Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 301: Thanh Toán (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhìn bóng lưng nàng chạy xa, nhẹ nhàng hoạt bát như vậy, nụcười trên mặt Cố Đình Viễn càng tươi hơn.Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi xa nhà, nói là đi thăm thânthích nhưng cũng không giấu diếm được một ít người có ánh mắtđộc ác, dần dần có một số tin đồn lan ra.Tiền Bích Hà không thích ra ngoài, nhưng cũng có thân thiếtvới vài phụ nhân, người ta đặc biệt đến nhà nói với nàng rằng:"Gần đây ngươi đừng ra bờ sông giặt quần áo, biết chưa?"Sao lại không đi chứ? Bởi vì khi gặp được người, người ta sẽhỏi nàng vài câu khiến nàng đau lòng xấu hổ vô cùng."Được." Tiền Bích Hà gật đầu, khẽ đáp lại.Mặc dù không đi nghe nhưng nàng cũng biết người ta sẽ hỏinàng cái gì, biết lời đồn đãi lan truyền ra như nào rồi. Làm việcnhẹ nhàng sẽ khiến nàng còn sức nghĩ lung tung mà thôi.Nàng bắt đầu nghĩ rằng chắc có lẽ đó là duyên số rồi. Nếunàng không thể sinh thì đó chính là số phận của nàng, số phậncủa nàng và Trần Đại Lang. Con người phải chấp nhận số phậncủa mình mà thôi.Triệu gia thôn."Sao lại thiếu một trăm mẫu khế đất?" Hôm đó, Triệu VănKhúc bước vào phòng của lão thái thái hỏi.Sau tết Nguyên Tiêu, hắn tỏ vẻ muốn tiến bộ hơn nên Triệulão thái thái đã tin hắn, quan sát rất kỹ từng lời nói và hành độngcủa hắn. Thấy hắn thật sự tiến bộ hơn rồi, có tiền đồ, bắt đầubiết quan tâm chuyện trong nhà, bà cũng chậm rãi buông tay,giao đại quyền cho hắn.Đang lúc tá điền giao tiền thuê, Triệu Văn Khúc phát hiện sốlượng khế đất không đúng mới tới chỗ lão thái thái hỏi nguyênnhân."Cái này..." Ánh mắt Triệu lão thái thái lóe lên, bà ấp úng.Một trăm mẫu khế đất bị thiếu kia nằm trong tay của thôntrưởng của Trần gia thôn. Chỉ cần hai ba tháng nữa, nếu nhưTriệu Văn Khúc vẫn không vào sòng bạc như trước thì cuối cùngmột trăm mẫu khế đất kia sẽ không lấy về được, phải cho nhađầu của Trần gia kia.Nhưng sao bà có thể nói chuyện này cho Triệu Văn Khúc biếtđược? Nhất định không thể nói. Triệu lão thái thái cố gắng chegiấu, nhưng Triệu Văn Khúc không phải kẻ ngốc, ngược lại hắnđang ở tuổi tráng niên, đầu óc minh mẫn và rất có năng lực.Không đến mấy ngày đã biết tung tích của một trăm mẫu khế đấtkia, cùng với toàn bộ chuyện đã xảy ra."Người, người tính kế ta!" Biết được chân tướng, Triệu VănKhúc vừa xấu hổ vừa tức giận, trong mắt hiện lên vẻ oán hận,hắn không thể tin được rằng mình lại bị người ta đùa giỡn ở tronglòng bàn tay, hơn nữa đó còn là do mẫu thân ruột thịt với ngườingoài cùng làm!Triệu lão thái thái sốt ruột nói: "Sao lại tính kế ngươi chứ?Ngươi đang nói cái gì thế? Nếu ngươi làm tốt thì ta cần phải tốnthời gian vậy sao? Ngươi cho rằng đưa một trăm mẫu khế đất rangoài thì ta không đau lòng à?"Triệu Văn Khúc không nghe vào. Hắn chỉ muốn mình quay đầulại, muốn