Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 287: Ngắm Đèn (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa đi ra: "Ngươi ồn ào cái gì?" Bàquan sát Triệu Văn Khúc từ trên xuống dưới rồi nói: "Bảo Nha Nhikhông có ở nhà, nàng lên trấn trên rồi."Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Trần Bảo Âm đi theo ca tẩu lêntrấn chơi. Trước khi đi có nói Triệu Văn Khúc có thể sẽ tới nhà, bàchỉ cần nói nàng không có ở nhà.Quả nhiên, khi Triệu Văn Khúc nghe nói nàng không có ở đâythì quay đầu đi thẳng.Ủ một bụng tức, Triệu Văn Khúc hạ quyết tâm phải tìm đượcnàng nên dẫn theo người hầu lên trấn trên. Lê Hoa trấn khônglớn, Triệu Văn Khúc nhanh chóng tìm được Trần Bảo Âm, nàng vàTrần Nhị Lang đang uống trà trong quán."Triệu công tử." Thấy Triệu Văn Khúc mặt hằm hằm dẫn theongười hầu đi tới, Trần Bảo Âm chào hỏi trước.Triệu Văn Khúc đi tới, ngồi đối diện hai người, lạnh giọng hỏi:"Ngươi nói gì với nương của ta?""Rất nhiều." Trần Bảo Âm thong dong cắn hạt dưa: "Triệu côngtử muốn hỏi câu nào?"Triệu Văn Khúc nói: "Một trăm mẫu đất!"Ồ. Trần Bảo Âm lộ vẻ hiểu ra.Không phải về cuộc giao dịch một trăm mẫu ban đầu, mà về lễgặp mặt được nhắc tới ngày hôm qua.Nàng cười nói: "Ngươi nói cái này? Ta đang muốn nói vớingươi, về khuyên lão thái thái là ta không cần một trăm mẫu đấtđó."Triệu Văn Khúc nhíu mày, không tin: "Ngươi không cần?"Không phải nàng gạ gẫm lão thái thái sao?"Một mẫu, hai mẫu thì ta sẽ nhận. Còn một trăm mẫu..." Nànglắc đầu, khẽ cười một tiếng: "Ta không dám."Điều này càng khiến Triệu Văn Khúc nghi ngờ hơn. Sao lại thếnày? Chẳng lẽ lão thái thái khăng khăng muốn cho nàng?Quá khó tin, Triệu Văn Khúc nhìn dáng vẻ thờ ơ của nàng thìdần trở nên không biết phải làm sao.Sau khi ngồi một lúc, hắn đứng dậy rời đi.Nếu không phải do nàng yêu cầu, vậy thì hắn phải về hỏi lãothái thái cho rõ ràng. Rốt cuộc bà đang nghĩ gì trong đầu vậy?"Có chuyện gì thế?" Đám người vừa đi, Trần Nhị Lang khôngkiềm được hỏi.Trần Bảo Âm cắn hạt dưa, nói một cách hời hợt: "Nương hắnkhông phải muốn nhận muội làm nghĩa nữ ư? Muội đồng ý. Lãothái thái muốn cho muội một trăm mẫu đất làm lễ gặp mặt.""Sh..." Trần Nhị Lang hít vào một hơi, lập tức lớn tiếng nói:"Sao muội lại từ chối?!"Một trăm mẫu đất! Trời ạ, là một trăm mẫu đất đó!Trần Bảo Âm liếc mắt nhìn hắn: "Lòng ca có yên ổn nổi không?Dám nhận à?"Đây là tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống, thứ mang đếnchưa chắc đã là phú quý vinh quang. Gần như là họa lớn hơnphúc.Trần Bảo Âm không cần đồng tiền phi nghĩa, nàng chỉ muốnsống yên ổn thôi.Trần Nhị Lang gãi đầu, cảm xúc trong lòng dâng trào khiếnhắn không thể bình tĩnh nổi, nhưng hắn vẫn nói: "Không dám."Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa thành thật cả đời, Trần NhịLang là con trai của họ, chuyện gian xảo nhất mà đời này từnglàm là giấu một hai văn tiền, lén trốn vợ con mua cho mình mộtcái bánh ngọt ăn."Chúng ta tự kiếm!" Trần Nhị Lang nắm chặt tay, mạnh mẽnói.Không dám tham một trăm mẫu đất, Trần Nhị Lang cảm thấymình rất không có tiền đồ, cũng hơi coi thường mình. Sao? Nghĩcũng không dám nghĩ à?Hắn dám nghĩ!"Ừ!"Trần Bảo Âm nhìn hắn đầy khích lệ.Trần Nhị Lang nghiêm túc, hắn muốn sống trong nhà ngóigạch xanh, muốn mua nhà trên trấn, còn kém giấc mộng mộttrăm mẫu đất ư?"Nếu thuê được một cửa hàng thì tốt biết mấy." Hắn khao khátnói: "Vậy thì chúng ta không cần phải dậy sớm, tốn thời gian điđường, hơn nữa còn bán được nhiều hơn, không chỉ có mì nướcvà đồ ăn chín, chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì khách yêu cầu.""Lúc đó gọi thêm Nhị tẩu của muội đến, người một nhà chúngta cùng nhau cố gắng!" Hắn xoa tay hầm hè, trông rất nóng vội.Sao không được chứ? Nếu muốn thịt, họ có, nhà mẹ đẻ củaNgũ Nương mở hàng thịt, họ có thể lấy được phần thịt ngon nhấtmà không phải sợ bị lừa.Nếu muốn tay nghề, họ cũng có, tay nghề của tẩu tử rất tốt!

Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa đi ra: "Ngươi ồn ào cái gì?" Bà

quan sát Triệu Văn Khúc từ trên xuống dưới rồi nói: "Bảo Nha Nhi

không có ở nhà, nàng lên trấn trên rồi."

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Trần Bảo Âm đi theo ca tẩu lên

trấn chơi. Trước khi đi có nói Triệu Văn Khúc có thể sẽ tới nhà, bà

chỉ cần nói nàng không có ở nhà.

Quả nhiên, khi Triệu Văn Khúc nghe nói nàng không có ở đây

thì quay đầu đi thẳng.

Ủ một bụng tức, Triệu Văn Khúc hạ quyết tâm phải tìm được

nàng nên dẫn theo người hầu lên trấn trên. Lê Hoa trấn không

lớn, Triệu Văn Khúc nhanh chóng tìm được Trần Bảo Âm, nàng và

Trần Nhị Lang đang uống trà trong quán.

"Triệu công tử." Thấy Triệu Văn Khúc mặt hằm hằm dẫn theo

người hầu đi tới, Trần Bảo Âm chào hỏi trước.

Triệu Văn Khúc đi tới, ngồi đối diện hai người, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi nói gì với nương của ta?"

"Rất nhiều." Trần Bảo Âm thong dong cắn hạt dưa: "Triệu công

tử muốn hỏi câu nào?"

Triệu Văn Khúc nói: "Một trăm mẫu đất!"

Ồ. Trần Bảo Âm lộ vẻ hiểu ra.

Không phải về cuộc giao dịch một trăm mẫu ban đầu, mà về lễ

gặp mặt được nhắc tới ngày hôm qua.

Nàng cười nói: "Ngươi nói cái này? Ta đang muốn nói với

ngươi, về khuyên lão thái thái là ta không cần một trăm mẫu đất

đó."

Triệu Văn Khúc nhíu mày, không tin: "Ngươi không cần?"

Không phải nàng gạ gẫm lão thái thái sao?

"Một mẫu, hai mẫu thì ta sẽ nhận. Còn một trăm mẫu..." Nàng

lắc đầu, khẽ cười một tiếng: "Ta không dám."

Điều này càng khiến Triệu Văn Khúc nghi ngờ hơn. Sao lại thế

này? Chẳng lẽ lão thái thái khăng khăng muốn cho nàng?

Quá khó tin, Triệu Văn Khúc nhìn dáng vẻ thờ ơ của nàng thì

dần trở nên không biết phải làm sao.

Sau khi ngồi một lúc, hắn đứng dậy rời đi.

Nếu không phải do nàng yêu cầu, vậy thì hắn phải về hỏi lão

thái thái cho rõ ràng. Rốt cuộc bà đang nghĩ gì trong đầu vậy?

"Có chuyện gì thế?" Đám người vừa đi, Trần Nhị Lang không

kiềm được hỏi.

