Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 292: Thời Gian (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chưa."Nàng chỉ lo làm tiểu thỏ yêu tự do tự tại, tạm chưa có phươngán kết thúc cụ thể nào."So với viết sách thì việc nghĩ ra kết cục sẽ đơn giản hơnnhiều." Cố Đình Viễn nói.Hắn cố gắng đứng ở góc độ của một tác giả và một người đọcđể mở lối tư duy và dẫn đường cho nàng.Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, thư sinh đứng giữa biển đèn,ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt hắn, những lời hắn nóinhư gió xuân ấm áp. Dần dần, nàng không thể rời mắt khỏi hắn,chỉ biết nhìn hắn mà thôi.Chớp mắt đã tới khai giảng.Trần Bảo Âm phải đi dạy đám trẻ, không còn nhiều thời gianđể suy nghĩ về thoại bản nữa.Ngân Lai nhập học, bàn trống cuối lớp giờ đây cũng có ngườilấp đầy. Vài khuôn mặt quen thuộc biến mất và thêm vào đó làbảy tám gương mặt mới.Lí do là gia đình của những đứa trẻ biết chữ đã gọi chúng vềnhà, thay bằng những đứa không biết chữ. Họ đã bỏ ra cả nămtiền học, đổi người học thì cũng đâu có sai?Trần Bảo Âm không nói gì, vẫn tiếp tục giảng dạy. Nàng giảng"Tam Tự Kinh" cho học trò cũ và "Thiên Tự Văn" cho học trò mới,tiện thể để chúng ôn tập kiến thức cũ mà nắm được kiến thứcmới.Ngày hôm ấy, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa đến thăm nhà.Sắc mặt của bà rất xấu, đầy vẻ chán nản như đã chịu nhiềuthiệt thòi, cả người ấm ức không kể được với ai, banh mặt đi vàophòng.Vừa vào cửa, bà đột nhiên phá lên cười rất to, vui đến độkhông thấy trời trăng ở đâu: "Văn Khúc nhà ta cải tà quy chínhrồi!"Niềm vui này, bà không có ai để chia sẻ, người Triệu gia càngkhông thể nói, không được để Triệu Văn Khúc biết bà tính kế hắn,nếu không thì uổng công vô ích.Chỉ có Trần gia mới có thể chia sẻ niềm vui này với bà: "Ta đãnói rồi, nó là một đứa trẻ ngoan!"Thấy cố chủ vui đến vậy, Trần Bảo Âm cũng phụ họa vài câu:"Sao người trấn an được hắn hay thế?""Ta nói như thế này..." Nàng vừa cho bậc thang, Triệu lão tháithái như được bật công tắt mà nói luyên thuyên không ngừng.Ngày đó, Triệu Văn Khúc vừa về nhà đã chất vấn lão thái thái.Lão thái thái kiên quyết muốn cho nghĩa nữ một trăm mẫu đấtxem như lễ gặp mặt. Triệu Văn Khúc bật lại ngay: "Người điên rồi!Không có chuyện đó đâu!"Triệu lão thái thái làm theo lời Trần Bảo Âm, nói: "Đó là tài sảncủa ta! Ta muốn tặng cho ai thì ta tặng! Ngươi không có quyềncan thiệp!"Triệu Văn Khúc nói: "Đây là tài sản do cha để lại, có phần củangười, cũng có phần của ta!"Tính ra hắn vẫn chưa tồi đến cùng cực, nói ra mấy câu đại loại"Cái gì của ngươi cũng là của ta."Triệu lão thái thái nói: "Phần của ngươi đã bị ngươi tiêu sạch!Số còn lại đều là của ta! Ta muốn xử lý thế nào là chuyện của ta!"Triệu Văn Khúc vẫn không đồng ý, hắn cho rằng phần