Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 277: Tranh Chấp (4)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vốn bọn họ đến nhà là lấy danh nghĩa xin học kỹ năng thêuthùa, đương nhiên Cố Thư Dung không thể đuổi người ta. Cho dùtrong lời nói của thẩm khen Thanh Thanh, nhưng bởi vì khôngchọc phá nên nàng ấy cũng không thể nói gì, đành phải khenThanh Thanh rất tốt, lại đề cập Bảo Âm cũng rất tốt. Nhưng mỗilần đều bị đại thẩm cắt đứt, tiếp tục khen Thanh Thanh.Thanh Thanh là một cô nương tốt, nhưng điều này khôngquan trọng, Cố Thư Dung hoảng hốt mở cửa, ra ngoài tìm đệ đệ.Bảo Âm tức giận bỏ đi! Điều này không ổn, rất không ổn!Cố Thư Dung ở bên ngoài tìm một vòng cuối cùng cũng tìmđược đệ đệ đang bắt cháu chấu trong một bãi cỏ hoang vensông: "A Viễn, không hay rồi!"Cố Đình Viễn kinh ngạc đứng dậy, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"Cố Thư Dung kể lại mọi chuyện cho hắn, gấp gáp đến độ dậmchân: "Thẩm nói chuyện quá khó nghe. Ngay từ đầu Bảo Nha Nhiđã không muốn so đo với bà ấy, bây giờ thì tốt rồi!"Đổi lại ai có thể không tức giận chứ? Nếu là Cố Thư Dung,nàng ấy cũng tức giận, sẽ không cần cửa hôn sự này nữa! Thựcsự ghê gớm lắm sao? Ai thích cướp thì cướp đi! Nàng ấy khôngcần nữa còn không được sao?Cố Đình Viễn nhíu mày, cũng không bối rối, còn trấn an tỷ tỷ:"Không cần gấp, Bảo Âm là cô nương nói đạo lý, đệ nói với nàngmột chút, nàng sẽ không tức giận.""Tỷ biết muội ấy là cô nương biết nói đạo lý." Cố Thư Dungvẫn rất tức giận: "Đây không phải là làm người ta chịu thiệt thòisao?"Cố Đình Viễn liền nói: "Đệ đi đền tội với nàng.""Vậy đệ đi thế nào?" Cố Thư Dung lập tức hỏi, chỉ chỉ con châuchấu trong tay hắn: "Chỉ có cái này sao? Đừng làm người ta khócoi!"Cố Đình Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Đệ còn có một cách."Nói xong, hai tỷ đệ vội vàng về nhà.Đến trong phòng, Cố Đình Viễn rót nước ấm làm tan nghiênmực, cầm bút chấm mực.Ba mươi phút sau, hắn bỏ một cuốn sách vào trong ngực rồivội vã nói,"Tỷ tỷ, đệ đi ra ngoài.""Mau đi đi!" Cố Thư Dung đã sớm chê hắn lằng nhằng, vộivàng nói.Cố Đình Viễn vội vàng đi về phía Trần gia.Rời khỏi tầm nhìn của Cố Thư Dung, trên gương mặt trongsạch của hắn cuối cùng cũng phủ đầy vẻ không vui. Hắn đã trốnra ngoài mà vẫn có thể để người ta làm nàng tức giận. Thật sự làtai bay vạ gió."Tại hạ tới bồi tội với Trần tiểu thư." Đi tới bên ngoài viện củaTrần gia, hắn chắp tay vái chào.Một lúc lâu cũng không ai để ý đến hắn.Cái miệng nhỏ lanh lợi của Lan Lan đã kể lại hết mọi chuyệncho Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa vô cùng tức giận, nghe được âmthanh của hắn, cũng không chịu đi ra gặp.Thứ gì chứ! Người ta bắt nạt Bảo Nha Nhi ở trước mặt hắn,vậy mà hắn lại thờ ơ! Danh tiếng của người đọc sách của hắnquan trọng như vậy sao? A phi! Đúng là nhìn nhầm hắn!"Vừa rồi tại hạ không có ở trong nhà, nếu không tất sẽ khôngđể cho người ta