Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 254: Chia Tiền (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Thôn trưởng đi ngang qua, đứng bên ngoài lớp học nghe, đáymắt hiện lên hoài niệm. Đã từng, hắn ta cũng tràn ngập chíhướng lớn như vậy, cho rằng mình sẽ nổi bật, làm quan lớn.Đối với việc Trần Bảo Âm không đi dạy mà để Cố Đình Viễnthay thế, trong lòng thôn trưởng chỉ có tán thưởng. Cô nươngTrần gia này là toàn tâm toàn ý vì bọn trẻ trong thôn!Trưa hôm sau, Cố Đình Viễn ở bên ngoài học đường chờ TrầnBảo Âm tan học."Cố tiên sinh." Những đứa trẻ đi ngang qua, nhao nhao hànhlễ với hắn.Cố Đình Viễn trả lễ, đợi sau khi bọn nhỏ đều đi về hết mớinhìn về phía Trần Bảo Âm, nói: "Hôm qua ta giảng khoa cử chobọn họ, còn chưa nói xong. Chiều nay, ta có thể tiếp tục không?"Trần Bảo Âm nhướng mày. Nàng đã nghe bọn nhỏ nói, muốnCố tiên sinh nói tiếp cho bọn họ nghe."Có thể." Nàng gật đầu.Cấp cho bọn trẻ một cái nhìn sâu sắc, tại sao lại không chứ?Những chuyện này, nàng chỉ biết một chút, còn kém xa so vớimột học giả hàng thật giá thật như Cố Đình Viễn."Vậy, có thể mời Trần tiểu thư ở cùng tỷ tỷ ta nửa ngàykhông?" Cố Đình Viễn chắp tay, khẩn cầu nói.Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, không lên tiếng mà quay đầu rờiđi.Là bởi vì Cố tỷ tỷ hào phóng thuận lợi làm cho người kínhtrọng nên nàng mới đi, cũng không phải là bởi vì hắn cầu nàng.Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Trần Bảo Âm vẫn đưa LanLan và Kim Lai đến học đường trước, xác nhận Cố Đình Viễn vàovị trí thì mới xoay người rời đi.Nàng đi nói chuyện với Cố Thư Dung, Cố Thư Dung cực kỳ vuimừng, bưng nước sơn tra đến tiếp đãi nàng. Ngoài ra, còn có mộtđĩa bánh hạnh nhân đậu phộng: "Mới làm vào buổi sáng, muộinếm thử đi."Trần Bảo Âm lập tức cầm lấy một miếng, cắn một cái, thánphục nói: "Cố tỷ tỷ, tỷ thật đảm đang, cái gì cũng biết."Ánh mắt Cố Thư Dung chợt lóe, lấy đâu ra là nàng ấy cái gìcũng biết, là A Viễn cái gì cũng biết. Nhưng lúc này lại không dễnhắc tới, nếu không nhắc tới A Viễn, hai cô nương gia các nàng,nói gì cũng thoải mái. Nhắc đến hắn, sẽ khó nói chuyện."Muội thích ăn vậy cứ thường xuyên đến." Nàng ấy cười.Trần Bảo Âm gật đầu: "Vâng."Nói là nói như vậy nhưng Trần Bảo Âm không có nhiều thờigian. Nàng phải dạy trẻ em đọc sách, mười ngày chỉ được nghỉmột ngày, cũng không chắc chắn có chuyện gì.Chỉ là, Cố tỷ tỷ là người tốt, nàng rảnh rỗi sẽ đồng ý tới đâyngồi nói chuyện một chút.Sau đó, Cố Đình Viễn không nhắc tới việc đến lớp thay. Nhắclại, nàng cũng sẽ không đồng ý. Một lần hai lần còn nói quanhưng nhiều lần thì lại không giống như vậy.Thời gian trôi qua từng ngày.Trần Bảo Âm trở lại thôn Trần gia đã là cuối thu, trước mắt đãlà mùa đông giá rét. Chưa đầy một tháng nữa là đến Tết.Tối hôm đó, cả gia đình ăn cơm xong, dỗ dành các con ngủ rồingồi quanh bàn đếm tiền."