còn lạicũng là của mình, mấy năm hưởng thụ cuộc sống tiêu pha khôngsuy nghĩ, hắn sao có thể chịu được cảnh thắt lưng buộc bụng saunày.Triệu lão thái thái nói: "Cho ngươi thì ngươi cũng chỉ biết pháthôi!"Triệu Văn Khúc muốn chứng minh mình không phải là thằngcon biết phá của thì chỉ có thể tiến lên phía trước. Nhưng hắnkhông muốn tiến lên, hắn muốn trở thành một người tồi tệ, tệhơn nước cống mới tốt. Lão già đã chết kia không xứng có mộtđứa con có ý chí, có quyết tâm.Nhưng nếu hắn không tiến bộ thì sanh mẫu cứng đầu của hắnsẽ không quan tâm đến hắn nữa, hắn chỉ có thể thắt lưng buộcbụng mà sống qua ngày thôi."Nó đã đi kiểm tra ruộng rẫy từ sớm rồi." Triệu lão thái thái vuiquên cả đường về.Bà vui lắm! Thật sự rất vui! Còn rất bội phục, nói với Trần BảoÂm rằng: "Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi đó, Bảo Nha Nhi."Nhờ có nàng, không cần dao kiếm, không đánh không mắng,Triệu Văn Khúc mới hối cải để làm người mới, bằng lòng tiến lên.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chưa."Nàng chỉ lo làm tiểu thỏ yêu tự do tự tại, tạm chưa có phươngán kết thúc cụ thể nào."So với viết sách thì việc nghĩ ra kết cục sẽ đơn giản hơnnhiều." Cố Đình Viễn nói.Hắn cố gắng đứng ở góc độ của một tác giả và một người đọcđể mở lối tư duy và dẫn đường cho nàng.Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, thư sinh đứng giữa biển đèn,ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt hắn, những lời hắn nóinhư gió xuân ấm áp. Dần dần, nàng không thể rời mắt khỏi hắn,chỉ biết nhìn hắn mà thôi.Chớp mắt đã tới khai giảng.Trần Bảo Âm phải đi dạy đám trẻ, không còn nhiều thời gianđể suy nghĩ về thoại bản nữa.Ngân Lai nhập học, bàn trống cuối lớp giờ đây cũng có ngườilấp đầy. Vài khuôn mặt quen thuộc biến mất và thêm vào đó làbảy tám gương mặt mới.Lí do là gia đình của những đứa trẻ biết chữ đã gọi chúng vềnhà, thay bằng những đứa không biết chữ. Họ đã bỏ ra cả nămtiền học, đổi người học thì cũng đâu có sai?Trần Bảo Âm không nói gì, vẫn tiếp tục giảng dạy. Nàng giảng"Tam Tự Kinh" cho học trò cũ và "Thiên Tự Văn" cho học trò mới,tiện thể để chúng ôn tập kiến thức cũ mà nắm được kiến thứcmới.Ngày hôm ấy, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa đến thăm nhà.Sắc mặt của bà rất xấu, đầy vẻ chán nản như đã chịu nhiềuthiệt thòi, cả người ấm ức không kể được với ai, banh mặt đi vàophòng.Vừa vào cửa, bà đột nhiên phá lên cười rất to, vui đến độkhông thấy trời trăng ở đâu: "Văn Khúc nhà ta cải tà quy chínhrồi!"Niềm vui này, bà không có ai để chia sẻ, người Triệu gia càngkhông thể nói, không được để Triệu Văn Khúc biết bà tính kế hắn,nếu không thì uổng công vô ích.Chỉ có Trần gia mới có thể chia sẻ niềm vui này với bà: "Ta đãnói rồi, nó là một đứa trẻ ngoan!"Thấy cố chủ vui đến vậy, Trần Bảo Âm