bắt nạt Trần tiểu thư như thế." Đợi một lát,không thấy người đi ra, Cố Đình Viễn lập tức đứng bên ngoài giảithích: "Trong lòng tại hạ chỉ có một mình Trần tiểu thư, tuyệt đốikhông dám có tâm tư khác, kính xin Trần tiểu thư cho tại hạ cơhội bồi tội."Cuối cùng, Đỗ Kim Hoa đi ra, nói: "Trần tiểu thư, Trần tiểu thư.Trong thôn này khắp nơi đều là Trần tiểu thư. Ngươi có người nàotrong lòng?"Không đợi Cố Đình Viễn trả lời, bà lập tức nhíu mày xua tay:"Ngươi đừng nói! Ta không muốn nghe!""Đều là lỗi của tại hạ." Cố Đình Viễn lần nữa cúi bái.Đỗ Kim Hoa nhìn hắn thì lập tức phiền, hỏi hắn: "Vừa rồi ngươikhông có ở nhà sao? Ngươi đã làm gì?"Cố Đình Viễn giải thích: "Có khách nữ đến nhà, tại hạ khôngtiện, vì thế đã trốn ra ngoài."Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Ngươi trốn ra ngoài?""Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Lần trước, Bảo Âm bởi vậy màhiểu lầm, trong lòng tại hạ sợ hãi lo lắng, e sợ Bảo Âm lại hiểulầm nên mỗi khi nữ quyến đến nhà, đều sẽ trốn ra ngoài."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vốn bọn họ đến nhà là lấy danh nghĩa xin học kỹ năng thêuthùa, đương nhiên Cố Thư Dung không thể đuổi người ta. Cho dùtrong lời nói của thẩm khen Thanh Thanh, nhưng bởi vì khôngchọc phá nên nàng ấy cũng không thể nói gì, đành phải khenThanh Thanh rất tốt, lại đề cập Bảo Âm cũng rất tốt. Nhưng mỗilần đều bị đại thẩm cắt đứt, tiếp tục khen Thanh Thanh.Thanh Thanh là một cô nương tốt, nhưng điều này khôngquan trọng, Cố Thư Dung hoảng hốt mở cửa, ra ngoài tìm đệ đệ.Bảo Âm tức giận bỏ đi! Điều này không ổn, rất không ổn!Cố Thư Dung ở bên ngoài tìm một vòng cuối cùng cũng tìmđược đệ đệ đang bắt cháu chấu trong một bãi cỏ hoang vensông: "A Viễn, không hay rồi!"Cố Đình Viễn kinh ngạc đứng dậy, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"Cố Thư Dung kể lại mọi chuyện cho hắn, gấp gáp đến độ dậmchân: "Thẩm nói chuyện quá khó nghe. Ngay từ đầu Bảo Nha Nhiđã không muốn so đo với bà ấy, bây giờ thì tốt rồi!"Đổi lại ai có thể không tức giận chứ? Nếu là Cố Thư Dung,nàng ấy cũng tức giận, sẽ không cần cửa hôn sự này nữa! Thựcsự ghê gớm lắm sao? Ai thích cướp thì cướp đi! Nàng ấy khôngcần nữa còn không được sao?Cố Đình Viễn nhíu mày, cũng không bối rối, còn trấn an tỷ tỷ:"Không cần gấp, Bảo Âm là cô nương nói đạo lý, đệ nói với nàngmột chút, nàng sẽ không tức giận.""Tỷ biết muội ấy là cô nương biết nói đạo lý." Cố Thư Dungvẫn rất tức giận: "Đây không phải là làm người ta chịu thiệt thòisao?"Cố Đình Viễn liền nói: "Đệ đi đền tội với nàng.""Vậy đệ đi thế nào?" Cố Thư Dung lập tức hỏi, chỉ chỉ con châuchấu trong tay hắn: "Chỉ có cái này sao? Đừng làm người ta khócoi!"Cố Đình Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Đệ còn có một cách."Nói xong, hai tỷ đệ vội vàng về nhà.