Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 298: Thẩm Vấn (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng sống vui vẻ là tốt rồi. Hoài Âm Hầu phu nhân nắm chặtkhăn tay, khuôn mặt ung dung tôn quý xinh đẹp như chạm ngọc,không lộ ra chút cảm xúc nào.Trần Bảo Âm không biết cố nhân đi qua, nàng với mẫu thân,ca ca và tẩu tẩu vào ở quán trọ.Với tính tiết kiệm của Đỗ Kim Hoa, bà vốn chỉ muốn thuê mộtcăn phòng, ba nữ nhân chen chúc một chút, để cho Trần ĐạiLang ngủ dưới đất nhưng bị Trần Bảo Âm từ chối, nàng nói:"Nương, con không ngủ được."Gọi hai căn phòng trọ, một cho Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà,một cho Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa.Nghỉ ngơi một lúc xong xuôi, bọn họ đi đến Nhân Tâm đường."Đừng lo lắng." Bên ngoài y quán, Trần Bảo Âm ôm cánh taycủa Đỗ Kim Hoa và an ủi bà.Đỗ Kim Hoa mấp máy môi nói: "Ta lo lắng cái gì chứ? Ta chỉ lobọn họ lãng phí tiền thôi!"Sinh con, còn phải chạy đến kinh thành cầu thầy trị bệnh! Thếnào, bộ dạng của bọn họ không giống với người ta, đại phu trêntrấn không đủ bản lĩnh, phải đại phu kinh thành mới khám rađược sao?Đỗ Kim Hoa không tán thành chuyện đại nhi tử và con dâu lănqua lăn lại như vậy, nhưng lần này bọn họ tiêu tiền bạc trong taymình, không cần trong nhà bỏ ra một xu nào nên Đỗ Kim Hoacũng không quản lý. Quản trời quản đất, bà quản người ta tiêutiền như thế nào sao được?"Nương, người thật là cứng đầu." Trần Bảo Âm cười nói.Đỗ Kim Hoa tức giận đánh nàng: "Chỉ ngươi biết nhiều thôi!"Hai người ở bên ngoài chờ đợi, trong lòng hy vọng sẽ có kếtquả tốt.Bởi vậy, khi Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi ra, nhìn vẻ mặttrên mặt bọn họ, trong lòng Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa đồngthời chùng xuống."Làm sao vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi trước.Trần Đại Lang nhìn thoáng qua thê tử bước đi không vững,mím môi nói: "Đại phu nói không có bệnh.""Không có bệnh? Tại sao lại như vậy?" Đỗ Kim Hoa chỉ vào condâu cả sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căn bản không tin.Tiền Bích Hà hình như nghe thấy ai đó đang nói chuyện, đôimắt bà từ từ tập trung lại, lộ ra vẻ mặt cay đắng: "Nương.""Chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.Tiền Bích Hà mở miệng, giọng nói của nàng nhỏ đến mức gầnnhư không thể nghe thấy, Trần Đại Lang trả lời: "Đại phu nói, cảhai chúng ta đều không có vấn đề gì. Sở dĩ bọn con không thểmang thai là do cơ hội chưa đến."Nói đến đây, trên mặt hắn cũng có chút chua xót.Đại phu thậm chí không kê thuốc cho họ, nói rằng họ rất khỏemạnh và bảo họ về nhà và thư giãn, đứa trẻ sẽ đến.Đã bao nhiêu năm đứa trẻ không đến, chẳng lẽ là hắn khôngthư giãn sao? Trần Đại Lang không tin.Tiền Bích Hà cũng không tin. Chỉ cảm thấy rằng nhất định làcó bệnh gì đó, đại phu không nhìn ra.Không sợ đại phu chẩn đoán ra có bệnh, chỉ sợ đại phu khôngnhìn ra cái gì. Bọn họ từ xa tới, chẳng lẽ đi một chuyến vô ích rồisao?