Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 316: Từ Chối (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cái gói trong tay bà rất nặng, bà không biết đó là gì, Đỗ KimHoa ôm nó như ôm một cục than hồng, bỏng đến nỗi khiến cánhtay bà đau nhức.Nhưng gã thanh niên vẫn chưa rời khỏi thôn. Hắn ta đến cổngthôn, nắm lấy một nắm mứt hoa quả, gọi một vài đứa trẻ đếnbên cạnh và hỏi: "Có biết Trần Bảo Âm không?"Không đứa trẻ nào trong thôn nào mà không biết Trần BảoÂm, đó là tiên sinh trong thôn, dịu dàng xinh đẹp, hình tượng rấtcao quý.Người thanh niên lại hỏi: "Nàng đã đính hôn rồi phải không?"Tiên sinh Trần và cử nhân Cố đã đính hôn, trong thôn khôngngười nào không biết, đến cả đứa bé ba tuổi cũng biết chuyệnnày.Gã thanh niên lấy được tin tức rồi, lập tức trở về kinh.Khi Hầu phu nhân biết được một thư sinh nghèo hèn muốncưới Bảo Âm, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của bà sa sầm lại,bà nắm chặt chiếc khăn tay: "Đồ ngốc!"Đứa trẻ ngốc, không có mắt nhìn người đó, đã bất cẩn đó đãrơi vào bẫy của người ta rồi!Hoài Âm Hầu phủ sai người đưa tới một gói hạt dưa đậuphộng và bánh kẹo cưới."Hừ." Tôn Ngũ Nương kéo gói đồ: "Sao lần này không gửi bạctới?"Đối với những người ở xa sẽ tặng một gói này, tuy nhìn có vẻđắt tiền, là loại mà Tôn Ngũ Nương chưa từng thấy, nhưng dù saocũng chỉ là đồ ăn mà thôi.Hầu phủ của họ thực sự có thể đưa gửi qua cho được.Đỗ Kim Hoa nhìn qua nói: "Bạc, bạc! Ngươi chỉ biết có bạc!"Bị sặc nguyên câu này nên Tôn Ngũ Nương bĩu môi không nóinữa.Đỗ Kim Hoa đang có tâm trạng không tốt, mọi người trong nhàđều biết điều đó. Đó là đứa khuê nữ bà nuôi như tâm can bảobối, đã bị người ta đón đi, cũng không quay về thăm bà, bây giờgả cho người ta rồi, bà chỉ biết đối phương là ai, có xứng với conbà hay không.Trần Bảo Âm cúi đầu uống trà, không nói nữa.Nàng nhớ trong giấc mơ của mình, nàng và Từ Lâm Lang cũngtranh giành một nam nhân.Đã lâu lắm rồi, nàng đã sớm không nhớ giấc mơ đó nữa, cũngkhông nhớ rõ tướng mạo của nam nhân đó, chỉ nhớ lờ mờ rằngngười nọ không cũng không tệ, cao to lực lưỡng, thông thạo cảvăn lẫn võ.Từ Lâm Lang vẫn gả cho người đó sao? Trần Bảo Âm khôngbiết, cũng không tò mò. Nàng nghĩ về mình và Cố Đình Viễn.Cố Đình Viễn không tuấn tú uy vũ, cũng không cao đo lựclưỡng, hắn trông gầy tong teo yếu ớt, khi hai người lần đầu tiêngặp mặt, mọi người còn nghi ngờ hắn có thể ngã xuống nếu gióthổi qua.Nhưng hắn ân cần chân thành, thỉnh thoảng cho nàng ăn khinàng cảm thấy đói và khó nói thành lời, hướng dẫn nàng khi nànggặp khó khăn trong việc viết lời, luôn mỉm cười với nàng, như thểnàng là một người rất tốt, mỗi khi hắn nhìn nàng ánh mắt đềutỏa sáng lấp lánh.Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên. Người nọkhông đứng đắn, da mặt dày, có nhiều tâm tư. Nàng cố gắng kìmnén khóe miệng, không thể khen hắn, nàng mới không thèmkhen hắn.Tuy nhiên, dù hắn không tốt như thế nào thì hắn vẫn tốt hơncác quý công tư anh vũ bất phàm ở kinh thành này. Khóe miệngvốn bị kìm nén lại không tự chủ được nhếch lên, thứ nàng thíchnhất chính là thứ tốt nhất.Sóng gió từ những người đến từ kinh thành đã lắng xuốngtrong vài ngày.Người trong nhà không thích nhắc tới, rất nhàm chán. Từ LâmLang đã cách bọn họ rất xa, không chỉ vì khoảng cách, mà ởtrong lòng cũng xa. Xa đến mức nếu một ngày gặp xe ngựa củanàng ở ngoài đường họ cũng không gọi nàng lại để chào hỏi.Có lẽ Từ Lâm Lang cũng vậy. Nếu không, khi nàng thành thâncũng không nói tiếng nào và cũng không hề trở lại."Lòng của Từ Lâm Lang thật là cứng rắn." Thấy Đỗ Kim Hoakhông có ở trong phòng bếp, Tôn Ngũ Nương nói chuyện phiếmvới Tiền Bích Hà: "Nương muội dù sao cũng nuôi nàng nhữngmười lăm năm, một năm nàng đi xa cũng không một lần trở về,khi thành thân cũng không nói một lời. Thật sự cảm thấy lòngnương ta làm bằng đá sao, sẽ không đau lòng sao?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cái gói trong tay bà rất nặng, bà không biết đó là gì, Đỗ KimHoa ôm nó như ôm một cục than hồng, bỏng đến nỗi khiến cánhtay bà đau nhức.Nhưng gã thanh niên vẫn chưa rời khỏi thôn. Hắn ta đến cổngthôn, nắm lấy một nắm mứt hoa quả, gọi một vài đứa trẻ đếnbên cạnh và hỏi: "Có biết Trần Bảo Âm không?"Không đứa trẻ nào trong thôn nào mà không biết Trần BảoÂm, đó là tiên sinh trong thôn, dịu dàng xinh đẹp, hình tượng rấtcao quý.Người thanh niên lại hỏi: "Nàng đã đính hôn rồi phải không?"Tiên sinh Trần và cử nhân Cố đã đính hôn, trong thôn khôngngười nào không biết, đến cả đứa bé ba tuổi cũng biết chuyệnnày.Gã thanh niên lấy được tin tức rồi, lập tức trở về kinh.Khi Hầu phu nhân biết được một thư sinh nghèo hèn muốncưới Bảo Âm, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của bà sa sầm lại,bà nắm chặt chiếc khăn tay: "Đồ ngốc!"Đứa trẻ ngốc, không có mắt nhìn người đó, đã bất cẩn đó đãrơi vào bẫy của người ta rồi!Hoài Âm Hầu phủ sai người đưa tới một gói hạt dưa đậuphộng và bánh kẹo cưới."Hừ." Tôn Ngũ Nương kéo gói đồ: "Sao lần này không gửi bạctới?"Đối với những người ở xa sẽ tặng một gói này, tuy nhìn có vẻđắt tiền, là loại mà Tôn Ngũ Nương chưa từng thấy, nhưng dù saocũng chỉ là đồ ăn mà thôi.Hầu phủ của họ thực sự có thể đưa gửi qua cho được.Đỗ Kim Hoa nhìn qua nói: "Bạc, bạc! Ngươi chỉ biết có bạc!"Bị sặc nguyên câu này nên Tôn Ngũ Nương bĩu môi không nóinữa.Đỗ Kim Hoa đang có tâm trạng không tốt, mọi người trong nhàđều biết điều đó. Đó là đứa khuê nữ bà nuôi như tâm can bảobối, đã bị người ta đón đi, cũng không quay về thăm bà, bây giờgả cho người ta rồi, bà chỉ biết đối phương là ai, có xứng với conbà hay không.Trần Bảo Âm cúi đầu uống trà, không nói nữa.Nàng nhớ trong giấc mơ của mình, nàng và Từ Lâm Lang cũngtranh giành một nam nhân.