Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 258: Tính Sổ Sách (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hơn nữa gần đây trong nhà kiếm được, hạt dưa rang kiếmđược hơn một hai lượng, Trần Nhị Lang đánh xe kiếm được hơn200 văn cùng với tiền bán mì nước."Cái này tính là gì chứ, còn chưa đủ mua một trạch viện." TrầnBảo Âm cầm ví tiền của mình đứng lên, nói: "Mua một tòa nhàtrong trấn mà không có hai ba trăm lượng thì không mua được.Người không thấy nhị ca thèm như vậy rồi sao?"Trần Nhị Lang còn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng aicũng biết hắn động tâm."Làm giấc mộng xuân thu của hắn!" Đỗ Kim Hoa nói. Hai batrăm lượng ư? Hãy mơ đi!Đừng thấy bây giờ trong nhà có số tiền này, nhưng 30 lượngtrong số đó là lúc trước nói để cho Kim Lai đi học. Đi học cũngmất nhiều tiền. Hiện tại Đỗ Kim Hoa rõ ràng hơn ai hết. Lần trướcbà hỏi Kim Lai, rõ ràng có một bộ bút mực và giấy sao lại khôngdùng?Kim Lai nói không nỡ dùng. Đỗ Kim Hoa lập tức nói, khôngphải có nhiều như vậy sao? Kim Lai lại nói, chỉ có một trăm tờ,dùng một tờ thì sẽ ít đi một tờ.Bộ bút mực và giấy kia là Triệu Văn Khúc cho, bọn nhỏ đọcsách đều có một bộ. Đỗ Kim Hoa vốn định nói, dùng hết rồi lạimua cho hắn. Đợi đến khi bà nghe Kim Lai tính toán giá cả thì lậptức không nói nên lời này nữa.Một bộ giấy bút mực là 666 văn tiền, chỉ tính một tập giấy phảihơn hai trăm văn. Một trăm tờ giấy, là hơn hai trăm văn tiền, vậymột tờ là hai văn tiền!Mười tờ giấy là có thể mua một cân thịt lợn! Hai mươi tờ giấy,đó là một cái chán giò lớn! Kim Lai tính toán rõ ràng, nào còn nỡdùng nữa chứ? Vốn là một tờ cũng không nỡ dùng.Đọc sách đắt như vậy, Kim Lai mới bắt đầu học, không biếtcòn phải tốn bao nhiêu tiền nữa. Mua một ngôi nhà ư? Cứ chờ đi!Vốn còn cảm thấy 50 lượng bạc rất nhiều, nghĩ đến chuyệnKim Lai đi học, Đỗ Kim Hoa không cảm thấy nhiều nữa. Bà thởdài rồi nói: "Không còn sớm nữa, trở về phòng ngủ đi.""Haiz." Trần Bảo Âm đứng dậy ôm tiền rời đi.Đi đến cửa nàng lại quay người lại, nói: "Mẫu thân, ngườiđừng buồn rầu, chúng ta có thể được đi học cũng có thể muađược trạch viện."Nhìn khuôn mặt khuê nữ cười rộ lên sáng lạn đáng yêu, tronglòng Đỗ Kim Hoa bình tĩnh.Đúng rồi, trước khi Bảo Nha Nhi trở về có ai muốn cho đứanhỏ đi học chứ? Tóm lại là hơn bảy lượng bạc. Nhưng bây giờ thìsao? Kim Lai đã đi học, tiền bạc trong nhà còn nhiều hơn.Cuộc sống sẽ tốt hơn, Đỗ Kim Hoa nghĩ thầm. Có Bảo Nha Nhicùng bà cố gắng, giúp một nhà già trẻ tiến lên, sao có thể khôngtốt được đây? Nếu như không tốt lên được, chính là bỏ sức khôngđủ dùng, lại cố gắng thêm là được!"Ai buồn chứ?" Bà lập tức căng mặt lên: "Đừng bận tâm, ngủđi."Sau khi khuê nữ trở về phòng, một lần nữa bà cài cửa phònglại, đẩy bình tiền