Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 270: Gặp Mặt (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trong lòng nàng ấy suy nghĩ, Trần Bảo Âm cũng đang nói:"Ngày mai chúng ta đến nhà ông bà ngoại nên cũng không ởnhà."Cố Thư Dung lập tức hỏi: "Đỗ gia ở đâu? Xung quanh chúng tadường như không có thôn xóm họ Đỗ."Trần Bảo Âm trả lời: "Có chút xa, cách bảy tám thôn.""Đúng là hơi xa." Cố Thư Dung nói: "Tuy nhiên mọi người cóxe la nên cũng không sao."Trần Bảo Âm nói: "Vâng, nữ quyến như muội thì ngồi xe, phụthân và ca ca muội sẽ đi bộ."Nói được một lát thì bên ngoài vang lên âm thanh cáo từ củaCố Đình Viễn, Cố Thư Dung lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Hômkhác đến chỗ tỷ ngồi một chút, tỷ muội chúng ta nói chuyện mộtlát."Trần Bảo Âm đáp: "Vâng."Cố Thư Dung cũng không buông nàng ra, kéo tay nàng lên rồiđi ra ngoài cửa. Trần Bảo Âm nhẹ nhàng giãy một chút nhưngkhông tránh được, lập tức đi theo ra ngoài.Đứng ở cửa, chỉ thấy Cố Đình Viễn đứng trong sân, nhìn vềphía nàng, trong mắt tràn đầy sắc mặt vui mừng. Trong lòngnàng xấu hổ, mím chặt môi, hung hăng trừng qua. Ai ngờ, trongmắt Cố Đình Viễn càng thêm sáng, nhìn như còn muốn đi tới.Cố Đình Viễn rốt cuộc không dám đi tới, chỉ là trong mắt ẩngiấu ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng. Sau đó, đi theo Cố ThưDung cáo từ rời đi.Nam nhân này. Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng hơi xấu hổ,lại có chút vui vẻ.Dần dần, nàng cũng hơi hơi thích hắn. Hắn giống như một gốchoa lan trên núi, thanh nhã u lệ, không giống với những ngườikhác. Nàng nghĩ, nếu sau khi hắn trúng cử nhân, vẫn đến cầuhôn, hơn nữa vẫn giữ lời hứa lúc trước thu nhận ba người concháu của Trần thị vào cửa thì nàng... sẽ đồng ý hắn!"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi?" Tôn Ngũ Nương đi tới, kéonàng: "Gọi muội mấy tiếng rồi. Đang nghĩ gì đây?"Đỗ Kim Hoa cũng đi tới, tét một cái vào vai nàng, hạ thấp âmthanh nói: "Người đã đi không thấy bóng dáng đâu rồi vẫn đứngnhìn! Còn không biết xấu hổ sao?"Trần Bảo Âm bị vạch trần, trên mặt không nhịn được nhưng lạikhông chịu thua, miệng cứng rắn nói: "Con cứ nhìn! Sao vậy?Nhìn hắn còn muốn đòi tiền sao?""Con nói linh tinh gì vậy!" Đỗ Kim Hoa tức giận đến mức đánhnàng.Bốp bốp, tất cả đều là tiếng vỗ tay vào áo bông, Trần Bảo Âmkhông đau không ngứa nói: "Mẫu thân, con mặc quần áo mới,bên trên không có bụi, không cần vỗ nữa."Được rồi, lần này lại còn châm lửa, thấy vẻ mặt của mẹ chồngkhông ổn, Tiền Bích Hà lập tức đi ngang qua nàng: "Mẫu thân,bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào phòng nói chuyện."Thật sự kéo người vào phòng, cuối cùng liếc Trần Bảo Âm mộtcái, bảo nàng đừng kiêu ngạo như vậy."Nhị Lang không làm ta tức giận thì lại tới người này!" Đỗ KimHoa tức giận không chịu nổi: "Kiếp trước lão nương làm chuyệntốt gì mà lại mang tới một người đòi nợ như vậy!"Năm mới, cho dù bà tức giận nhưng lời "gây nghiệt" cũngkhông dám nói.Tiền Bích Hà lập tức nói: "Bảo Nha Nhi của chúng ta rất hiếuthuận, lão thái thái cả thôn có ai có bao lì xì dày như của ngườichứ?"