Đã lâu lắm rồi, nàng đã sớm không nhớ giấc mơ đó nữa, cũngkhông nhớ rõ tướng mạo của nam nhân đó, chỉ nhớ lờ mờ rằngngười nọ không cũng không tệ, cao to lực lưỡng, thông thạo cảvăn lẫn võ.Từ Lâm Lang vẫn gả cho người đó sao? Trần Bảo Âm khôngbiết, cũng không tò mò. Nàng nghĩ về mình và Cố Đình Viễn.Cố Đình Viễn không tuấn tú uy vũ, cũng không cao đo lựclưỡng, hắn trông gầy tong teo yếu ớt, khi hai người lần đầu tiêngặp mặt, mọi người còn nghi ngờ hắn có thể ngã xuống nếu gióthổi qua.Nhưng hắn ân cần chân thành, thỉnh thoảng cho nàng ăn khinàng cảm thấy đói và khó nói thành lời, hướng dẫn nàng khi nànggặp khó khăn trong việc viết lời, luôn mỉm cười với nàng, như thểnàng là một người rất tốt, mỗi khi hắn nhìn nàng ánh mắt đềutỏa sáng lấp lánh.Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên. Người nọkhông đứng đắn, da mặt dày, có nhiều tâm tư. Nàng cố gắng kìmnén khóe miệng, không thể khen hắn, nàng mới không thèmkhen hắn.Tuy nhiên, dù hắn không tốt như thế nào thì hắn vẫn tốt hơncác quý công tư anh vũ bất phàm ở kinh thành này. Khóe miệngvốn bị kìm nén lại không tự chủ được nhếch lên, thứ nàng thíchnhất chính là thứ tốt nhất.Sóng gió từ những người đến từ kinh thành đã lắng xuốngtrong vài ngày.Người trong nhà không thích nhắc tới, rất nhàm chán. Từ LâmLang đã cách bọn họ rất xa, không chỉ vì khoảng cách, mà ởtrong lòng cũng xa. Xa đến mức nếu một ngày gặp xe ngựa củanàng ở ngoài đường họ cũng không gọi nàng lại để chào hỏi.Có lẽ Từ Lâm Lang cũng vậy. Nếu không, khi nàng thành thâncũng không nói tiếng nào và cũng không hề trở lại."Lòng của Từ Lâm Lang thật là cứng rắn." Thấy Đỗ Kim Hoakhông có ở trong phòng bếp, Tôn Ngũ Nương nói chuyện phiếmvới Tiền Bích Hà: "Nương muội dù sao cũng nuôi nàng nhữngmười lăm năm, một năm nàng đi xa cũng không một lần trở về,khi thành thân cũng không nói một lời. Thật sự cảm thấy lòngnương ta làm bằng đá sao, sẽ không đau lòng sao?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Cái gói trong tay bà rất nặng, bà không biết đó là gì, Đỗ KimHoa ôm nó như ôm một cục than hồng, bỏng đến nỗi khiến cánhtay bà đau nhức.Nhưng gã thanh niên vẫn chưa rời khỏi thôn. Hắn ta đến cổngthôn, nắm lấy một nắm mứt hoa quả, gọi một vài đứa trẻ đếnbên cạnh và hỏi: "Có biết Trần Bảo Âm không?"Không đứa trẻ nào trong thôn nào mà không biết Trần BảoÂm, đó là tiên sinh trong thôn, dịu dàng xinh đẹp, hình tượng rấtcao quý.Người thanh niên lại hỏi: "Nàng đã đính hôn rồi phải không?"Tiên sinh Trần và cử nhân Cố đã đính hôn, trong thôn khôngngười nào không biết, đến cả đứa bé ba tuổi cũng biết chuyệnnày.Gã thanh niên lấy được tin tức rồi, lập tức trở về kinh.Khi Hầu phu nhân biết được một thư sinh nghèo hèn muốncưới Bảo Âm, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của bà sa sầm lại,bà nắm chặt chiếc khăn tay: "Đồ ngốc!"