quên đi quá khứ, quý trọng thời gian, quý trọng đờingười, hiếu thảo với mẫu thân, làm người tốt. Thế nhưng sự thậtđằng sau lại phũ phàng đến vậy."Văn Khúc, ngươi đi đâu vậy?!" Triệu lão thái thái kêu lên.Triệu Văn Khúc đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận mà không phát tiết rangoài, cả người như muốn nổ tung."Ngươi bày cách cho mẹ ta sao?" Triệu Văn Khúc đi tới Trầngia thôn, gọi Trần Bảo Âm đang ở trong từ đường ra để nóichuyện.Sắc mặt hắn u ám, không có một nụ cười nào, vô cùng đángsợ. Trần Bảo Âm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Thế nào, muốn quỵt nợà?"Lão thái thái thế mà lại lộ tẩy rồi, Trần Bảo Âm ngạc nhiênnhưng lại không quá bất ngờ. Dù thế nào đi chăng nữa, nàngcũng không định buông tay một trăm mẫu đất kia.Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh của thiếu nữ trước mặt, Triệu VănKhúc không khỏi nghĩ đến sự "vô tội " và "không biết chuyện" mànàng biểu hiện ra ngoài trong mấy lần gặp mặt trước.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhìn bóng lưng nàng chạy xa, nhẹ nhàng hoạt bát như vậy, nụcười trên mặt Cố Đình Viễn càng tươi hơn.Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi xa nhà, nói là đi thăm thânthích nhưng cũng không giấu diếm được một ít người có ánh mắtđộc ác, dần dần có một số tin đồn lan ra.Tiền Bích Hà không thích ra ngoài, nhưng cũng có thân thiếtvới vài phụ nhân, người ta đặc biệt đến nhà nói với nàng rằng:"Gần đây ngươi đừng ra bờ sông giặt quần áo, biết chưa?"Sao lại không đi chứ? Bởi vì khi gặp được người, người ta sẽhỏi nàng vài câu khiến nàng đau lòng xấu hổ vô cùng."Được." Tiền Bích Hà gật đầu, khẽ đáp lại.Mặc dù không đi nghe nhưng nàng cũng biết người ta sẽ hỏinàng cái gì, biết lời đồn đãi lan truyền ra như nào rồi. Làm việcnhẹ nhàng sẽ khiến nàng còn sức nghĩ lung tung mà thôi.Nàng bắt đầu nghĩ rằng chắc có lẽ đó là duyên số rồi. Nếunàng không thể sinh thì đó chính là số phận của nàng, số phậncủa nàng và Trần Đại Lang. Con người phải chấp nhận số phậncủa mình mà thôi.Triệu gia thôn."Sao lại thiếu một trăm mẫu khế đất?" Hôm đó, Triệu VănKhúc bước vào phòng của lão thái thái hỏi.Sau tết Nguyên Tiêu, hắn tỏ vẻ muốn tiến bộ hơn nên Triệulão thái thái đã tin hắn, quan sát rất kỹ từng lời nói và hành độngcủa hắn. Thấy hắn thật sự tiến bộ hơn rồi, có tiền đồ, bắt đầubiết quan tâm chuyện trong nhà, bà cũng chậm rãi buông tay,giao đại quyền cho hắn.Đang lúc tá điền giao tiền thuê, Triệu Văn Khúc phát hiện sốlượng khế đất không đúng mới tới chỗ lão thái thái hỏi nguyênnhân."Cái này..." Ánh mắt Triệu lão thái thái lóe lên, bà ấp úng.Một trăm mẫu khế đất bị thiếu kia nằm trong tay của thôntrưởng của Trần gia thôn. Chỉ cần hai ba tháng nữa, nếu nhưTriệu Văn Khúc vẫn không vào sòng bạc như trước thì cuối cùngmột trăm mẫu khế đất kia sẽ không lấy về được, phải cho nhađầu