Đúng vậy. Đỗ Kim Hoa nghĩ đến 666 đồng tiền mà khuê nữniêm phong cho bà, không nhịn được nở nụ cười: "Nó sợ ta đánhnó!""Nào có chứ, đó là Bảo Nha Nhi hiếu thuận." Tiền Bích Hà nói.Nhưng không? Nhiều như vậy Đỗ Kim Hoa không nhận cònmuốn tức giận. 666 văn tiền, hiện tại đối với Trần gia thì khôngtính là số tiền quá lớn nhưng lại là may mắn lấy lòng, Đỗ Kim Hoavô cùng hài lòng.Bà không đề cập đến những gì nàng vừa nói, tất cả mọi thứ đãbiến mất, nói: "Bảo nó vào đi, bên ngoài lạnh.""Này!" Tiền Bích Hà nói.Mùng 2 Tết, Đỗ Kim Hoa dẫn cả nhà về Đỗ gia chúc Tết.Năm trước đều là Lâm Lang, bây giờ đổi thành Bảo Âm, khôngthể thiếu giải thích một chút. Nhưng Đỗ Kim Hoa không muốnnhắc nhiều, năm mới bà không muốn làm cho mình không thoảimái, cũng không muốn làm cho Bảo Nha Nhi khó chịu, vì thế đơngiản nói một câu "ôm nhầm với người khác" rồi không nói gì nữa.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trong lòng nàng ấy suy nghĩ, Trần Bảo Âm cũng đang nói:"Ngày mai chúng ta đến nhà ông bà ngoại nên cũng không ởnhà."Cố Thư Dung lập tức hỏi: "Đỗ gia ở đâu? Xung quanh chúng tadường như không có thôn xóm họ Đỗ."Trần Bảo Âm trả lời: "Có chút xa, cách bảy tám thôn.""Đúng là hơi xa." Cố Thư Dung nói: "Tuy nhiên mọi người cóxe la nên cũng không sao."Trần Bảo Âm nói: "Vâng, nữ quyến như muội thì ngồi xe, phụthân và ca ca muội sẽ đi bộ."Nói được một lát thì bên ngoài vang lên âm thanh cáo từ củaCố Đình Viễn, Cố Thư Dung lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Hômkhác đến chỗ tỷ ngồi một chút, tỷ muội chúng ta nói chuyện mộtlát."Trần Bảo Âm đáp: "Vâng."Cố Thư Dung cũng không buông nàng ra, kéo tay nàng lên rồiđi ra ngoài cửa. Trần Bảo Âm nhẹ nhàng giãy một chút nhưngkhông tránh được, lập tức đi theo ra ngoài.Đứng ở cửa, chỉ thấy Cố Đình Viễn đứng trong sân, nhìn vềphía nàng, trong mắt tràn đầy sắc mặt vui mừng. Trong lòngnàng xấu hổ, mím chặt môi, hung hăng trừng qua. Ai ngờ, trongmắt Cố Đình Viễn càng thêm sáng, nhìn như còn muốn đi tới.Cố Đình Viễn rốt cuộc không dám đi tới, chỉ là trong mắt ẩngiấu ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng. Sau đó, đi theo Cố ThưDung cáo từ rời đi.Nam nhân này. Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng hơi xấu hổ,lại có chút vui vẻ.Dần dần, nàng cũng hơi hơi thích hắn. Hắn giống như một gốchoa lan trên núi, thanh nhã u lệ, không giống với những ngườikhác. Nàng nghĩ, nếu sau khi hắn trúng cử nhân, vẫn đến cầuhôn, hơn nữa vẫn giữ lời hứa lúc trước thu nhận ba người concháu của Trần thị vào cửa thì nàng... sẽ đồng ý hắn!"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi?" Tôn Ngũ Nương đi tới, kéonàng: "Gọi muội mấy tiếng rồi. Đang nghĩ gì đây?"