Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 313: Quất Đánh (2)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ mở một cửa tiệm để bắt đầukinh doanh đồ ăn, phương thuốc do tẩu tẩu cung cấp, cửa tiệmnày do đại phòng làm chủ. Nếu như Lan Lan có hứa hẹn, sẽtruyền lại cho Lan Lan, đến khi đại ca và đại tẩu già đi thì có thểdựa vào Lan Lan.Cố Đình Viễn là một cử nhân, chưa biết chừng sau này đượclàm quan, Lan Lan có thể học hỏi được rất nhiều điều khi học vớihắn. Cơ hội hiếm có như vậy thì phải biết nắm bắt."Được." Nghe được câu trả lời của nàng, Cố Đình Viễn khôngkhuyên thêm gì nữa, cũng không hỏi nguyên nhân mà đồng ýngay: "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày để để bọn họ học với tamột giờ."Trần Bảo Âm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chờ đếnkhi chàng kết thúc kỳ thi mùa xuân rồi hãy nói."Hắn vì để xoa dịu nỗi bất an của nàng nên mới đưa ra lời hứanhư thế. Nàng đương nhiên không thể nào không để ý đến tìnhhình của hắn, trong thời khắc quan trọng như thế này nàng sẽkhông quấy rầy hắn."Chỉ một giờ thôi, không trở ngại gì đâu." Cố Đình Nguyên nói.Trần Bảo Âm bĩu môi và nói: "Nương ta sẽ đánh ta." Đỗ KimHoa là một lão thái thái bướng bỉnh, từ trước đến nay không baogiờ lợi dụng người khác, để quan cử nhân không đọc sách mà đidạy cho ba đứa bé, trong mắt bà đây là việc hết sức vô lý, TrầnBảo Âm chắc chắn sẽ bị bà đánh.Nghe vậy, Cố Đình Viễn không khỏi bật cười.Trần Bảo Âm lườm hắn một cái: "Cười cái gì!""Đại Nương đánh nàng, nàng có thể đánh ta." Cố Đình Viễnkhẽ cười nói.Trần Bảo Âm gói lại túi giấy, đặt nó sang một bên, lập tức rútra một cọng cỏ, quất lên người hắn: "Không cần chờ nương tađánh ta! Ta có thể đánh chàng ngay bây giờ!"Tên yêu râu xanh mặt dày! Chỉ biết chọc ghẹo nàng thôi!Nàng quất Cố Đình Viễn một lúc, rồi mới nhặt túi giấy lên vàchạy thẳng ra ngoài.Cố Đình Viễn không đuổi theo nàng. Nhìn chiếc khăn tay cònsót lại trên mặt đất, hắn khẽ mỉm cười, nhặt chiếc khăn tay lên,gấp cẩn thận rồi đặt vào trong lòng.Ngày cưới nhanh chóng được định, vào ngày mồng sáu thánghai năm sau.Đó là một ngày tốt lành. Sở dĩ chốt ngày hôm đó, một phần làmuốn giữ nàng ở nhà thêm vài ngày, một phần là để nàng cùngCố Đình Viễn vào Kinh dự thi với thân phận thê tử.Đỗ Kim Hoa nghe nói có trường hợp bắt rể theo danh sách, đểtránh cho nữ tế được sủng ái của mình bị bắt, bà nhất định phảiđể khuê nữ đi cùng, chăm nom nữ tế."Này, muội đã thêu xong áo cưới chưa?" Một hôm Tôn NgũNương đến phòng tiểu cô, đang định học hỏi nàng tính toán thìnhìn thấy tiểu cô ngồi khoanh chân, cúi đầu thêu chiếc áo cướimàu đỏ, không nhịn được cất tiếng cười.Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt, ngước mắt lên và nói: "Vâng."Tôn Ngũ Nương nhìn ra được nàng đang xấu hổ, nếu đổi làngười khác, nàng chắc chắn sẽ trêu đùa một lúc, nhất định phảichọc cho đối phương ngượng đến đỏ mặt mới thôi. Nhưng đây làBảo Nha Nhi, là muội muội ruột của nàng ấy, Tôm Ngũ Nươngmềm lòng: "Thêu đi, thêu đi".Trình độ nữ công của Trần Bảo Âm rất bình thường, làm nhữngthứ nhỏ như khăn tay và khăn lau trán thì không sao, nhưngnhững thứ lớn hơn thì không được rồi.Những món đồ như váy cưới, nàng thêu rất khó khăn, nhưngcho dù như thế, nàng vẫn miệt mài thêu từng mũi kim sợi chỉ.Đây là áo cưới của nàng, nàng muốn mặc nó để gả cho người mànàng tin tưởng, ý nghĩa không giống, sao lại có thể để cho ngườikhác làm được?Trong phòng bên cạnh, Đỗ Kim Hoa và Tiền Bích Hà đang ngồiđó khâu tấm chăn long phụng. Luồng chiếc chăn bông dày, nặngtrịch, lòng Đỗ Kim Hoa cũng trĩu nặng.Khuê nữ được gả vào nhà tử tế, trong lòng bà tràn ngập niềmvui không kể xiết, nhưng nghĩ đến sau này khó có thể gặp được,bà lại thấy buồn không thể tả và thực sự không nỡ.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ mở một cửa tiệm để bắt đầukinh doanh đồ ăn, phương thuốc do tẩu tẩu cung cấp, cửa tiệmnày do đại phòng làm chủ. Nếu như Lan Lan có hứa hẹn, sẽtruyền lại cho Lan Lan, đến khi đại ca và đại tẩu già đi thì có thểdựa vào Lan Lan.Cố Đình Viễn là một cử nhân, chưa biết chừng sau này đượclàm quan, Lan Lan có thể học hỏi được rất nhiều điều khi học vớihắn. Cơ hội hiếm có như vậy thì phải biết nắm bắt."Được." Nghe được câu trả lời của nàng, Cố Đình Viễn khôngkhuyên thêm gì nữa, cũng không hỏi nguyên nhân mà đồng ýngay: "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày để để bọn họ học với tamột giờ."Trần Bảo Âm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chờ đếnkhi chàng kết thúc kỳ thi mùa xuân rồi hãy nói."Hắn vì để xoa dịu nỗi bất an của nàng nên mới đưa ra lời hứanhư thế. Nàng đương nhiên không thể nào không để ý đến tìnhhình của hắn, trong thời khắc quan trọng như thế này nàng sẽkhông quấy rầy hắn."Chỉ một giờ thôi, không trở ngại gì đâu." Cố Đình Nguyên nói.Trần Bảo Âm bĩu môi và nói: "Nương ta sẽ đánh ta." Đỗ KimHoa là một lão thái thái bướng bỉnh, từ trước đến nay không baogiờ lợi dụng người khác, để quan cử nhân không đọc sách mà đidạy cho ba đứa bé, trong mắt bà đây là việc hết sức vô lý, TrầnBảo Âm chắc chắn sẽ bị bà đánh.Nghe vậy, Cố Đình Viễn không khỏi bật cười.Trần Bảo Âm lườm hắn một cái: "Cười cái gì!""Đại Nương đánh nàng, nàng có thể đánh ta." Cố Đình Viễnkhẽ cười nói.Trần Bảo Âm gói lại túi giấy, đặt nó sang một bên, lập tức rútra một cọng cỏ, quất lên người hắn: "Không cần chờ nương tađánh ta! Ta có thể đánh chàng ngay bây giờ!"Tên yêu râu xanh mặt dày! Chỉ biết chọc ghẹo nàng thôi!Nàng quất Cố Đình Viễn một lúc, rồi mới nhặt túi giấy lên vàchạy thẳng ra ngoài.Cố Đình Viễn không đuổi theo nàng. Nhìn chiếc khăn tay cònsót lại trên mặt đất, hắn khẽ mỉm cười, nhặt chiếc khăn tay lên,gấp cẩn thận rồi đặt vào trong lòng.Ngày cưới nhanh chóng được định, vào ngày mồng sáu thánghai năm sau.