của Trần gia kia.Nhưng sao bà có thể nói chuyện này cho Triệu Văn Khúc biếtđược? Nhất định không thể nói. Triệu lão thái thái cố gắng chegiấu, nhưng Triệu Văn Khúc không phải kẻ ngốc, ngược lại hắnđang ở tuổi tráng niên, đầu óc minh mẫn và rất có năng lực.Không đến mấy ngày đã biết tung tích của một trăm mẫu khế đấtkia, cùng với toàn bộ chuyện đã xảy ra."Người, người tính kế ta!" Biết được chân tướng, Triệu VănKhúc vừa xấu hổ vừa tức giận, trong mắt hiện lên vẻ oán hận,hắn không thể tin được rằng mình lại bị người ta đùa giỡn ở tronglòng bàn tay, hơn nữa đó còn là do mẫu thân ruột thịt với ngườingoài cùng làm!Triệu lão thái thái sốt ruột nói: "Sao lại tính kế ngươi chứ?Ngươi đang nói cái gì thế? Nếu ngươi làm tốt thì ta cần phải tốnthời gian vậy sao? Ngươi cho rằng đưa một trăm mẫu khế đất rangoài thì ta không đau lòng à?"Triệu Văn Khúc không nghe vào. Hắn chỉ muốn mình quay đầulại, muốn quên đi quá khứ, quý trọng thời gian, quý trọng đờingười, hiếu thảo với mẫu thân, làm người tốt. Thế nhưng sự thậtđằng sau lại phũ phàng đến vậy."Văn Khúc, ngươi đi đâu vậy?!" Triệu lão thái thái kêu lên.Triệu Văn Khúc đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận mà không phát tiết rangoài, cả người như muốn nổ tung."Ngươi bày cách cho mẹ ta sao?" Triệu Văn Khúc đi tới Trầngia thôn, gọi Trần Bảo Âm đang ở trong từ đường ra để nóichuyện.Sắc mặt hắn u ám, không có một nụ cười nào, vô cùng đángsợ. Trần Bảo Âm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Thế nào, muốn quỵt nợà?"Lão thái thái thế mà lại lộ tẩy rồi, Trần Bảo Âm ngạc nhiênnhưng lại không quá bất ngờ. Dù thế nào đi chăng nữa, nàngcũng không định buông tay một trăm mẫu đất kia.Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh của thiếu nữ trước mặt, Triệu VănKhúc không khỏi nghĩ đến sự "vô tội " và "không biết chuyện" mànàng biểu hiện ra ngoài trong mấy lần gặp mặt trước.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nhìn bóng lưng nàng chạy xa, nhẹ nhàng hoạt bát như vậy, nụcười trên mặt Cố Đình Viễn càng tươi hơn.Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đi xa nhà, nói là đi thăm thânthích nhưng cũng không giấu diếm được một ít người có ánh mắtđộc ác, dần dần có một số tin đồn lan ra.Tiền Bích Hà không thích ra ngoài, nhưng cũng có thân thiếtvới vài phụ nhân, người ta đặc biệt đến nhà nói với nàng rằng:"Gần đây ngươi đừng ra bờ sông giặt quần áo, biết chưa?"Sao lại không đi chứ? Bởi vì khi gặp được người, người ta sẽhỏi nàng vài câu khiến nàng đau lòng xấu hổ vô cùng."