xuống dưới gầm giường, vỗ vỗ tay rồi trèo lêngiường.Nghĩ đến dưới gầm giường là hơn 50 lượng bạc thì bà lại thấynóng lòng.Hơn 50 lượng bạc! Ông trời, đời này Đỗ Kim Hoa cũng khôngngờ sẽ có một ngày mình có thể giữ được nhiều tiền như vậy."Chúng ta không thể bạc đãi Bảo Nha Nhi." Bà nói.Không có Bảo Nha Nhi, không có nàng một lòng vì gia đìnhnày mà suy nghĩ, vì ca tẩu mà suy nghĩ, vì cháu trai cháu gái suynghĩ thì nào có cuộc sống như bây giờ."Không ai nói bạc đãi con bé." Trần Hữu Phúc kinh ngạc nói.Đỗ Kim Hoa trong lòng căng thẳng, thấp giọng nói: "Sau này,thay đổi nửa năm chia tiền một lần đi?"Lần này không ai hỏi. Đợi đến sau này, kiếm được nhiều, vẫnnhư cũ hàng tháng chia tiền cho Bảo Nha Nhi, lão đại lão nhị cònđồng ý không?"Đều được." Trần Hữu Phúc nói: "Bọn trẻ đồng ý là được."Dù sao ông không quan tâm. Quản gia có Đỗ Kim Hoa, đếmtiền có Bảo Nha Nhi, ông chỉ cần giữ hai đứa con trai hiếu thuậnthành thật không gây chuyện là được.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hơn nữa gần đây trong nhà kiếm được, hạt dưa rang kiếmđược hơn một hai lượng, Trần Nhị Lang đánh xe kiếm được hơn200 văn cùng với tiền bán mì nước."Cái này tính là gì chứ, còn chưa đủ mua một trạch viện." TrầnBảo Âm cầm ví tiền của mình đứng lên, nói: "Mua một tòa nhàtrong trấn mà không có hai ba trăm lượng thì không mua được.Người không thấy nhị ca thèm như vậy rồi sao?"Trần Nhị Lang còn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng aicũng biết hắn động tâm."Làm giấc mộng xuân thu của hắn!" Đỗ Kim Hoa nói. Hai batrăm lượng ư? Hãy mơ đi!Đừng thấy bây giờ trong nhà có số tiền này, nhưng 30 lượngtrong số đó là lúc trước nói để cho Kim Lai đi học. Đi học cũngmất nhiều tiền. Hiện tại Đỗ Kim Hoa rõ ràng hơn ai hết. Lần trướcbà hỏi Kim Lai, rõ ràng có một bộ bút mực và giấy sao lại khôngdùng?Kim Lai nói không nỡ dùng. Đỗ Kim Hoa lập tức nói, khôngphải có nhiều như vậy sao? Kim Lai lại nói, chỉ có một trăm tờ,dùng một tờ thì sẽ ít đi một tờ.Bộ bút mực và giấy kia là Triệu Văn Khúc cho, bọn nhỏ đọcsách đều có một bộ. Đỗ Kim Hoa vốn định nói, dùng hết rồi lạimua cho hắn. Đợi đến khi bà nghe Kim Lai tính toán giá cả thì lậptức không nói nên lời này nữa.Một bộ giấy bút mực là 666 văn tiền, chỉ tính một tập giấy phảihơn hai trăm văn. Một trăm tờ giấy, là hơn hai trăm văn tiền, vậymột tờ là hai văn tiền!Mười tờ giấy là có thể mua một cân thịt lợn! Hai mươi tờ giấy,đó là một cái chán giò lớn! Kim Lai tính toán rõ ràng, nào còn nỡdùng nữa chứ? Vốn là một tờ cũng không nỡ dùng.Đọc sách đắt như vậy, Kim Lai mới bắt đầu học, không biếtcòn phải tốn bao nhiêu tiền nữa. Mua một ngôi nhà ư? Cứ chờ đi!Vốn còn cảm thấy 50 lượng bạc rất nhiều, nghĩ đến chuyệnKim Lai đi học, Đỗ Kim Hoa không cảm thấy nhiều nữa. Bà thởdài rồi nói: "Không còn sớm nữa, trở về phòng ngủ đi.""Haiz." Trần Bảo Âm đứng dậy ôm tiền rời đi.