cũng phụ họa vài câu:"Sao người trấn an được hắn hay thế?""Ta nói như thế này..." Nàng vừa cho bậc thang, Triệu lão tháithái như được bật công tắt mà nói luyên thuyên không ngừng.Ngày đó, Triệu Văn Khúc vừa về nhà đã chất vấn lão thái thái.Lão thái thái kiên quyết muốn cho nghĩa nữ một trăm mẫu đấtxem như lễ gặp mặt. Triệu Văn Khúc bật lại ngay: "Người điên rồi!Không có chuyện đó đâu!"Triệu lão thái thái làm theo lời Trần Bảo Âm, nói: "Đó là tài sảncủa ta! Ta muốn tặng cho ai thì ta tặng! Ngươi không có quyềncan thiệp!"Triệu Văn Khúc nói: "Đây là tài sản do cha để lại, có phần củangười, cũng có phần của ta!"Tính ra hắn vẫn chưa tồi đến cùng cực, nói ra mấy câu đại loại"Cái gì của ngươi cũng là của ta."Triệu lão thái thái nói: "Phần của ngươi đã bị ngươi tiêu sạch!Số còn lại đều là của ta! Ta muốn xử lý thế nào là chuyện của ta!"Triệu Văn Khúc vẫn không đồng ý, hắn cho rằng phần còn lạicũng là của mình, mấy năm hưởng thụ cuộc sống tiêu pha khôngsuy nghĩ, hắn sao có thể chịu được cảnh thắt lưng buộc bụng saunày.Triệu lão thái thái nói: "Cho ngươi thì ngươi cũng chỉ biết pháthôi!"Triệu Văn Khúc muốn chứng minh mình không phải là thằngcon biết phá của thì chỉ có thể tiến lên phía trước. Nhưng hắnkhông muốn tiến lên, hắn muốn trở thành một người tồi tệ, tệhơn nước cống mới tốt. Lão già đã chết kia không xứng có mộtđứa con có ý chí, có quyết tâm.Nhưng nếu hắn không tiến bộ thì sanh mẫu cứng đầu của hắnsẽ không quan tâm đến hắn nữa, hắn chỉ có thể thắt lưng buộcbụng mà sống qua ngày thôi."Nó đã đi kiểm tra ruộng rẫy từ sớm rồi." Triệu lão thái thái vuiquên cả đường về.Bà vui lắm! Thật sự rất vui! Còn rất bội phục, nói với Trần BảoÂm rằng: "Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi đó, Bảo Nha Nhi."Nhờ có nàng, không cần dao kiếm, không đánh không mắng,Triệu Văn Khúc mới hối cải để làm người mới, bằng lòng tiến lên.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trần Bảo Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chưa."Nàng chỉ lo làm tiểu thỏ yêu tự do tự tại, tạm chưa có phươngán kết thúc cụ thể nào."So với viết sách thì việc nghĩ ra kết cục sẽ đơn giản hơnnhiều." Cố Đình Viễn nói.Hắn cố gắng đứng ở góc độ của một tác giả và một người đọcđể mở lối tư duy và dẫn đường cho nàng.Trần Bảo Âm ngước nhìn hắn, thư sinh đứng giữa biển đèn,ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt hắn, những lời hắn nóinhư gió xuân ấm áp. Dần dần, nàng không thể rời mắt khỏi hắn,chỉ biết nhìn hắn mà thôi.Chớp mắt đã tới khai giảng.Trần Bảo Âm phải đi dạy đám trẻ, không còn nhiều thời gianđể suy nghĩ về thoại bản nữa.Ngân Lai nhập học, bàn trống cuối lớp giờ đây cũng có ngườilấp đầy. Vài khuôn mặt quen thuộc biến mất và thêm vào đó làbảy tám gương mặt mới.Lí do là gia đình của những đứa trẻ biết chữ đã gọi chúng vềnhà, thay bằng những đứa không biết chữ. Họ đã bỏ ra cả nămtiền học, đổi người học thì cũng đâu có sai?Trần Bảo Âm không nói gì, vẫn tiếp tục giảng dạy. Nàng giảng"Tam Tự Kinh" cho học trò cũ và "Thiên Tự Văn" cho học trò mới,tiện thể để chúng ôn tập kiến thức cũ mà nắm được kiến thứcmới.Ngày hôm ấy, Triệu lão thái thái ngồi xe ngựa đến thăm nhà.Sắc mặt của bà rất xấu, đầy vẻ chán nản như đã chịu nhiềuthiệt thòi, cả người ấm ức không kể được với ai, banh mặt đi vàophòng.Vừa vào cửa, bà đột nhiên phá lên cười rất to, vui đến độkhông thấy trời trăng ở đâu: "Văn Khúc nhà ta cải tà quy chínhrồi!"Niềm vui này, bà không có ai để chia sẻ, người Triệu gia càngkhông thể nói, không được để Triệu Văn Khúc biết bà tính kế hắn,nếu không thì uổng công vô ích.Chỉ có Trần gia mới có thể chia sẻ niềm vui này với bà: "Ta đãnói rồi, nó là một đứa trẻ ngoan!"Thấy cố chủ vui đến vậy, Trần Bảo Âm cũng phụ họa vài câu:"Sao người trấn an được hắn hay thế?""Ta nói như thế này..." Nàng vừa cho bậc thang, Triệu lão tháithái như được bật công tắt mà nói luyên thuyên không ngừng.Ngày đó, Triệu Văn Khúc vừa về nhà đã chất vấn lão thái thái.Lão thái thái kiên quyết muốn cho nghĩa nữ một trăm mẫu đấtxem như lễ gặp mặt. Triệu Văn Khúc bật lại ngay: "Người điên rồi!Không có chuyện đó đâu!"Triệu lão thái thái làm theo lời Trần Bảo Âm, nói: "Đó là tài sảncủa ta! Ta muốn tặng cho ai thì ta tặng! Ngươi không có quyềncan thiệp!"Triệu Văn Khúc nói: "Đây là tài sản do cha để lại, có phần củangười, cũng có phần của ta!"Tính ra hắn vẫn chưa tồi đến cùng cực, nói ra mấy câu đại loại"Cái gì của ngươi cũng là của ta."Triệu lão thái thái nói: "Phần của ngươi đã bị ngươi tiêu sạch!Số còn lại đều là của ta! Ta muốn xử lý thế nào là chuyện của ta!"Triệu Văn Khúc vẫn không đồng ý, hắn cho rằng phần còn lạicũng là của mình, mấy năm hưởng thụ cuộc sống tiêu pha khôngsuy nghĩ, hắn sao có thể chịu được cảnh thắt lưng buộc bụng saunày.Triệu lão thái thái nói: "Cho ngươi thì ngươi cũng chỉ biết pháthôi!"Triệu Văn Khúc muốn chứng minh mình không phải là thằngcon biết phá của thì chỉ có thể tiến lên phía trước. Nhưng hắnkhông muốn tiến lên, hắn muốn trở thành một người tồi tệ, tệhơn nước cống mới tốt. Lão già đã chết kia không xứng có mộtđứa con có ý chí, có quyết tâm.Nhưng nếu hắn không tiến bộ thì sanh mẫu cứng đầu của hắnsẽ không quan tâm đến hắn nữa, hắn chỉ có thể thắt lưng buộcbụng mà sống qua ngày thôi."Nó đã đi kiểm tra ruộng rẫy từ sớm rồi." Triệu lão thái thái vuiquên cả đường về.Bà vui lắm! Thật sự rất vui! Còn rất bội phục, nói với Trần BảoÂm rằng: "Ít nhiều gì cũng nhờ ngươi đó, Bảo Nha Nhi."Nhờ có nàng, không cần dao kiếm, không đánh không mắng,Triệu Văn Khúc mới hối cải để làm người mới, bằng lòng tiến lên.

Chương 292: Thời Gian (1)