Đó là một ngày tốt lành. Sở dĩ chốt ngày hôm đó, một phần làmuốn giữ nàng ở nhà thêm vài ngày, một phần là để nàng cùngCố Đình Viễn vào Kinh dự thi với thân phận thê tử.Đỗ Kim Hoa nghe nói có trường hợp bắt rể theo danh sách, đểtránh cho nữ tế được sủng ái của mình bị bắt, bà nhất định phảiđể khuê nữ đi cùng, chăm nom nữ tế."Này, muội đã thêu xong áo cưới chưa?" Một hôm Tôn NgũNương đến phòng tiểu cô, đang định học hỏi nàng tính toán thìnhìn thấy tiểu cô ngồi khoanh chân, cúi đầu thêu chiếc áo cướimàu đỏ, không nhịn được cất tiếng cười.Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt, ngước mắt lên và nói: "Vâng."Tôn Ngũ Nương nhìn ra được nàng đang xấu hổ, nếu đổi làngười khác, nàng chắc chắn sẽ trêu đùa một lúc, nhất định phảichọc cho đối phương ngượng đến đỏ mặt mới thôi. Nhưng đây làBảo Nha Nhi, là muội muội ruột của nàng ấy, Tôm Ngũ Nươngmềm lòng: "Thêu đi, thêu đi".Trình độ nữ công của Trần Bảo Âm rất bình thường, làm nhữngthứ nhỏ như khăn tay và khăn lau trán thì không sao, nhưngnhững thứ lớn hơn thì không được rồi.Những món đồ như váy cưới, nàng thêu rất khó khăn, nhưngcho dù như thế, nàng vẫn miệt mài thêu từng mũi kim sợi chỉ.Đây là áo cưới của nàng, nàng muốn mặc nó để gả cho người mànàng tin tưởng, ý nghĩa không giống, sao lại có thể để cho ngườikhác làm được?Trong phòng bên cạnh, Đỗ Kim Hoa và Tiền Bích Hà đang ngồiđó khâu tấm chăn long phụng. Luồng chiếc chăn bông dày, nặngtrịch, lòng Đỗ Kim Hoa cũng trĩu nặng.Khuê nữ được gả vào nhà tử tế, trong lòng bà tràn ngập niềmvui không kể xiết, nhưng nghĩ đến sau này khó có thể gặp được,bà lại thấy buồn không thể tả và thực sự không nỡ.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ mở một cửa tiệm để bắt đầukinh doanh đồ ăn, phương thuốc do tẩu tẩu cung cấp, cửa tiệmnày do đại phòng làm chủ. Nếu như Lan Lan có hứa hẹn, sẽtruyền lại cho Lan Lan, đến khi đại ca và đại tẩu già đi thì có thểdựa vào Lan Lan.Cố Đình Viễn là một cử nhân, chưa biết chừng sau này đượclàm quan, Lan Lan có thể học hỏi được rất nhiều điều khi học vớihắn. Cơ hội hiếm có như vậy thì phải biết nắm bắt."Được." Nghe được câu trả lời của nàng, Cố Đình Viễn khôngkhuyên thêm gì nữa, cũng không hỏi nguyên nhân mà đồng ýngay: "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày để để bọn họ học với tamột giờ."Trần Bảo Âm nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chờ đếnkhi chàng kết thúc kỳ thi mùa xuân rồi hãy nói."Hắn vì để xoa dịu nỗi bất an của nàng nên mới đưa ra lời hứanhư thế. Nàng đương nhiên