Đi đến cửa nàng lại quay người lại, nói: "Mẫu thân, ngườiđừng buồn rầu, chúng ta có thể được đi học cũng có thể muađược trạch viện."Nhìn khuôn mặt khuê nữ cười rộ lên sáng lạn đáng yêu, tronglòng Đỗ Kim Hoa bình tĩnh.Đúng rồi, trước khi Bảo Nha Nhi trở về có ai muốn cho đứanhỏ đi học chứ? Tóm lại là hơn bảy lượng bạc. Nhưng bây giờ thìsao? Kim Lai đã đi học, tiền bạc trong nhà còn nhiều hơn.Cuộc sống sẽ tốt hơn, Đỗ Kim Hoa nghĩ thầm. Có Bảo Nha Nhicùng bà cố gắng, giúp một nhà già trẻ tiến lên, sao có thể khôngtốt được đây? Nếu như không tốt lên được, chính là bỏ sức khôngđủ dùng, lại cố gắng thêm là được!"Ai buồn chứ?" Bà lập tức căng mặt lên: "Đừng bận tâm, ngủđi."Sau khi khuê nữ trở về phòng, một lần nữa bà cài cửa phònglại, đẩy bình tiền xuống dưới gầm giường, vỗ vỗ tay rồi trèo lêngiường.Nghĩ đến dưới gầm giường là hơn 50 lượng bạc thì bà lại thấynóng lòng.Hơn 50 lượng bạc! Ông trời, đời này Đỗ Kim Hoa cũng khôngngờ sẽ có một ngày mình có thể giữ được nhiều tiền như vậy."Chúng ta không thể bạc đãi Bảo Nha Nhi." Bà nói.Không có Bảo Nha Nhi, không có nàng một lòng vì gia đìnhnày mà suy nghĩ, vì ca tẩu mà suy nghĩ, vì cháu trai cháu gái suynghĩ thì nào có cuộc sống như bây giờ."Không ai nói bạc đãi con bé." Trần Hữu Phúc kinh ngạc nói.Đỗ Kim Hoa trong lòng căng thẳng, thấp giọng nói: "Sau này,thay đổi nửa năm chia tiền một lần đi?"Lần này không ai hỏi. Đợi đến sau này, kiếm được nhiều, vẫnnhư cũ hàng tháng chia tiền cho Bảo Nha Nhi, lão đại lão nhị cònđồng ý không?"Đều được." Trần Hữu Phúc nói: "Bọn trẻ đồng ý là được."Dù sao ông không quan tâm. Quản gia có Đỗ Kim Hoa, đếmtiền có Bảo Nha Nhi, ông chỉ cần giữ hai đứa con trai hiếu thuậnthành thật không gây chuyện là được.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hơn nữa gần đây trong nhà kiếm được, hạt dưa rang kiếmđược hơn một hai lượng, Trần Nhị Lang đánh xe kiếm được hơn200 văn cùng với tiền bán mì nước."Cái này tính là gì chứ, còn chưa đủ mua một trạch viện." TrầnBảo Âm cầm ví tiền của mình đứng lên, nói: "Mua một tòa nhàtrong trấn mà không có hai ba trăm lượng thì không mua được.Người không thấy nhị ca thèm như vậy rồi sao?"Trần Nhị Lang còn tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng aicũng biết hắn động tâm."Làm giấc mộng xuân thu của hắn!" Đỗ Kim Hoa nói. Hai batrăm lượng ư? Hãy mơ đi!