Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 273: Nói Chuyện Phiếm (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa cúi mặt xuống: "Vậy cũng không được!"Đúng là không ít đồ, nếu là trước kia thì sẽ làm cả nhà khiếpsợ. Nhưng mà, cho dù khiếp sợ thì bọn họ cũng sẽ không để BảoNha Nhi nhận một bà tử lòng dạ hiểm độc làm dưỡng mẫu, mộttên côn đồ làm nghĩa huynh.Huống chi, hiện tại đối với Trần gia thì tuy rằng mấy thứ nàynhiều, nhưng vốn sẽ làm người một nhà họ khiếp sợ. Họ Triệumuốn kéo khuê nữ của bà, cửa cũng không có!Phía bên kia.Triệu Văn Khúc vui vẻ đến, sắc mặt lạnh lùng rời đi.Gia phó thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức khuyên nhủ: "Đạigia đừng buồn lòng. Cho dù như thế nào thì Trần gia đã nhận lễcủa chúng ta. Nhận, chính là chuyện tốt."So với không nhận còn tốt hơn, không nhận mới là một chúthy vọng cũng nhìn không thấy.Triệu Văn Khúc không nói gì, trên mặt càng mệt mỏi.Gió lạnh thổi vào mặt, giống như đao cắt, nghĩ đến cách làmcủa Trần Bảo Âm, trong lòng hắn thủy triều phập phồng, khó cóthể bình tĩnh.Bút mực giấy mực lúc trước, sau đó là bếp lò, đến lễ tết hômnay, cho dù là như thế nào nàng cũng không có tự giữ lại mà làtạo phúc cho thôn.Nàng còn nhỏ tuổi, so với hắn năm đó còn nhỏ hơn, lại caothượng hào phóng như thế. So với hắn, quả thực là vô dụng.Nhớ tới hành động mấy năm nay, trong lòng Triệu Văn Khúcxấu hổ. Sống uổng thời gian, hoang phí cuộc đời, tám chữ nàyxuất hiện trong đầu hắn. Chép sách nhiều, hắn âm thầm cườikhổ.Qua một lúc Triệu Văn Khúc rất nhanh đã bình tĩnh lại.Năm mới ở khắp mọi nơi đều có một bầu không khí vui vẻ vàsống động. Bọn trẻ gọi bằng hữu, chạy tới chạy lui, tùy ý nghịchngợm cũng sẽ không bị đánh.Khắp nơi đều là vui mừng, dường như khoảng cách giữa mỗingười đều phai nhạt. Trước kia gặp mặt đều muốn xem thườngchửi nhau, lúc này cũng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, bình anvô sự đi qua.Trong túi mỗi người đều đựng một nắm hạt dưa, qua lại. TrầnBảo Âm cũng được Cố Thư Dung mời đi nói chuyện, ngồi trongcăn nhà tranh ấm áp, nhìn Cố Thư Dung dạy Lan Lan thêu.Một năm sau, nàng 16 tuổi, là một cô nương lớn. Đỗ Kim Hoakhông cho nàng đến Cố gia một mình, để Lan Lan đi theo nàng.Lan Lan năm nay tám tuổi, mặc áo khoác mà Tiền Bích Hà mớilàm cho nàng, trên đầu có hoa nhung, mặt đỏ bừng, ánh mắttrong suốt, nhìn qua rất có dáng vẻ tiểu thiếu nữ.Trong thôn đều biết Cố Thư Dung là một người có kỹ năngthêu thùa giỏi, nếu có thể để cho Lan Lan học được một chút thìthật sự là không thể tốt hơn. Mà Cố Thư Dung không phải làngười keo kiệt, nàng ấy cực kỳ hào phóng, cho dù là ai đến họchỏi nàng kỹ năng thêu thùa thì nàng đều sẽ chỉ dạy.Có Lan Lan ở đây, đương nhiên Cố Thư Dung không dễ nhắcđến đệ đệ, chỉ nói chuyện phiếm: "Tỷ và A Viễn đến trấn chúctết, biết được cuối cùng tiểu thư của Vương viên ngoại đã đínhhôn, cũng là người đọc sách, văn