không thể nào không để ý đến tìnhhình của hắn, trong thời khắc quan trọng như thế này nàng sẽkhông quấy rầy hắn."Chỉ một giờ thôi, không trở ngại gì đâu." Cố Đình Nguyên nói.Trần Bảo Âm bĩu môi và nói: "Nương ta sẽ đánh ta." Đỗ KimHoa là một lão thái thái bướng bỉnh, từ trước đến nay không baogiờ lợi dụng người khác, để quan cử nhân không đọc sách mà đidạy cho ba đứa bé, trong mắt bà đây là việc hết sức vô lý, TrầnBảo Âm chắc chắn sẽ bị bà đánh.Nghe vậy, Cố Đình Viễn không khỏi bật cười.Trần Bảo Âm lườm hắn một cái: "Cười cái gì!""Đại Nương đánh nàng, nàng có thể đánh ta." Cố Đình Viễnkhẽ cười nói.Trần Bảo Âm gói lại túi giấy, đặt nó sang một bên, lập tức rútra một cọng cỏ, quất lên người hắn: "Không cần chờ nương tađánh ta! Ta có thể đánh chàng ngay bây giờ!"Tên yêu râu xanh mặt dày! Chỉ biết chọc ghẹo nàng thôi!Nàng quất Cố Đình Viễn một lúc, rồi mới nhặt túi giấy lên vàchạy thẳng ra ngoài.Cố Đình Viễn không đuổi theo nàng. Nhìn chiếc khăn tay cònsót lại trên mặt đất, hắn khẽ mỉm cười, nhặt chiếc khăn tay lên,gấp cẩn thận rồi đặt vào trong lòng.Ngày cưới nhanh chóng được định, vào ngày mồng sáu thánghai năm sau.Đó là một ngày tốt lành. Sở dĩ chốt ngày hôm đó, một phần làmuốn giữ nàng ở nhà thêm vài ngày, một phần là để nàng cùngCố Đình Viễn vào Kinh dự thi với thân phận thê tử.Đỗ Kim Hoa nghe nói có trường hợp bắt rể theo danh sách, đểtránh cho nữ tế được sủng ái của mình bị bắt, bà nhất định phảiđể khuê nữ đi cùng, chăm nom nữ tế."Này, muội đã thêu xong áo cưới chưa?" Một hôm Tôn NgũNương đến phòng tiểu cô, đang định học hỏi nàng tính toán thìnhìn thấy tiểu cô ngồi khoanh chân, cúi đầu thêu chiếc áo cướimàu đỏ, không nhịn được cất tiếng cười.Trần Bảo Âm hơi đỏ mặt, ngước mắt lên và nói: "Vâng."Tôn Ngũ Nương nhìn ra được nàng đang xấu hổ, nếu đổi làngười khác, nàng chắc chắn sẽ trêu đùa một lúc, nhất định phảichọc cho đối phương ngượng đến đỏ mặt mới thôi. Nhưng đây làBảo Nha Nhi, là muội muội ruột của nàng ấy, Tôm Ngũ Nươngmềm lòng: "Thêu đi, thêu đi".Trình độ nữ công của Trần Bảo Âm rất bình thường, làm nhữngthứ nhỏ như khăn tay và khăn lau trán thì không sao, nhưngnhững thứ lớn hơn thì không được rồi.Những món đồ như váy cưới, nàng thêu rất khó khăn, nhưngcho dù như thế, nàng vẫn miệt mài thêu từng mũi kim sợi chỉ.Đây là áo cưới của nàng, nàng muốn mặc nó để gả cho người mànàng tin tưởng, ý nghĩa không giống, sao lại có thể để cho ngườikhác làm được?Trong phòng bên cạnh, Đỗ Kim Hoa và Tiền Bích Hà đang ngồiđó khâu tấm chăn long phụng. Luồng chiếc chăn bông dày, nặngtrịch, lòng Đỗ Kim Hoa cũng trĩu nặng.Khuê nữ được gả vào nhà tử tế, trong lòng bà tràn ngập niềmvui không kể xiết, nhưng nghĩ đến sau này khó có thể gặp được,bà lại thấy buồn không thể tả và thực sự không nỡ.