơ hội tiếptheo."
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng lúc trước rõ ràng đã nói xong, không sợ, không có gìphải sợ cả. Lần này làm sao lại phạm phải chuyện này? Nàng chỉcho phép mình phạm sai lầm một lần này!Ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, hơnnữa mỗi tuần Cố Đình Viễn còn có thể giảng bài nửa ngày, cơ hộiđể nói chuyện với hắn rất nhiều.Hôm nay, Cố Đình Viễn giảng bài xong vừa từ trong phòng họcđi ra, đã bị các đại cô nương và tiểu tức phụ vây quanh: "Tú tàicông, Đại Chí nhà ta học thế nào?""Thuận Tử nhà ta thông minh không? Tú tài công nhìn xemsau này thằng bé có tiền đồ không?""Cố tiên sinh, không biết đệ đệ ta nghe giảng có nghiêm túckhông?"Cố Đình Viễn duy trì khoảng cách ba bước với mọi người, nghetiếng thì trả lời: "Bọn nhỏ đều học rất nghiêm túc.""Cần cù một chút thì luôn có hy vọng."Một lúc lâu mới tiễn mọi người đi được. Cố Đình Viễn đứngthẳng dậy, ngước mắt lên, chỉ thấy cách đó không xa có mộtthiếu nữ hai tay cất trong ống tay lông thỏ, biểu cảm..."Trần tiên sinh." Hắn vội chắp tay thi lễ.Trần Bảo Âm gật đầu: "Cố tiên sinh."Hừ.Đào hoa thành tinh sao? Có thể thu hút người khác như vậy.Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm hắn, trong lòng bốc cháy, nắmtay cũng ngứa ngáy, may mà có ống tay áo che đi, nàng thầmnghĩ.Nhưng Cố Đình Viễn hiểu rõ nàng nhiều hơn, ánh mắt như vậy,kiếp trước hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, theo bản năng lỗ tai bắtđầu tê dần. Cả người căng thẳng, hắn tiến lên, thỉnh giáo nói:"Không biết tại hạ dạy như thế nào?""Rất tốt." Trần Bảo Âm lạnh lùng nói: "Dù sao ta cũng giảngbài lâu như vậy, chưa bao giờ có ai hỏi tôi, bọn nhỏ nghe thế nào,sau này có tiền đồ hay không."Tại sao? Nàng không phải là tú tài.Những đứa trẻ đi theo nàng biết đọc sách viết chữ là được.Còn mong gì nữa?Chính nàng biết, Cố Đình Viễn cũng biết. Nhưng biết thì biết,hắn không thể nói như vậy. Cũng may, câu hỏi này rất dễ trả lời,hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Nàng muốn ăn táo đỏ sữa bò haylà quả táo sơn tra?"Trần Bảo Âm mở to hai mắt, hai tay nhét vào trong ống taysiết chặt."Buổi chiều tỷ tỷ ta định làm chút đồ ngọt, nhưng không biếtlàm món nào tốt. Có thể thỉnh Trần tiểu thư một ý kiến không?"Hắn nhìn nàng, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng.Trái tim Trần Bảo Âm cũng nhảy theo, cắn cắn môi, hung hăngtrừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu rời đi.Thật sự, nói tới làm cho nàng thèm!Chẳng lẽ Đỗ Kim Hoa sẽ để cho nàng ăn sao? Sợ phải quởtrách nàng nửa ngày!Tặng chút đồ ăn đứng đắn thì còn thôi, nếu hắn đưa móntráng miệng ăn cũng không no như vậy, Đỗ Kim Hoa nhất định sẽmắng hắn không biết sống qua ngày, mắng hắn rồi đuổi đi, còncó thể quay sang mắng nàng: "Mất mặt hay không mất mặt? Lấynhững thứ linh tinh này để lấy lòng ngươi, nghĩ rằng ngươi là lợnsao? Cái gì cũng ăn!""Trần tiểu thư." Cố Đình Viễn chậm rãi đuổi theo, cách nàngmột khoảng cách, âm thanh không cao không thấp, vừa vặn đểcho nàng nghe thấy: "Tỷ tỷ một mình ở nhà, rất cô đơn. Có thểmời Trần tiểu thư rảnh rỗi đi bồi tỷ ấy không?"Không đưa đến nhà nàng mà là nàng đến nhà hắn!Trần Bảo Âm có chút động tâm, nhưng vẫn từ chối nói: "Taphải đi học!"Hôm nay cũng không phải là ngày nàng được nghỉ tắm gội."Tại hạ rất thích bọn nhỏ trong thôn, muốn giảng bài cho bọnnhỏ nhiều hơn. Không biết Trần tiểu thư có cho cơ hội tiếp theokhông?" Giọng nói của Cố Đình Viễn khẩn thiết.Cái này quả thật là đưa bậc thang đến chân nàng. Trần BảoÂm không khỏi xoay người lại, từ trên xuống dưới đánh giá hắn.Nam nhân này thực sự rất biết lấy lòng người. Mọi chuyện đềuđánh đến trong lòng nàng, khiến người ta không thể không vuiđược."Ngươi thật sự thích bọn nhỏ sao?" Nàng hỏi.Cố Đình Viễn trả lời: "Vâng, xin Trần tiên sinh cho cơ hội tiếptheo."