chương không tốt như Lý Chu,nghe ý của Vương lão thái thái thì cũng không tuấn tú nho nhãnhư Lý Chu. Tuy nhiên là người tốt, không thể thành thật hơn..."Trải qua chuyện của Lý Chu, Vương viên ngoại đối với việcchọn con rể rất cẩn thận, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, cuối cùng bảođảm đối phương là người thành thật thì mới định cho khuê nữ.Trần Bảo Âm nói: "Trên quan trường người thành thật thườngsẽ có chút khó khăn."Động tác thêu hoa của Cố Thư Dung dừng một chút, đáy mắtxẹt qua một tia thở dài, nhẹ giọng nói: "Có cây mía nào có haiđầu ngọt đâu?"Vương viên ngoại vừa muốn người đọc sách làm con rể, vừamuốn đối phương là người tốt, còn muốn con đường làm qua củađối phương hanh thông. Vậy phải nhìn phần mộ tổ tiên, có phảibốc khói xanh hay không?Nhưng ngay sau đó nàng ấy lại nghĩ, cũng không phải khôngcó người tốt, A Viễn nhà nàng ấy chính là người thành thật, họcvấn cũng không tệ. Nhưng ai bảo ngay từ đầu Vương viên ngoạichỉ nhìn Lý Chu, không để ý đến A Viễn chứ?
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa cúi mặt xuống: "Vậy cũng không được!"Đúng là không ít đồ, nếu là trước kia thì sẽ làm cả nhà khiếpsợ. Nhưng mà, cho dù khiếp sợ thì bọn họ cũng sẽ không để BảoNha Nhi nhận một bà tử lòng dạ hiểm độc làm dưỡng mẫu, mộttên côn đồ làm nghĩa huynh.Huống chi, hiện tại đối với Trần gia thì tuy rằng mấy thứ nàynhiều, nhưng vốn sẽ làm người một nhà họ khiếp sợ. Họ Triệumuốn kéo khuê nữ của bà, cửa cũng không có!Phía bên kia.Triệu Văn Khúc vui vẻ đến, sắc mặt lạnh lùng rời đi.Gia phó thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức khuyên nhủ: "Đạigia đừng buồn lòng. Cho dù như thế nào thì Trần gia đã nhận lễcủa chúng ta. Nhận, chính là chuyện tốt."So với không nhận còn tốt hơn, không nhận mới là một chúthy vọng cũng nhìn không thấy.Triệu Văn Khúc không nói gì, trên mặt càng mệt mỏi.Gió lạnh thổi vào mặt, giống như đao cắt, nghĩ đến cách làmcủa Trần Bảo Âm, trong lòng hắn thủy triều phập phồng, khó cóthể bình tĩnh.Bút mực giấy mực lúc trước, sau đó là bếp lò, đến lễ tết hômnay, cho dù là như thế nào nàng cũng không có tự giữ lại mà làtạo phúc cho thôn.Nàng còn nhỏ tuổi, so với hắn năm đó còn nhỏ hơn, lại caothượng hào phóng như thế. So với hắn, quả thực là vô dụng.Nhớ tới hành động mấy năm nay, trong lòng Triệu Văn Khúcxấu hổ. Sống uổng thời gian, hoang phí cuộc đời, tám chữ nàyxuất hiện trong đầu hắn. Chép sách nhiều, hắn âm thầm cườikhổ.Qua một lúc Triệu Văn Khúc rất nhanh đã bình tĩnh lại.Năm mới ở khắp mọi nơi đều có một bầu không khí vui vẻ vàsống động. Bọn trẻ gọi bằng hữu, chạy tới chạy lui, tùy ý nghịchngợm cũng sẽ không bị đánh.Khắp nơi đều là vui mừng, dường như khoảng cách giữa mỗingười đều phai nhạt. Trước kia gặp mặt đều muốn xem thườngchửi nhau, lúc này cũng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, bình anvô sự đi qua.Trong túi mỗi người đều đựng