Đếm nhanh đi, hôm nay kiếm được bao nhiêu?" Trần NhịLang kích động nhìn chằm chằm một chồng đồng tiền ở giữa bàn.Từ trước đến nay Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà luôn bìnhtĩnh, giờ phút này cũng tràn đầy chờ mong nhìn ngọn núi nhỏtrên bàn cao hơn bình thường rất nhiều."Hôm nay bán thêm hai cái móng giò." Trần Đại Lang khôngnhịn được nói.Ngoài mì nước, gia đình còn bán thức ăn nấu chín. Có ngườiăn móng giò trong canh có vị ngon, có thể mua nửa cái hoặc mộttoàn bộ móng giò mang đi.Trần Bảo Âm đã quen kéo tiền xu, tinh mắt nhanh tay, rấtnhanh đếm xong nói: "676 văn tiền.""Oa!"Cả gia đình không khỏi xúc động."Trừ đi chi phí thì sao?" Tôn Ngũ Nương lanh mồm lanh miệnghỏi.Trần Bảo Âm tính nhẩm ở trong lòng một lần, chi phí 57 bátmì, chi phí hai cái móng giò, rất nhanh nói: "319 văn tiền.""Oa!"Cả nhà đều không nhịn được mà kêu lên. Hơn 300 văn tiền!Trời ơi, đây là kiếm được trong một ngày! Chỉ một ngày!
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Thôn trưởng đi ngang qua, đứng bên ngoài lớp học nghe, đáymắt hiện lên hoài niệm. Đã từng, hắn ta cũng tràn ngập chíhướng lớn như vậy, cho rằng mình sẽ nổi bật, làm quan lớn.Đối với việc Trần Bảo Âm không đi dạy mà để Cố Đình Viễnthay thế, trong lòng thôn trưởng chỉ có tán thưởng. Cô nươngTrần gia này là toàn tâm toàn ý vì bọn trẻ trong thôn!Trưa hôm sau, Cố Đình Viễn ở bên ngoài học đường chờ TrầnBảo Âm tan học."Cố tiên sinh." Những đứa trẻ đi ngang qua, nhao nhao hànhlễ với hắn.Cố Đình Viễn trả lễ, đợi sau khi bọn nhỏ đều đi về hết mớinhìn về phía Trần Bảo Âm, nói: "Hôm qua ta giảng khoa cử chobọn họ, còn chưa nói xong. Chiều nay, ta có thể tiếp tục không?"Trần Bảo Âm nhướng mày. Nàng đã nghe bọn nhỏ nói, muốnCố tiên sinh nói tiếp cho bọn họ nghe."Có thể." Nàng gật đầu.Cấp cho bọn trẻ một cái nhìn sâu sắc, tại sao lại không chứ?Những chuyện này, nàng chỉ biết một chút, còn kém xa so vớimột học giả hàng thật giá thật như Cố Đình Viễn."Vậy, có thể mời Trần tiểu thư ở cùng tỷ tỷ ta nửa ngàykhông?" Cố Đình Viễn chắp tay, khẩn cầu nói.Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, không lên tiếng mà quay đầu rờiđi.Là bởi vì Cố tỷ tỷ hào phóng thuận lợi làm cho người kínhtrọng nên nàng mới đi, cũng không phải là bởi vì hắn cầu nàng.Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Trần Bảo Âm vẫn đưa LanLan và Kim Lai đến học đường trước, xác nhận Cố Đình Viễn vàovị trí thì mới xoay người rời đi.Nàng đi nói chuyện với Cố Thư Dung, Cố Thư Dung cực kỳ vuimừng, bưng nước sơn tra đến tiếp đãi nàng. Ngoài ra, còn có mộtđĩa bánh hạnh nhân đậu phộng: "Mới làm vào buổi sáng, muộinếm thử đi."Trần Bảo Âm lập tức cầm lấy một miếng, cắn một cái, thánphục nói: "Cố tỷ tỷ, tỷ thật đảm đang, cái gì cũng biết."