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhưng lúc trước rõ ràng đã nói xong, không sợ, không có gìphải sợ cả. Lần này làm sao lại phạm phải chuyện này? Nàng chỉcho phép mình phạm sai lầm một lần này!Ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, hơnnữa mỗi tuần Cố Đình Viễn còn có thể giảng bài nửa ngày, cơ hộiđể nói chuyện với hắn rất nhiều.Hôm nay, Cố Đình Viễn giảng bài xong vừa từ trong phòng họcđi ra, đã bị các đại cô nương và tiểu tức phụ vây quanh: "Tú tàicông, Đại Chí nhà ta học thế nào?""Thuận Tử nhà ta thông minh không? Tú tài công nhìn xemsau này thằng bé có tiền đồ không?""Cố tiên sinh, không biết đệ đệ ta nghe giảng có nghiêm túckhông?"Cố Đình Viễn duy trì khoảng cách ba bước với mọi người, nghetiếng thì trả lời: "Bọn nhỏ đều học rất nghiêm túc.""Cần cù một chút thì luôn có hy vọng."Một lúc lâu mới tiễn mọi người đi được. Cố Đình Viễn đứngthẳng dậy, ngước mắt lên, chỉ thấy cách đó không xa có mộtthiếu nữ hai tay cất trong ống tay lông thỏ, biểu cảm..."Trần tiên sinh." Hắn vội chắp tay thi lễ.Trần Bảo Âm gật đầu: "Cố tiên sinh."Hừ.Đào hoa thành tinh sao? Có thể thu hút người khác như vậy.Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm hắn, trong lòng bốc cháy, nắmtay cũng ngứa ngáy, may mà có ống tay áo che đi, nàng thầmnghĩ.Nhưng Cố Đình Viễn hiểu rõ nàng nhiều hơn, ánh mắt như vậy,kiếp trước hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, theo bản năng lỗ tai bắtđầu tê dần. Cả người căng thẳng, hắn tiến lên, thỉnh giáo nói:"Không biết tại hạ dạy như thế nào?""Rất tốt." Trần Bảo Âm lạnh lùng nói: "Dù sao ta cũng giảngbài lâu như vậy, chưa bao giờ có ai hỏi tôi, bọn nhỏ nghe thế nào,sau này có tiền đồ hay không."Tại sao? Nàng không phải là tú tài.Những đứa trẻ đi theo nàng biết đọc sách viết chữ là được.Còn mong gì nữa?Chính nàng biết, Cố Đình Viễn cũng biết. Nhưng biết thì biết,hắn không thể nói như vậy. Cũng may, câu hỏi này rất dễ trả lời,hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Nàng muốn ăn táo đỏ sữa bò haylà quả táo sơn tra?"Trần Bảo Âm mở to hai mắt, hai tay nhét vào trong ống taysiết chặt."Buổi chiều tỷ tỷ ta định làm chút đồ ngọt, nhưng không biếtlàm món nào tốt. Có thể thỉnh Trần tiểu thư một ý kiến không?"Hắn nhìn nàng, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng.Trái tim Trần Bảo Âm cũng nhảy theo, cắn cắn môi, hung hăngtrừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu rời đi.Thật sự, nói tới làm cho nàng thèm!Chẳng lẽ Đỗ Kim Hoa sẽ để cho nàng ăn sao? Sợ phải quởtrách nàng nửa ngày!Tặng chút đồ ăn đứng đắn thì còn thôi, nếu hắn đưa móntráng miệng ăn cũng không no như vậy, Đỗ Kim Hoa nhất định sẽmắng hắn không biết sống qua ngày, mắng hắn rồi đuổi đi, còncó thể quay sang mắng nàng: "Mất mặt hay không mất mặt? Lấynhững thứ linh tinh này để lấy lòng ngươi, nghĩ rằng ngươi là lợnsao? Cái gì cũng ăn!""Trần tiểu thư." Cố Đình Viễn chậm rãi đuổi theo, cách nàngmột khoảng cách, âm thanh không cao không thấp, vừa vặn đểcho nàng nghe thấy: "Tỷ tỷ một mình ở nhà, rất cô đơn. Có thểmời Trần tiểu thư rảnh rỗi đi bồi tỷ ấy không?"Không đưa đến nhà nàng mà là nàng đến nhà hắn!Trần Bảo Âm có chút động tâm, nhưng vẫn từ chối nói: "Taphải đi học!"Hôm nay cũng không phải là ngày nàng được nghỉ tắm gội."Tại hạ rất thích bọn nhỏ trong thôn, muốn giảng bài cho bọnnhỏ nhiều hơn. Không biết Trần tiểu thư có cho cơ hội tiếp theokhông?" Giọng nói của Cố Đình Viễn khẩn thiết.Cái này quả thật là đưa bậc thang đến chân nàng. Trần BảoÂm không khỏi xoay người lại, từ trên xuống dưới đánh giá hắn.Nam nhân này thực sự rất biết lấy lòng người. Mọi chuyện đềuđánh đến trong lòng nàng, khiến người ta không thể không vuiđược."Ngươi thật sự thích bọn nhỏ sao?" Nàng hỏi.Cố Đình Viễn trả lời: "Vâng, xin Trần tiên sinh cho cơ hội tiếptheo."