Trần Bảo Âm cắn hạt dưa, nói một cách hời hợt: "Nương hắn

không phải muốn nhận muội làm nghĩa nữ ư? Muội đồng ý. Lão

thái thái muốn cho muội một trăm mẫu đất làm lễ gặp mặt."

"Sh..." Trần Nhị Lang hít vào một hơi, lập tức lớn tiếng nói:

"Sao muội lại từ chối?!"

Một trăm mẫu đất! Trời ạ, là một trăm mẫu đất đó!

Trần Bảo Âm liếc mắt nhìn hắn: "Lòng ca có yên ổn nổi không?

Dám nhận à?"

Đây là tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống, thứ mang đến

chưa chắc đã là phú quý vinh quang. Gần như là họa lớn hơn

phúc.

Trần Bảo Âm không cần đồng tiền phi nghĩa, nàng chỉ muốn

sống yên ổn thôi.

Trần Nhị Lang gãi đầu, cảm xúc trong lòng dâng trào khiến

hắn không thể bình tĩnh nổi, nhưng hắn vẫn nói: "Không dám."

Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa thành thật cả đời, Trần Nhị

Lang là con trai của họ, chuyện gian xảo nhất mà đời này từng

làm là giấu một hai văn tiền, lén trốn vợ con mua cho mình một

cái bánh ngọt ăn.

"Chúng ta tự kiếm!" Trần Nhị Lang nắm chặt tay, mạnh mẽ

nói.

Không dám tham một trăm mẫu đất, Trần Nhị Lang cảm thấy

mình rất không có tiền đồ, cũng hơi coi thường mình. Sao? Nghĩ

cũng không dám nghĩ à?

Hắn dám nghĩ!

"Ừ!"Trần Bảo Âm nhìn hắn đầy khích lệ.

Trần Nhị Lang nghiêm túc, hắn muốn sống trong nhà ngói

gạch xanh, muốn mua nhà trên trấn, còn kém giấc mộng một

trăm mẫu đất ư?

"Nếu thuê được một cửa hàng thì tốt biết mấy." Hắn khao khát

nói: "Vậy thì chúng ta không cần phải dậy sớm, tốn thời gian đi

đường, hơn nữa còn bán được nhiều hơn, không chỉ có mì nước

và đồ ăn chín, chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì khách yêu cầu."

"Lúc đó gọi thêm Nhị tẩu của muội đến, người một nhà chúng

ta cùng nhau cố gắng!" Hắn xoa tay hầm hè, trông rất nóng vội.

Sao không được chứ? Nếu muốn thịt, họ có, nhà mẹ đẻ của

Ngũ Nương mở hàng thịt, họ có thể lấy được phần thịt ngon nhất

mà không phải sợ bị lừa.

Nếu muốn tay nghề, họ cũng có, tay nghề của tẩu tử rất tốt!