Đỗ Kim Hoa nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ vào hai người bọnhọ mắng: "Không có bệnh còn không tốt à? Các ngươi muốn cóbệnh sao? Ta thấy đầu óc các ngươi có bệnh rồi đấy! Không tốntiền trong lòng khó chịu phải không?"Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà cúi đầu không nói gì.Sau khi trở lại quán trọ, Tiền Bích Hà nói câu gì đó, Trần ĐạiLang kiên trì đi tới trước mặt Đỗ Kim Hoa và nói: "Nương, chúngta muốn đổi sang một y quán khác khác."Đỗ Kim Hoa rất tức giận: "Đổi, đổi!"Hai cái đầu heo này, tuổi còn trẻ, không sinh được nhi tử thìsốt ruột cái gì? Đầu óc trục trặc khiến người ta không biết nói cáigì mới được!Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đến một y quán khác. Điềukhiến người ta vừa mừng rỡ vừa tuyệt vọng chính là đại phu củay quán đó cũng nói gần giống như vậy.Tuy nhiên, đại phu của y quán này kê đơn thuốc để điều trịthân thể, tốn ba lượng bạc, khiến Trần Đại Lang vô cùng đaulòng, còn Tiền Bích Hà cũng đau lòng đến không hoảng hốt, ômtúi thuốc, chỉ cảm thấy như đang ôm cục vàng.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng sống vui vẻ là tốt rồi. Hoài Âm Hầu phu nhân nắm chặtkhăn tay, khuôn mặt ung dung tôn quý xinh đẹp như chạm ngọc,không lộ ra chút cảm xúc nào.Trần Bảo Âm không biết cố nhân đi qua, nàng với mẫu thân,ca ca và tẩu tẩu vào ở quán trọ.Với tính tiết kiệm của Đỗ Kim Hoa, bà vốn chỉ muốn thuê mộtcăn phòng, ba nữ nhân chen chúc một chút, để cho Trần ĐạiLang ngủ dưới đất nhưng bị Trần Bảo Âm từ chối, nàng nói:"Nương, con không ngủ được."Gọi hai căn phòng trọ, một cho Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà,một cho Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa.Nghỉ ngơi một lúc xong xuôi, bọn họ đi đến Nhân Tâm đường."Đừng lo lắng." Bên ngoài y quán, Trần Bảo Âm ôm cánh taycủa Đỗ Kim Hoa và an ủi bà.Đỗ Kim Hoa mấp máy môi nói: "Ta lo lắng cái gì chứ? Ta chỉ lobọn họ lãng phí tiền thôi!"Sinh con, còn phải chạy đến kinh thành cầu thầy trị bệnh! Thếnào, bộ dạng của bọn họ không giống với người ta, đại phu trêntrấn không đủ bản lĩnh, phải đại phu kinh thành mới khám rađược sao?Đỗ Kim Hoa không tán thành chuyện đại nhi tử và con dâu lănqua lăn lại như vậy, nhưng lần này bọn họ tiêu tiền bạc trong taymình, không cần trong nhà bỏ ra một xu nào nên Đỗ Kim Hoacũng không quản lý. Quản trời quản đất, bà quản người ta tiêutiền như thế nào sao được?"Nương, người thật là cứng đầu." Trần Bảo Âm cười nói.Đỗ Kim Hoa tức giận đánh nàng: "Chỉ ngươi biết nhiều thôi!"Hai người ở bên ngoài chờ đợi, trong lòng hy vọng sẽ có kếtquả tốt.Bởi vậy, khi Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi ra, nhìn vẻ mặttrên mặt bọn họ, trong lòng Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa đồngthời chùng xuống."Làm sao vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi trước.Trần Đại Lang nhìn thoáng qua thê tử bước đi không vững,mím môi nói: "Đại phu nói không có bệnh.""Không có bệnh? Tại sao lại như vậy?" Đỗ Kim Hoa chỉ vào condâu cả sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căn bản không tin.Tiền Bích Hà hình như nghe thấy ai đó đang nói chuyện, đôimắt bà từ từ tập trung lại, lộ ra vẻ mặt cay đắng: "Nương.""Chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.Tiền Bích Hà mở miệng, giọng nói của nàng nhỏ đến mức gầnnhư không thể nghe thấy, Trần Đại Lang trả lời: "Đại phu nói, cảhai chúng ta đều không có vấn đề gì. Sở dĩ bọn con không thểmang thai là do cơ hội chưa đến."Nói đến đây, trên mặt hắn cũng có chút chua xót.Đại phu thậm chí không kê thuốc cho họ, nói rằng họ rất khỏemạnh và bảo họ về nhà và thư giãn, đứa trẻ sẽ đến.Đã bao nhiêu năm đứa trẻ không đến, chẳng lẽ là hắn khôngthư giãn sao? Trần Đại Lang không tin.Tiền Bích Hà cũng không tin. Chỉ cảm thấy rằng nhất định làcó bệnh gì đó, đại phu không nhìn ra.Không sợ đại phu chẩn đoán ra có bệnh, chỉ sợ đại phu khôngnhìn ra cái gì. Bọn họ từ xa tới, chẳng lẽ đi một chuyến vô ích rồisao?Đỗ Kim Hoa nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ vào hai người bọnhọ mắng: "Không có bệnh còn không tốt à? Các ngươi muốn cóbệnh sao? Ta thấy đầu óc các ngươi có bệnh rồi đấy! Không tốntiền trong lòng khó chịu phải không?"Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà cúi đầu không nói gì.Sau khi trở lại quán trọ, Tiền Bích Hà nói câu gì đó, Trần ĐạiLang kiên trì đi tới trước mặt Đỗ Kim Hoa và nói: "Nương, chúngta muốn đổi sang một y quán khác khác."Đỗ Kim Hoa rất tức giận: "Đổi, đổi!"Hai cái đầu heo này, tuổi còn trẻ, không sinh được nhi tử thìsốt ruột cái gì? Đầu óc trục trặc khiến người ta không biết nói cáigì mới được!Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đến một y quán khác. Điềukhiến người ta vừa mừng rỡ vừa tuyệt vọng chính là đại phu củay quán đó cũng nói gần giống như vậy.Tuy nhiên, đại phu của y quán này kê đơn thuốc để điều trịthân thể, tốn ba lượng bạc, khiến Trần Đại Lang vô cùng đaulòng, còn Tiền Bích Hà cũng đau lòng đến không hoảng hốt, ômtúi thuốc, chỉ cảm thấy như đang ôm cục vàng.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng sống vui vẻ là tốt rồi. Hoài Âm Hầu phu nhân nắm chặtkhăn tay, khuôn mặt ung dung tôn quý xinh đẹp như chạm ngọc,không lộ ra chút cảm xúc nào.Trần Bảo Âm không biết cố nhân đi qua, nàng với mẫu thân,ca ca và tẩu tẩu vào ở quán trọ.Với tính tiết kiệm của Đỗ Kim Hoa, bà vốn chỉ muốn thuê mộtcăn phòng, ba nữ nhân chen chúc một chút, để cho Trần ĐạiLang ngủ dưới đất nhưng bị Trần Bảo Âm từ chối, nàng nói:"Nương, con không ngủ được."Gọi hai căn phòng trọ, một cho Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà,một cho Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa.Nghỉ ngơi một lúc xong xuôi, bọn họ đi đến Nhân Tâm đường."Đừng lo lắng." Bên ngoài y quán, Trần Bảo Âm ôm cánh taycủa Đỗ Kim Hoa và an ủi bà.Đỗ Kim Hoa mấp máy môi nói: "Ta lo lắng cái gì chứ? Ta chỉ lobọn họ lãng phí tiền thôi!"Sinh con, còn phải chạy đến kinh thành cầu thầy trị bệnh! Thếnào, bộ dạng của bọn họ không giống với người ta, đại phu trêntrấn không đủ bản lĩnh, phải đại phu kinh thành mới khám rađược sao?