Đến trong phòng, Cố Đình Viễn rót nước ấm làm tan nghiênmực, cầm bút chấm mực.Ba mươi phút sau, hắn bỏ một cuốn sách vào trong ngực rồivội vã nói,"Tỷ tỷ, đệ đi ra ngoài.""Mau đi đi!" Cố Thư Dung đã sớm chê hắn lằng nhằng, vộivàng nói.Cố Đình Viễn vội vàng đi về phía Trần gia.Rời khỏi tầm nhìn của Cố Thư Dung, trên gương mặt trongsạch của hắn cuối cùng cũng phủ đầy vẻ không vui. Hắn đã trốnra ngoài mà vẫn có thể để người ta làm nàng tức giận. Thật sự làtai bay vạ gió."Tại hạ tới bồi tội với Trần tiểu thư." Đi tới bên ngoài viện củaTrần gia, hắn chắp tay vái chào.Một lúc lâu cũng không ai để ý đến hắn.Cái miệng nhỏ lanh lợi của Lan Lan đã kể lại hết mọi chuyệncho Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa vô cùng tức giận, nghe được âmthanh của hắn, cũng không chịu đi ra gặp.Thứ gì chứ! Người ta bắt nạt Bảo Nha Nhi ở trước mặt hắn,vậy mà hắn lại thờ ơ! Danh tiếng của người đọc sách của hắnquan trọng như vậy sao? A phi! Đúng là nhìn nhầm hắn!"Vừa rồi tại hạ không có ở trong nhà, nếu không tất sẽ khôngđể cho người ta bắt nạt Trần tiểu thư như thế." Đợi một lát,không thấy người đi ra, Cố Đình Viễn lập tức đứng bên ngoài giảithích: "Trong lòng tại hạ chỉ có một mình Trần tiểu thư, tuyệt đốikhông dám có tâm tư khác, kính xin Trần tiểu thư cho tại hạ cơhội bồi tội."Cuối cùng, Đỗ Kim Hoa đi ra, nói: "Trần tiểu thư, Trần tiểu thư.Trong thôn này khắp nơi đều là Trần tiểu thư. Ngươi có người nàotrong lòng?"Không đợi Cố Đình Viễn trả lời, bà lập tức nhíu mày xua tay:"Ngươi đừng nói! Ta không muốn nghe!""Đều là lỗi của tại hạ." Cố Đình Viễn lần nữa cúi bái.Đỗ Kim Hoa nhìn hắn thì lập tức phiền, hỏi hắn: "Vừa rồi ngươikhông có ở nhà sao? Ngươi đã làm gì?"Cố Đình Viễn giải thích: "Có khách nữ đến nhà, tại hạ khôngtiện, vì thế đã trốn ra ngoài."Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Ngươi trốn ra ngoài?""Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Lần trước, Bảo Âm bởi vậy màhiểu lầm, trong lòng tại hạ sợ hãi lo lắng, e sợ Bảo Âm lại hiểulầm nên mỗi khi nữ quyến đến nhà, đều sẽ trốn ra ngoài."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Vốn bọn họ đến nhà là lấy danh nghĩa xin học kỹ năng thêuthùa, đương nhiên Cố Thư Dung không thể đuổi người ta. Cho dùtrong lời nói của thẩm khen Thanh Thanh, nhưng bởi vì khôngchọc phá nên nàng ấy cũng không thể nói gì, đành phải khenThanh Thanh rất tốt, lại đề cập Bảo Âm cũng rất tốt. Nhưng mỗilần đều bị đại thẩm cắt đứt, tiếp tục khen Thanh Thanh.Thanh Thanh là một cô nương tốt, nhưng điều này khôngquan trọng, Cố Thư Dung hoảng hốt mở cửa, ra ngoài tìm đệ đệ.Bảo Âm tức giận bỏ đi! Điều này không ổn, rất không ổn!Cố Thư Dung ở bên ngoài tìm một vòng cuối cùng cũng tìmđược đệ đệ đang bắt cháu chấu trong một bãi cỏ hoang vensông: "A Viễn, không hay rồi!"Cố Đình Viễn kinh ngạc đứng dậy, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"Cố Thư Dung kể lại mọi chuyện cho hắn, gấp gáp đến độ dậmchân: "Thẩm nói chuyện quá khó nghe. Ngay từ đầu Bảo Nha Nhiđã không muốn so đo với bà ấy, bây giờ thì tốt rồi!"