Ánh mắt Cố Thư Dung chợt lóe, lấy đâu ra là nàng ấy cái gìcũng biết, là A Viễn cái gì cũng biết. Nhưng lúc này lại không dễnhắc tới, nếu không nhắc tới A Viễn, hai cô nương gia các nàng,nói gì cũng thoải mái. Nhắc đến hắn, sẽ khó nói chuyện."Muội thích ăn vậy cứ thường xuyên đến." Nàng ấy cười.Trần Bảo Âm gật đầu: "Vâng."Nói là nói như vậy nhưng Trần Bảo Âm không có nhiều thờigian. Nàng phải dạy trẻ em đọc sách, mười ngày chỉ được nghỉmột ngày, cũng không chắc chắn có chuyện gì.Chỉ là, Cố tỷ tỷ là người tốt, nàng rảnh rỗi sẽ đồng ý tới đâyngồi nói chuyện một chút.Sau đó, Cố Đình Viễn không nhắc tới việc đến lớp thay. Nhắclại, nàng cũng sẽ không đồng ý. Một lần hai lần còn nói quanhưng nhiều lần thì lại không giống như vậy.Thời gian trôi qua từng ngày.Trần Bảo Âm trở lại thôn Trần gia đã là cuối thu, trước mắt đãlà mùa đông giá rét. Chưa đầy một tháng nữa là đến Tết.Tối hôm đó, cả gia đình ăn cơm xong, dỗ dành các con ngủ rồingồi quanh bàn đếm tiền."Đếm nhanh đi, hôm nay kiếm được bao nhiêu?" Trần NhịLang kích động nhìn chằm chằm một chồng đồng tiền ở giữa bàn.Từ trước đến nay Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà luôn bìnhtĩnh, giờ phút này cũng tràn đầy chờ mong nhìn ngọn núi nhỏtrên bàn cao hơn bình thường rất nhiều."Hôm nay bán thêm hai cái móng giò." Trần Đại Lang khôngnhịn được nói.Ngoài mì nước, gia đình còn bán thức ăn nấu chín. Có ngườiăn móng giò trong canh có vị ngon, có thể mua nửa cái hoặc mộttoàn bộ móng giò mang đi.Trần Bảo Âm đã quen kéo tiền xu, tinh mắt nhanh tay, rấtnhanh đếm xong nói: "676 văn tiền.""Oa!"Cả gia đình không khỏi xúc động."Trừ đi chi phí thì sao?" Tôn Ngũ Nương lanh mồm lanh miệnghỏi.Trần Bảo Âm tính nhẩm ở trong lòng một lần, chi phí 57 bátmì, chi phí hai cái móng giò, rất nhanh nói: "319 văn tiền.""Oa!"Cả nhà đều không nhịn được mà kêu lên. Hơn 300 văn tiền!Trời ơi, đây là kiếm được trong một ngày! Chỉ một ngày!
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Thôn trưởng đi ngang qua, đứng bên ngoài lớp học nghe, đáymắt hiện lên hoài niệm. Đã từng, hắn ta cũng tràn ngập chíhướng lớn như vậy, cho rằng mình sẽ nổi bật, làm quan lớn.Đối với việc Trần Bảo Âm không đi dạy mà để Cố Đình Viễnthay thế, trong lòng thôn trưởng chỉ có tán thưởng. Cô nươngTrần gia này là toàn tâm toàn ý vì bọn trẻ trong thôn!Trưa hôm sau, Cố Đình Viễn ở bên ngoài học đường chờ TrầnBảo Âm tan học."Cố tiên sinh." Những đứa trẻ đi ngang qua, nhao nhao hànhlễ với hắn.Cố Đình Viễn trả lễ, đợi sau khi bọn nhỏ đều đi về hết mớinhìn về phía Trần Bảo Âm, nói: "Hôm qua ta giảng khoa cử chobọn họ, còn chưa nói xong. Chiều nay, ta có thể tiếp tục không?"Trần Bảo Âm nhướng mày. Nàng đã nghe bọn nhỏ nói, muốnCố tiên sinh nói tiếp cho bọn họ nghe."Có thể." Nàng gật đầu.Cấp cho bọn trẻ một cái nhìn sâu sắc, tại sao lại