Đỗ Kim Hoa không tán thành chuyện đại nhi tử và con dâu lănqua lăn lại như vậy, nhưng lần này bọn họ tiêu tiền bạc trong taymình, không cần trong nhà bỏ ra một xu nào nên Đỗ Kim Hoacũng không quản lý. Quản trời quản đất, bà quản người ta tiêutiền như thế nào sao được?"Nương, người thật là cứng đầu." Trần Bảo Âm cười nói.Đỗ Kim Hoa tức giận đánh nàng: "Chỉ ngươi biết nhiều thôi!"Hai người ở bên ngoài chờ đợi, trong lòng hy vọng sẽ có kếtquả tốt.Bởi vậy, khi Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi ra, nhìn vẻ mặttrên mặt bọn họ, trong lòng Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa đồngthời chùng xuống."Làm sao vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi trước.Trần Đại Lang nhìn thoáng qua thê tử bước đi không vững,mím môi nói: "Đại phu nói không có bệnh.""Không có bệnh? Tại sao lại như vậy?" Đỗ Kim Hoa chỉ vào condâu cả sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, căn bản không tin.Tiền Bích Hà hình như nghe thấy ai đó đang nói chuyện, đôimắt bà từ từ tập trung lại, lộ ra vẻ mặt cay đắng: "Nương.""Chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.Tiền Bích Hà mở miệng, giọng nói của nàng nhỏ đến mức gầnnhư không thể nghe thấy, Trần Đại Lang trả lời: "Đại phu nói, cảhai chúng ta đều không có vấn đề gì. Sở dĩ bọn con không thểmang thai là do cơ hội chưa đến."Nói đến đây, trên mặt hắn cũng có chút chua xót.Đại phu thậm chí không kê thuốc cho họ, nói rằng họ rất khỏemạnh và bảo họ về nhà và thư giãn, đứa trẻ sẽ đến.Đã bao nhiêu năm đứa trẻ không đến, chẳng lẽ là hắn khôngthư giãn sao? Trần Đại Lang không tin.Tiền Bích Hà cũng không tin. Chỉ cảm thấy rằng nhất định làcó bệnh gì đó, đại phu không nhìn ra.Không sợ đại phu chẩn đoán ra có bệnh, chỉ sợ đại phu khôngnhìn ra cái gì. Bọn họ từ xa tới, chẳng lẽ đi một chuyến vô ích rồisao?Đỗ Kim Hoa nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ vào hai người bọnhọ mắng: "Không có bệnh còn không tốt à? Các ngươi muốn cóbệnh sao? Ta thấy đầu óc các ngươi có bệnh rồi đấy! Không tốntiền trong lòng khó chịu phải không?"Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà cúi đầu không nói gì.Sau khi trở lại quán trọ, Tiền Bích Hà nói câu gì đó, Trần ĐạiLang kiên trì đi tới trước mặt Đỗ Kim Hoa và nói: "Nương, chúngta muốn đổi sang một y quán khác khác."Đỗ Kim Hoa rất tức giận: "Đổi, đổi!"Hai cái đầu heo này, tuổi còn trẻ, không sinh được nhi tử thìsốt ruột cái gì? Đầu óc trục trặc khiến người ta không biết nói cáigì mới được!Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đến một y quán khác. Điềukhiến người ta vừa mừng rỡ vừa tuyệt vọng chính là đại phu củay quán đó cũng nói gần giống như vậy.Tuy nhiên, đại phu của y quán này kê đơn thuốc để điều trịthân thể, tốn ba lượng bạc, khiến Trần Đại Lang vô cùng đaulòng, còn Tiền Bích Hà cũng đau lòng đến không hoảng hốt, ômtúi thuốc, chỉ cảm thấy như đang ôm cục vàng.

Chương 298: Thẩm Vấn (3)