Đổi lại ai có thể không tức giận chứ? Nếu là Cố Thư Dung,nàng ấy cũng tức giận, sẽ không cần cửa hôn sự này nữa! Thựcsự ghê gớm lắm sao? Ai thích cướp thì cướp đi! Nàng ấy khôngcần nữa còn không được sao?Cố Đình Viễn nhíu mày, cũng không bối rối, còn trấn an tỷ tỷ:"Không cần gấp, Bảo Âm là cô nương nói đạo lý, đệ nói với nàngmột chút, nàng sẽ không tức giận.""Tỷ biết muội ấy là cô nương biết nói đạo lý." Cố Thư Dungvẫn rất tức giận: "Đây không phải là làm người ta chịu thiệt thòisao?"Cố Đình Viễn liền nói: "Đệ đi đền tội với nàng.""Vậy đệ đi thế nào?" Cố Thư Dung lập tức hỏi, chỉ chỉ con châuchấu trong tay hắn: "Chỉ có cái này sao? Đừng làm người ta khócoi!"Cố Đình Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Đệ còn có một cách."Nói xong, hai tỷ đệ vội vàng về nhà.Đến trong phòng, Cố Đình Viễn rót nước ấm làm tan nghiênmực, cầm bút chấm mực.Ba mươi phút sau, hắn bỏ một cuốn sách vào trong ngực rồivội vã nói,"Tỷ tỷ, đệ đi ra ngoài.""Mau đi đi!" Cố Thư Dung đã sớm chê hắn lằng nhằng, vộivàng nói.Cố Đình Viễn vội vàng đi về phía Trần gia.Rời khỏi tầm nhìn của Cố Thư Dung, trên gương mặt trongsạch của hắn cuối cùng cũng phủ đầy vẻ không vui. Hắn đã trốnra ngoài mà vẫn có thể để người ta làm nàng tức giận. Thật sự làtai bay vạ gió."Tại hạ tới bồi tội với Trần tiểu thư." Đi tới bên ngoài viện củaTrần gia, hắn chắp tay vái chào.Một lúc lâu cũng không ai để ý đến hắn.Cái miệng nhỏ lanh lợi của Lan Lan đã kể lại hết mọi chuyệncho Đỗ Kim Hoa. Đỗ Kim Hoa vô cùng tức giận, nghe được âmthanh của hắn, cũng không chịu đi ra gặp.Thứ gì chứ! Người ta bắt nạt Bảo Nha Nhi ở trước mặt hắn,vậy mà hắn lại thờ ơ! Danh tiếng của người đọc sách của hắnquan trọng như vậy sao? A phi! Đúng là nhìn nhầm hắn!"Vừa rồi tại hạ không có ở trong nhà, nếu không tất sẽ khôngđể cho người ta bắt nạt Trần tiểu thư như thế." Đợi một lát,không thấy người đi ra, Cố Đình Viễn lập tức đứng bên ngoài giảithích: "Trong lòng tại hạ chỉ có một mình Trần tiểu thư, tuyệt đốikhông dám có tâm tư khác, kính xin Trần tiểu thư cho tại hạ cơhội bồi tội."Cuối cùng, Đỗ Kim Hoa đi ra, nói: "Trần tiểu thư, Trần tiểu thư.Trong thôn này khắp nơi đều là Trần tiểu thư. Ngươi có người nàotrong lòng?"Không đợi Cố Đình Viễn trả lời, bà lập tức nhíu mày xua tay:"Ngươi đừng nói! Ta không muốn nghe!""Đều là lỗi của tại hạ." Cố Đình Viễn lần nữa cúi bái.Đỗ Kim Hoa nhìn hắn thì lập tức phiền, hỏi hắn: "Vừa rồi ngươikhông có ở nhà sao? Ngươi đã làm gì?"Cố Đình Viễn giải thích: "Có khách nữ đến nhà, tại hạ khôngtiện, vì thế đã trốn ra ngoài."Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Ngươi trốn ra ngoài?""Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Lần trước, Bảo Âm bởi vậy màhiểu lầm, trong lòng tại hạ sợ hãi lo lắng, e sợ Bảo Âm lại hiểulầm nên mỗi khi nữ quyến đến nhà, đều sẽ trốn ra ngoài."

Chương 277: Tranh Chấp (4)