không chứ?Những chuyện này, nàng chỉ biết một chút, còn kém xa so vớimột học giả hàng thật giá thật như Cố Đình Viễn."Vậy, có thể mời Trần tiểu thư ở cùng tỷ tỷ ta nửa ngàykhông?" Cố Đình Viễn chắp tay, khẩn cầu nói.Trần Bảo Âm liếc hắn một cái, không lên tiếng mà quay đầu rờiđi.Là bởi vì Cố tỷ tỷ hào phóng thuận lợi làm cho người kínhtrọng nên nàng mới đi, cũng không phải là bởi vì hắn cầu nàng.Buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Trần Bảo Âm vẫn đưa LanLan và Kim Lai đến học đường trước, xác nhận Cố Đình Viễn vàovị trí thì mới xoay người rời đi.Nàng đi nói chuyện với Cố Thư Dung, Cố Thư Dung cực kỳ vuimừng, bưng nước sơn tra đến tiếp đãi nàng. Ngoài ra, còn có mộtđĩa bánh hạnh nhân đậu phộng: "Mới làm vào buổi sáng, muộinếm thử đi."Trần Bảo Âm lập tức cầm lấy một miếng, cắn một cái, thánphục nói: "Cố tỷ tỷ, tỷ thật đảm đang, cái gì cũng biết."Ánh mắt Cố Thư Dung chợt lóe, lấy đâu ra là nàng ấy cái gìcũng biết, là A Viễn cái gì cũng biết. Nhưng lúc này lại không dễnhắc tới, nếu không nhắc tới A Viễn, hai cô nương gia các nàng,nói gì cũng thoải mái. Nhắc đến hắn, sẽ khó nói chuyện."Muội thích ăn vậy cứ thường xuyên đến." Nàng ấy cười.Trần Bảo Âm gật đầu: "Vâng."Nói là nói như vậy nhưng Trần Bảo Âm không có nhiều thờigian. Nàng phải dạy trẻ em đọc sách, mười ngày chỉ được nghỉmột ngày, cũng không chắc chắn có chuyện gì.Chỉ là, Cố tỷ tỷ là người tốt, nàng rảnh rỗi sẽ đồng ý tới đâyngồi nói chuyện một chút.Sau đó, Cố Đình Viễn không nhắc tới việc đến lớp thay. Nhắclại, nàng cũng sẽ không đồng ý. Một lần hai lần còn nói quanhưng nhiều lần thì lại không giống như vậy.Thời gian trôi qua từng ngày.Trần Bảo Âm trở lại thôn Trần gia đã là cuối thu, trước mắt đãlà mùa đông giá rét. Chưa đầy một tháng nữa là đến Tết.Tối hôm đó, cả gia đình ăn cơm xong, dỗ dành các con ngủ rồingồi quanh bàn đếm tiền."Đếm nhanh đi, hôm nay kiếm được bao nhiêu?" Trần NhịLang kích động nhìn chằm chằm một chồng đồng tiền ở giữa bàn.Từ trước đến nay Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà luôn bìnhtĩnh, giờ phút này cũng tràn đầy chờ mong nhìn ngọn núi nhỏtrên bàn cao hơn bình thường rất nhiều."Hôm nay bán thêm hai cái móng giò." Trần Đại Lang khôngnhịn được nói.Ngoài mì nước, gia đình còn bán thức ăn nấu chín. Có ngườiăn móng giò trong canh có vị ngon, có thể mua nửa cái hoặc mộttoàn bộ móng giò mang đi.Trần Bảo Âm đã quen kéo tiền xu, tinh mắt nhanh tay, rấtnhanh đếm xong nói: "676 văn tiền.""Oa!"Cả gia đình không khỏi xúc động."Trừ đi chi phí thì sao?" Tôn Ngũ Nương lanh mồm lanh miệnghỏi.Trần Bảo Âm tính nhẩm ở trong lòng một lần, chi phí 57 bátmì, chi phí hai cái móng giò, rất nhanh nói: "319 văn tiền.""Oa!"Cả nhà đều không nhịn được mà kêu lên. Hơn 300 văn tiền!Trời ơi, đây là kiếm được trong một ngày! Chỉ một ngày!