Đứa trẻ ngốc, không có mắt nhìn người đó, đã bất cẩn đó đãrơi vào bẫy của người ta rồi!Hoài Âm Hầu phủ sai người đưa tới một gói hạt dưa đậuphộng và bánh kẹo cưới."Hừ." Tôn Ngũ Nương kéo gói đồ: "Sao lần này không gửi bạctới?"Đối với những người ở xa sẽ tặng một gói này, tuy nhìn có vẻđắt tiền, là loại mà Tôn Ngũ Nương chưa từng thấy, nhưng dù saocũng chỉ là đồ ăn mà thôi.Hầu phủ của họ thực sự có thể đưa gửi qua cho được.Đỗ Kim Hoa nhìn qua nói: "Bạc, bạc! Ngươi chỉ biết có bạc!"Bị sặc nguyên câu này nên Tôn Ngũ Nương bĩu môi không nóinữa.Đỗ Kim Hoa đang có tâm trạng không tốt, mọi người trong nhàđều biết điều đó. Đó là đứa khuê nữ bà nuôi như tâm can bảobối, đã bị người ta đón đi, cũng không quay về thăm bà, bây giờgả cho người ta rồi, bà chỉ biết đối phương là ai, có xứng với conbà hay không.Trần Bảo Âm cúi đầu uống trà, không nói nữa.Nàng nhớ trong giấc mơ của mình, nàng và Từ Lâm Lang cũngtranh giành một nam nhân.Đã lâu lắm rồi, nàng đã sớm không nhớ giấc mơ đó nữa, cũngkhông nhớ rõ tướng mạo của nam nhân đó, chỉ nhớ lờ mờ rằngngười nọ không cũng không tệ, cao to lực lưỡng, thông thạo cảvăn lẫn võ.Từ Lâm Lang vẫn gả cho người đó sao? Trần Bảo Âm khôngbiết, cũng không tò mò. Nàng nghĩ về mình và Cố Đình Viễn.Cố Đình Viễn không tuấn tú uy vũ, cũng không cao đo lựclưỡng, hắn trông gầy tong teo yếu ớt, khi hai người lần đầu tiêngặp mặt, mọi người còn nghi ngờ hắn có thể ngã xuống nếu gióthổi qua.Nhưng hắn ân cần chân thành, thỉnh thoảng cho nàng ăn khinàng cảm thấy đói và khó nói thành lời, hướng dẫn nàng khi nànggặp khó khăn trong việc viết lời, luôn mỉm cười với nàng, như thểnàng là một người rất tốt, mỗi khi hắn nhìn nàng ánh mắt đềutỏa sáng lấp lánh.Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên. Người nọkhông đứng đắn, da mặt dày, có nhiều tâm tư. Nàng cố gắng kìmnén khóe miệng, không thể khen hắn, nàng mới không thèmkhen hắn.Tuy nhiên, dù hắn không tốt như thế nào thì hắn vẫn tốt hơncác quý công tư anh vũ bất phàm ở kinh thành này. Khóe miệngvốn bị kìm nén lại không tự chủ được nhếch lên, thứ nàng thíchnhất chính là thứ tốt nhất.Sóng gió từ những người đến từ kinh thành đã lắng xuốngtrong vài ngày.Người trong nhà không thích nhắc tới, rất nhàm chán. Từ LâmLang đã cách bọn họ rất xa, không chỉ vì khoảng cách, mà ởtrong lòng cũng xa. Xa đến mức nếu một ngày gặp xe ngựa củanàng ở ngoài đường họ cũng không gọi nàng lại để chào hỏi.Có lẽ Từ Lâm Lang cũng vậy. Nếu không, khi nàng thành thâncũng không nói tiếng nào và cũng không hề trở lại."Lòng của Từ Lâm Lang thật là cứng rắn." Thấy Đỗ Kim Hoakhông có ở trong phòng bếp, Tôn Ngũ Nương nói chuyện phiếmvới Tiền Bích Hà: "Nương muội dù sao cũng nuôi nàng nhữngmười lăm năm, một năm nàng đi xa cũng không một lần trở về,khi thành thân cũng không nói một lời. Thật sự cảm thấy lòngnương ta làm bằng đá sao, sẽ không đau lòng sao?"