một nắm hạt dưa, qua lại. TrầnBảo Âm cũng được Cố Thư Dung mời đi nói chuyện, ngồi trongcăn nhà tranh ấm áp, nhìn Cố Thư Dung dạy Lan Lan thêu.Một năm sau, nàng 16 tuổi, là một cô nương lớn. Đỗ Kim Hoakhông cho nàng đến Cố gia một mình, để Lan Lan đi theo nàng.Lan Lan năm nay tám tuổi, mặc áo khoác mà Tiền Bích Hà mớilàm cho nàng, trên đầu có hoa nhung, mặt đỏ bừng, ánh mắttrong suốt, nhìn qua rất có dáng vẻ tiểu thiếu nữ.Trong thôn đều biết Cố Thư Dung là một người có kỹ năngthêu thùa giỏi, nếu có thể để cho Lan Lan học được một chút thìthật sự là không thể tốt hơn. Mà Cố Thư Dung không phải làngười keo kiệt, nàng ấy cực kỳ hào phóng, cho dù là ai đến họchỏi nàng kỹ năng thêu thùa thì nàng đều sẽ chỉ dạy.Có Lan Lan ở đây, đương nhiên Cố Thư Dung không dễ nhắcđến đệ đệ, chỉ nói chuyện phiếm: "Tỷ và A Viễn đến trấn chúctết, biết được cuối cùng tiểu thư của Vương viên ngoại đã đínhhôn, cũng là người đọc sách, văn chương không tốt như Lý Chu,nghe ý của Vương lão thái thái thì cũng không tuấn tú nho nhãnhư Lý Chu. Tuy nhiên là người tốt, không thể thành thật hơn..."Trải qua chuyện của Lý Chu, Vương viên ngoại đối với việcchọn con rể rất cẩn thận, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, cuối cùng bảođảm đối phương là người thành thật thì mới định cho khuê nữ.Trần Bảo Âm nói: "Trên quan trường người thành thật thườngsẽ có chút khó khăn."Động tác thêu hoa của Cố Thư Dung dừng một chút, đáy mắtxẹt qua một tia thở dài, nhẹ giọng nói: "Có cây mía nào có haiđầu ngọt đâu?"Vương viên ngoại vừa muốn người đọc sách làm con rể, vừamuốn đối phương là người tốt, còn muốn con đường làm qua củađối phương hanh thông. Vậy phải nhìn phần mộ tổ tiên, có phảibốc khói xanh hay không?Nhưng ngay sau đó nàng ấy lại nghĩ, cũng không phải khôngcó người tốt, A Viễn nhà nàng ấy chính là người thành thật, họcvấn cũng không tệ. Nhưng ai bảo ngay từ đầu Vương viên ngoạichỉ nhìn Lý Chu, không để ý đến A Viễn chứ?
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Đỗ Kim Hoa cúi mặt xuống: "Vậy cũng không được!"Đúng là không ít đồ, nếu là trước kia thì sẽ làm cả nhà khiếpsợ. Nhưng mà, cho dù khiếp sợ thì bọn họ cũng sẽ không để BảoNha Nhi nhận một bà tử lòng dạ hiểm độc làm dưỡng mẫu, mộttên côn đồ làm nghĩa huynh.Huống chi, hiện tại đối với Trần gia thì tuy rằng mấy thứ nàynhiều, nhưng vốn sẽ làm người một nhà họ khiếp sợ. Họ Triệumuốn kéo khuê nữ của bà, cửa cũng không có!Phía bên kia.Triệu Văn Khúc vui vẻ đến, sắc mặt lạnh lùng rời đi.Gia phó thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức khuyên nhủ: "Đạigia đừng buồn lòng. Cho dù như thế nào thì Trần gia đã nhận lễcủa chúng ta. Nhận, chính là chuyện tốt."So với không nhận còn tốt hơn, không nhận mới là một chúthy vọng cũng nhìn không thấy.Triệu Văn Khúc không nói gì, trên mặt càng mệt mỏi.Gió lạnh thổi vào mặt, giống như đao cắt, nghĩ đến cách làmcủa Trần Bảo