Đừng thấy bây giờ trong nhà có số tiền này, nhưng 30 lượngtrong số đó là lúc trước nói để cho Kim Lai đi học. Đi học cũngmất nhiều tiền. Hiện tại Đỗ Kim Hoa rõ ràng hơn ai hết. Lần trướcbà hỏi Kim Lai, rõ ràng có một bộ bút mực và giấy sao lại khôngdùng?Kim Lai nói không nỡ dùng. Đỗ Kim Hoa lập tức nói, khôngphải có nhiều như vậy sao? Kim Lai lại nói, chỉ có một trăm tờ,dùng một tờ thì sẽ ít đi một tờ.Bộ bút mực và giấy kia là Triệu Văn Khúc cho, bọn nhỏ đọcsách đều có một bộ. Đỗ Kim Hoa vốn định nói, dùng hết rồi lạimua cho hắn. Đợi đến khi bà nghe Kim Lai tính toán giá cả thì lậptức không nói nên lời này nữa.Một bộ giấy bút mực là 666 văn tiền, chỉ tính một tập giấy phảihơn hai trăm văn. Một trăm tờ giấy, là hơn hai trăm văn tiền, vậymột tờ là hai văn tiền!Mười tờ giấy là có thể mua một cân thịt lợn! Hai mươi tờ giấy,đó là một cái chán giò lớn! Kim Lai tính toán rõ ràng, nào còn nỡdùng nữa chứ? Vốn là một tờ cũng không nỡ dùng.Đọc sách đắt như vậy, Kim Lai mới bắt đầu học, không biếtcòn phải tốn bao nhiêu tiền nữa. Mua một ngôi nhà ư? Cứ chờ đi!Vốn còn cảm thấy 50 lượng bạc rất nhiều, nghĩ đến chuyệnKim Lai đi học, Đỗ Kim Hoa không cảm thấy nhiều nữa. Bà thởdài rồi nói: "Không còn sớm nữa, trở về phòng ngủ đi.""Haiz." Trần Bảo Âm đứng dậy ôm tiền rời đi.Đi đến cửa nàng lại quay người lại, nói: "Mẫu thân, ngườiđừng buồn rầu, chúng ta có thể được đi học cũng có thể muađược trạch viện."Nhìn khuôn mặt khuê nữ cười rộ lên sáng lạn đáng yêu, tronglòng Đỗ Kim Hoa bình tĩnh.Đúng rồi, trước khi Bảo Nha Nhi trở về có ai muốn cho đứanhỏ đi học chứ? Tóm lại là hơn bảy lượng bạc. Nhưng bây giờ thìsao? Kim Lai đã đi học, tiền bạc trong nhà còn nhiều hơn.Cuộc sống sẽ tốt hơn, Đỗ Kim Hoa nghĩ thầm. Có Bảo Nha Nhicùng bà cố gắng, giúp một nhà già trẻ tiến lên, sao có thể khôngtốt được đây? Nếu như không tốt lên được, chính là bỏ sức khôngđủ dùng, lại cố gắng thêm là được!"Ai buồn chứ?" Bà lập tức căng mặt lên: "Đừng bận tâm, ngủđi."Sau khi khuê nữ trở về phòng, một lần nữa bà cài cửa phònglại, đẩy bình tiền xuống dưới gầm giường, vỗ vỗ tay rồi trèo lêngiường.Nghĩ đến dưới gầm giường là hơn 50 lượng bạc thì bà lại thấynóng lòng.Hơn 50 lượng bạc! Ông trời, đời này Đỗ Kim Hoa cũng khôngngờ sẽ có một ngày mình có thể giữ được nhiều tiền như vậy."Chúng ta không thể bạc đãi Bảo Nha Nhi." Bà nói.Không có Bảo Nha Nhi, không có nàng một lòng vì gia đìnhnày mà suy nghĩ, vì ca tẩu mà suy nghĩ, vì cháu trai cháu gái suynghĩ thì nào có cuộc sống như bây giờ."Không ai nói bạc đãi con bé." Trần Hữu Phúc kinh ngạc nói.Đỗ Kim Hoa trong lòng căng thẳng, thấp giọng nói: "Sau này,thay đổi nửa năm chia tiền một lần đi?"Lần này không ai hỏi. Đợi đến sau này, kiếm được nhiều, vẫnnhư cũ hàng tháng chia tiền cho Bảo Nha Nhi, lão đại lão nhị cònđồng ý không?"Đều được." Trần Hữu Phúc nói: "Bọn trẻ đồng ý là được."Dù sao ông không quan tâm. Quản gia có Đỗ Kim Hoa, đếmtiền có Bảo Nha Nhi, ông chỉ cần giữ hai đứa con trai hiếu thuậnthành thật không gây chuyện là được.