Đỗ Kim Hoa cũng đi tới, tét một cái vào vai nàng, hạ thấp âmthanh nói: "Người đã đi không thấy bóng dáng đâu rồi vẫn đứngnhìn! Còn không biết xấu hổ sao?"Trần Bảo Âm bị vạch trần, trên mặt không nhịn được nhưng lạikhông chịu thua, miệng cứng rắn nói: "Con cứ nhìn! Sao vậy?Nhìn hắn còn muốn đòi tiền sao?""Con nói linh tinh gì vậy!" Đỗ Kim Hoa tức giận đến mức đánhnàng.Bốp bốp, tất cả đều là tiếng vỗ tay vào áo bông, Trần Bảo Âmkhông đau không ngứa nói: "Mẫu thân, con mặc quần áo mới,bên trên không có bụi, không cần vỗ nữa."Được rồi, lần này lại còn châm lửa, thấy vẻ mặt của mẹ chồngkhông ổn, Tiền Bích Hà lập tức đi ngang qua nàng: "Mẫu thân,bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào phòng nói chuyện."Thật sự kéo người vào phòng, cuối cùng liếc Trần Bảo Âm mộtcái, bảo nàng đừng kiêu ngạo như vậy."Nhị Lang không làm ta tức giận thì lại tới người này!" Đỗ KimHoa tức giận không chịu nổi: "Kiếp trước lão nương làm chuyệntốt gì mà lại mang tới một người đòi nợ như vậy!"Năm mới, cho dù bà tức giận nhưng lời "gây nghiệt" cũngkhông dám nói.Tiền Bích Hà lập tức nói: "Bảo Nha Nhi của chúng ta rất hiếuthuận, lão thái thái cả thôn có ai có bao lì xì dày như của ngườichứ?"Đúng vậy. Đỗ Kim Hoa nghĩ đến 666 đồng tiền mà khuê nữniêm phong cho bà, không nhịn được nở nụ cười: "Nó sợ ta đánhnó!""Nào có chứ, đó là Bảo Nha Nhi hiếu thuận." Tiền Bích Hà nói.Nhưng không? Nhiều như vậy Đỗ Kim Hoa không nhận cònmuốn tức giận. 666 văn tiền, hiện tại đối với Trần gia thì khôngtính là số tiền quá lớn nhưng lại là may mắn lấy lòng, Đỗ Kim Hoavô cùng hài lòng.Bà không đề cập đến những gì nàng vừa nói, tất cả mọi thứ đãbiến mất, nói: "Bảo nó vào đi, bên ngoài lạnh.""Này!" Tiền Bích Hà nói.Mùng 2 Tết, Đỗ Kim Hoa dẫn cả nhà về Đỗ gia chúc Tết.Năm trước đều là Lâm Lang, bây giờ đổi thành Bảo Âm, khôngthể thiếu giải thích một chút. Nhưng Đỗ Kim Hoa không muốnnhắc nhiều, năm mới bà không muốn làm cho mình không thoảimái, cũng không muốn làm cho Bảo Nha Nhi khó chịu, vì thế đơngiản nói một câu "ôm nhầm với người khác" rồi không nói gì nữa.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trong lòng nàng ấy suy nghĩ, Trần Bảo Âm cũng đang nói:"Ngày mai chúng ta đến nhà ông bà ngoại nên cũng không ởnhà."Cố Thư Dung lập tức hỏi: "Đỗ gia ở đâu? Xung quanh chúng tadường như không có thôn xóm họ Đỗ."Trần Bảo Âm trả lời: "Có chút xa, cách bảy tám thôn.""Đúng là hơi xa." Cố Thư Dung nói: "Tuy nhiên mọi người cóxe la nên cũng không sao."Trần Bảo Âm nói: "Vâng, nữ quyến như muội thì ngồi xe, phụthân và ca ca muội sẽ đi bộ."Nói được một lát thì bên ngoài vang lên âm thanh cáo từ củaCố Đình Viễn, Cố Thư Dung lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Hômkhác đến chỗ tỷ ngồi một chút, tỷ muội chúng ta nói chuyện mộtlát."Trần Bảo Âm đáp: "Vâng."Cố Thư Dung cũng không buông nàng ra, kéo tay nàng lên rồiđi ra ngoài cửa. Trần Bảo Âm nhẹ nhàng giãy một chút nhưngkhông tránh được, lập tức đi theo ra ngoài.