Âm, trong lòng hắn thủy triều phập phồng, khó cóthể bình tĩnh.Bút mực giấy mực lúc trước, sau đó là bếp lò, đến lễ tết hômnay, cho dù là như thế nào nàng cũng không có tự giữ lại mà làtạo phúc cho thôn.Nàng còn nhỏ tuổi, so với hắn năm đó còn nhỏ hơn, lại caothượng hào phóng như thế. So với hắn, quả thực là vô dụng.Nhớ tới hành động mấy năm nay, trong lòng Triệu Văn Khúcxấu hổ. Sống uổng thời gian, hoang phí cuộc đời, tám chữ nàyxuất hiện trong đầu hắn. Chép sách nhiều, hắn âm thầm cườikhổ.Qua một lúc Triệu Văn Khúc rất nhanh đã bình tĩnh lại.Năm mới ở khắp mọi nơi đều có một bầu không khí vui vẻ vàsống động. Bọn trẻ gọi bằng hữu, chạy tới chạy lui, tùy ý nghịchngợm cũng sẽ không bị đánh.Khắp nơi đều là vui mừng, dường như khoảng cách giữa mỗingười đều phai nhạt. Trước kia gặp mặt đều muốn xem thườngchửi nhau, lúc này cũng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, bình anvô sự đi qua.Trong túi mỗi người đều đựng một nắm hạt dưa, qua lại. TrầnBảo Âm cũng được Cố Thư Dung mời đi nói chuyện, ngồi trongcăn nhà tranh ấm áp, nhìn Cố Thư Dung dạy Lan Lan thêu.Một năm sau, nàng 16 tuổi, là một cô nương lớn. Đỗ Kim Hoakhông cho nàng đến Cố gia một mình, để Lan Lan đi theo nàng.Lan Lan năm nay tám tuổi, mặc áo khoác mà Tiền Bích Hà mớilàm cho nàng, trên đầu có hoa nhung, mặt đỏ bừng, ánh mắttrong suốt, nhìn qua rất có dáng vẻ tiểu thiếu nữ.Trong thôn đều biết Cố Thư Dung là một người có kỹ năngthêu thùa giỏi, nếu có thể để cho Lan Lan học được một chút thìthật sự là không thể tốt hơn. Mà Cố Thư Dung không phải làngười keo kiệt, nàng ấy cực kỳ hào phóng, cho dù là ai đến họchỏi nàng kỹ năng thêu thùa thì nàng đều sẽ chỉ dạy.Có Lan Lan ở đây, đương nhiên Cố Thư Dung không dễ nhắcđến đệ đệ, chỉ nói chuyện phiếm: "Tỷ và A Viễn đến trấn chúctết, biết được cuối cùng tiểu thư của Vương viên ngoại đã đínhhôn, cũng là người đọc sách, văn chương không tốt như Lý Chu,nghe ý của Vương lão thái thái thì cũng không tuấn tú nho nhãnhư Lý Chu. Tuy nhiên là người tốt, không thể thành thật hơn..."Trải qua chuyện của Lý Chu, Vương viên ngoại đối với việcchọn con rể rất cẩn thận, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, cuối cùng bảođảm đối phương là người thành thật thì mới định cho khuê nữ.Trần Bảo Âm nói: "Trên quan trường người thành thật thườngsẽ có chút khó khăn."Động tác thêu hoa của Cố Thư Dung dừng một chút, đáy mắtxẹt qua một tia thở dài, nhẹ giọng nói: "Có cây mía nào có haiđầu ngọt đâu?"Vương viên ngoại vừa muốn người đọc sách làm con rể, vừamuốn đối phương là người tốt, còn muốn con đường làm qua củađối phương hanh thông. Vậy phải nhìn phần mộ tổ tiên, có phảibốc khói xanh hay không?Nhưng ngay sau đó nàng ấy lại nghĩ, cũng không phải khôngcó người tốt, A Viễn nhà nàng ấy chính là người thành thật, họcvấn cũng không tệ. Nhưng ai bảo ngay từ đầu Vương viên ngoạichỉ nhìn Lý Chu, không để ý đến A Viễn chứ?