Được." Tiền Bích Hà gật đầu, khẽ đáp lại.Mặc dù không đi nghe nhưng nàng cũng biết người ta sẽ hỏinàng cái gì, biết lời đồn đãi lan truyền ra như nào rồi. Làm việcnhẹ nhàng sẽ khiến nàng còn sức nghĩ lung tung mà thôi.Nàng bắt đầu nghĩ rằng chắc có lẽ đó là duyên số rồi. Nếunàng không thể sinh thì đó chính là số phận của nàng, số phậncủa nàng và Trần Đại Lang. Con người phải chấp nhận số phậncủa mình mà thôi.Triệu gia thôn."Sao lại thiếu một trăm mẫu khế đất?" Hôm đó, Triệu VănKhúc bước vào phòng của lão thái thái hỏi.Sau tết Nguyên Tiêu, hắn tỏ vẻ muốn tiến bộ hơn nên Triệulão thái thái đã tin hắn, quan sát rất kỹ từng lời nói và hành độngcủa hắn. Thấy hắn thật sự tiến bộ hơn rồi, có tiền đồ, bắt đầubiết quan tâm chuyện trong nhà, bà cũng chậm rãi buông tay,giao đại quyền cho hắn.Đang lúc tá điền giao tiền thuê, Triệu Văn Khúc phát hiện sốlượng khế đất không đúng mới tới chỗ lão thái thái hỏi nguyênnhân."Cái này..." Ánh mắt Triệu lão thái thái lóe lên, bà ấp úng.Một trăm mẫu khế đất bị thiếu kia nằm trong tay của thôntrưởng của Trần gia thôn. Chỉ cần hai ba tháng nữa, nếu nhưTriệu Văn Khúc vẫn không vào sòng bạc như trước thì cuối cùngmột trăm mẫu khế đất kia sẽ không lấy về được, phải cho nhađầu của Trần gia kia.Nhưng sao bà có thể nói chuyện này cho Triệu Văn Khúc biếtđược? Nhất định không thể nói. Triệu lão thái thái cố gắng chegiấu, nhưng Triệu Văn Khúc không phải kẻ ngốc, ngược lại hắnđang ở tuổi tráng niên, đầu óc minh mẫn và rất có năng lực.Không đến mấy ngày đã biết tung tích của một trăm mẫu khế đấtkia, cùng với toàn bộ chuyện đã xảy ra."Người, người tính kế ta!" Biết được chân tướng, Triệu VănKhúc vừa xấu hổ vừa tức giận, trong mắt hiện lên vẻ oán hận,hắn không thể tin được rằng mình lại bị người ta đùa giỡn ở tronglòng bàn tay, hơn nữa đó còn là do mẫu thân ruột thịt với ngườingoài cùng làm!Triệu lão thái thái sốt ruột nói: "Sao lại tính kế ngươi chứ?Ngươi đang nói cái gì thế? Nếu ngươi làm tốt thì ta cần phải tốnthời gian vậy sao? Ngươi cho rằng đưa một trăm mẫu khế đất rangoài thì ta không đau lòng à?"Triệu Văn Khúc không nghe vào. Hắn chỉ muốn mình quay đầulại, muốn quên đi quá khứ, quý trọng thời gian, quý trọng đờingười, hiếu thảo với mẫu thân, làm người tốt. Thế nhưng sự thậtđằng sau lại phũ phàng đến vậy."Văn Khúc, ngươi đi đâu vậy?!" Triệu lão thái thái kêu lên.Triệu Văn Khúc đi thẳng ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.Trong lòng hắn ngập tràn lửa giận mà không phát tiết rangoài, cả người như muốn nổ tung."Ngươi bày cách cho mẹ ta sao?" Triệu Văn Khúc đi tới Trầngia thôn, gọi Trần Bảo Âm đang ở trong từ đường ra để nóichuyện.Sắc mặt hắn u ám, không có một nụ cười nào, vô cùng đángsợ. Trần Bảo Âm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Thế nào, muốn quỵt nợà?"Lão thái thái thế mà lại lộ tẩy rồi, Trần Bảo Âm ngạc nhiênnhưng lại không quá bất ngờ. Dù thế nào đi chăng nữa, nàngcũng không định buông tay một trăm mẫu đất kia.Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh của thiếu nữ trước mặt, Triệu VănKhúc không khỏi nghĩ đến sự "vô tội " và "không biết chuyện" mànàng biểu hiện ra ngoài trong mấy lần gặp mặt trước.