Đứng ở cửa, chỉ thấy Cố Đình Viễn đứng trong sân, nhìn vềphía nàng, trong mắt tràn đầy sắc mặt vui mừng. Trong lòngnàng xấu hổ, mím chặt môi, hung hăng trừng qua. Ai ngờ, trongmắt Cố Đình Viễn càng thêm sáng, nhìn như còn muốn đi tới.Cố Đình Viễn rốt cuộc không dám đi tới, chỉ là trong mắt ẩngiấu ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng. Sau đó, đi theo Cố ThưDung cáo từ rời đi.Nam nhân này. Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng hơi xấu hổ,lại có chút vui vẻ.Dần dần, nàng cũng hơi hơi thích hắn. Hắn giống như một gốchoa lan trên núi, thanh nhã u lệ, không giống với những ngườikhác. Nàng nghĩ, nếu sau khi hắn trúng cử nhân, vẫn đến cầuhôn, hơn nữa vẫn giữ lời hứa lúc trước thu nhận ba người concháu của Trần thị vào cửa thì nàng... sẽ đồng ý hắn!"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi?" Tôn Ngũ Nương đi tới, kéonàng: "Gọi muội mấy tiếng rồi. Đang nghĩ gì đây?"Đỗ Kim Hoa cũng đi tới, tét một cái vào vai nàng, hạ thấp âmthanh nói: "Người đã đi không thấy bóng dáng đâu rồi vẫn đứngnhìn! Còn không biết xấu hổ sao?"Trần Bảo Âm bị vạch trần, trên mặt không nhịn được nhưng lạikhông chịu thua, miệng cứng rắn nói: "Con cứ nhìn! Sao vậy?Nhìn hắn còn muốn đòi tiền sao?""Con nói linh tinh gì vậy!" Đỗ Kim Hoa tức giận đến mức đánhnàng.Bốp bốp, tất cả đều là tiếng vỗ tay vào áo bông, Trần Bảo Âmkhông đau không ngứa nói: "Mẫu thân, con mặc quần áo mới,bên trên không có bụi, không cần vỗ nữa."Được rồi, lần này lại còn châm lửa, thấy vẻ mặt của mẹ chồngkhông ổn, Tiền Bích Hà lập tức đi ngang qua nàng: "Mẫu thân,bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào phòng nói chuyện."Thật sự kéo người vào phòng, cuối cùng liếc Trần Bảo Âm mộtcái, bảo nàng đừng kiêu ngạo như vậy."Nhị Lang không làm ta tức giận thì lại tới người này!" Đỗ KimHoa tức giận không chịu nổi: "Kiếp trước lão nương làm chuyệntốt gì mà lại mang tới một người đòi nợ như vậy!"Năm mới, cho dù bà tức giận nhưng lời "gây nghiệt" cũngkhông dám nói.Tiền Bích Hà lập tức nói: "Bảo Nha Nhi của chúng ta rất hiếuthuận, lão thái thái cả thôn có ai có bao lì xì dày như của ngườichứ?"Đúng vậy. Đỗ Kim Hoa nghĩ đến 666 đồng tiền mà khuê nữniêm phong cho bà, không nhịn được nở nụ cười: "Nó sợ ta đánhnó!""Nào có chứ, đó là Bảo Nha Nhi hiếu thuận." Tiền Bích Hà nói.Nhưng không? Nhiều như vậy Đỗ Kim Hoa không nhận cònmuốn tức giận. 666 văn tiền, hiện tại đối với Trần gia thì khôngtính là số tiền quá lớn nhưng lại là may mắn lấy lòng, Đỗ Kim Hoavô cùng hài lòng.Bà không đề cập đến những gì nàng vừa nói, tất cả mọi thứ đãbiến mất, nói: "Bảo nó vào đi, bên ngoài lạnh.""Này!" Tiền Bích Hà nói.Mùng 2 Tết, Đỗ Kim Hoa dẫn cả nhà về Đỗ gia chúc Tết.Năm trước đều là Lâm Lang, bây giờ đổi thành Bảo Âm, khôngthể thiếu giải thích một chút. Nhưng Đỗ Kim Hoa không muốnnhắc nhiều, năm mới bà không muốn làm cho mình không thoảimái, cũng không muốn làm cho Bảo Nha Nhi khó chịu, vì thế đơngiản nói một câu "ôm nhầm với người khác" rồi không nói gì nữa.