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Không lâu sau, Đỗ Kim Hoa đi ra: "Ngươi ồn ào cái gì?" Bàquan sát Triệu Văn Khúc từ trên xuống dưới rồi nói: "Bảo Nha Nhikhông có ở nhà, nàng lên trấn trên rồi."Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Trần Bảo Âm đi theo ca tẩu lêntrấn chơi. Trước khi đi có nói Triệu Văn Khúc có thể sẽ tới nhà, bàchỉ cần nói nàng không có ở nhà.Quả nhiên, khi Triệu Văn Khúc nghe nói nàng không có ở đâythì quay đầu đi thẳng.Ủ một bụng tức, Triệu Văn Khúc hạ quyết tâm phải tìm đượcnàng nên dẫn theo người hầu lên trấn trên. Lê Hoa trấn khônglớn, Triệu Văn Khúc nhanh chóng tìm được Trần Bảo Âm, nàng vàTrần Nhị Lang đang uống trà trong quán."Triệu công tử." Thấy Triệu Văn Khúc mặt hằm hằm dẫn theongười hầu đi tới, Trần Bảo Âm chào hỏi trước.Triệu Văn Khúc đi tới, ngồi đối diện hai người, lạnh giọng hỏi:"Ngươi nói gì với nương của ta?""Rất nhiều." Trần Bảo Âm thong dong cắn hạt dưa: "Triệu côngtử muốn hỏi câu nào?"Triệu Văn Khúc nói: "Một trăm mẫu đất!"Ồ. Trần Bảo Âm lộ vẻ hiểu ra.Không phải về cuộc giao dịch một trăm mẫu ban đầu, mà về lễgặp mặt được nhắc tới ngày hôm qua.Nàng cười nói: "Ngươi nói cái này? Ta đang muốn nói vớingươi, về khuyên lão thái thái là ta không cần một trăm mẫu đấtđó."Triệu Văn Khúc nhíu mày, không tin: "Ngươi không cần?"Không phải nàng gạ gẫm lão thái thái sao?"Một mẫu, hai mẫu thì ta sẽ nhận. Còn một trăm mẫu..." Nànglắc đầu, khẽ cười một tiếng: "Ta không dám."Điều này càng khiến Triệu Văn Khúc nghi ngờ hơn. Sao lại thếnày? Chẳng lẽ lão thái thái khăng khăng muốn cho nàng?Quá khó tin, Triệu Văn Khúc nhìn dáng vẻ thờ ơ của nàng thìdần trở nên không biết phải làm sao.Sau khi ngồi một lúc, hắn đứng dậy rời đi.Nếu không phải do nàng yêu cầu, vậy thì hắn phải về hỏi lãothái thái cho rõ ràng. Rốt cuộc bà đang nghĩ gì trong đầu vậy?"Có chuyện gì thế?" Đám người vừa đi, Trần Nhị Lang khôngkiềm được hỏi.Trần Bảo Âm cắn hạt dưa, nói một cách hời hợt: "Nương hắnkhông phải muốn nhận muội làm nghĩa nữ ư? Muội đồng ý. Lãothái thái muốn cho muội một trăm mẫu đất làm lễ gặp mặt.""Sh..." Trần Nhị Lang hít vào một hơi, lập tức lớn tiếng nói:"Sao muội lại từ chối?!"Một trăm mẫu đất! Trời ạ, là một trăm mẫu đất đó!Trần Bảo Âm liếc mắt nhìn hắn: "Lòng ca có yên ổn nổi không?Dám nhận à?"Đây là tiền của phi nghĩa từ trên trời rớt xuống, thứ mang đếnchưa chắc đã là phú quý vinh quang. Gần như là họa lớn hơnphúc.Trần Bảo Âm không cần đồng tiền phi nghĩa, nàng chỉ muốnsống yên ổn thôi.Trần Nhị Lang gãi đầu, cảm xúc trong lòng dâng trào khiếnhắn không thể bình tĩnh nổi, nhưng hắn vẫn nói: "Không dám."Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa thành thật cả đời, Trần NhịLang là con trai của họ, chuyện gian xảo nhất mà đời này từnglàm là giấu một hai văn tiền, lén trốn vợ con mua cho mình mộtcái bánh ngọt ăn."Chúng ta tự kiếm!" Trần Nhị Lang nắm chặt tay, mạnh mẽnói.Không dám tham một trăm mẫu đất, Trần Nhị Lang cảm thấymình rất không có tiền đồ, cũng hơi coi thường mình. Sao? Nghĩcũng không dám nghĩ à?Hắn dám nghĩ!"Ừ!"Trần Bảo Âm nhìn hắn đầy khích lệ.Trần Nhị Lang nghiêm túc, hắn muốn sống trong nhà ngóigạch xanh, muốn mua nhà trên trấn, còn kém giấc mộng mộttrăm mẫu đất ư?"Nếu thuê được một cửa hàng thì tốt biết mấy." Hắn khao khátnói: "Vậy thì chúng ta không cần phải dậy sớm, tốn thời gian điđường, hơn nữa còn bán được nhiều hơn, không chỉ có mì nướcvà đồ ăn chín, chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì khách yêu cầu.""Lúc đó gọi thêm Nhị tẩu của muội đến, người một nhà chúngta cùng nhau cố gắng!" Hắn xoa tay hầm hè, trông rất nóng vội.Sao không được chứ? Nếu muốn thịt, họ có, nhà mẹ đẻ củaNgũ Nương mở hàng thịt, họ có thể lấy được phần thịt ngon nhấtmà không phải sợ bị lừa.Nếu muốn tay nghề, họ cũng có, tay nghề của tẩu tử rất tốt!

Chương 287: Ngắm Đèn (1)