Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 366: Náo Nhiệt (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Người kia mở to mắt nói: "Không sai! Trong trấn của chúng tacó được bao nhiêu cử nhân lão gia chứ? Đã thi đậu cử nhân, lạihọ Cố tên Đình Viễn, chỉ có một vị này thôi!"Vừa nói vừa xông vào chắp tay hành lễ với Trần Nhị Lang: "Thìra là cữu huynh của Cố hội nguyên! Thất kính, thất kính!"Trần Nhị Lang cười lớn, chắp tay đáp lễ đối phương nói: "Taphải trở về báo tin vui!"Quay người, hắn ta nhanh chân liền chạy về quầy hàng nói:"Là Cố huynh đệ!""Ôi!" Tiền Bích Hà lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng không biết làmsao cho phải: "Hay quá! Hay quá! Chúng ta về nhà nói cho nươngbiết đi!"Trần Nhị Lang nhìn quầy hàng còn lại hơn hai mươi bát mì, độtnhiên quay lại hét lên: " Muội phu ta thi đỗ hội nguyên! Chúng tôivội về nhà báo tin vui! Hai mươi bát này mì miễn phí, tặng chocác vị bằng hữu hữu duyên ngang qua! Chỉ cầu một lời chúcmừng!"Cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều không có ý kiến. Mộtbát mì đáng bao nhiêu tiền chứ? Về nhà báo tin vui mới là quantrọng!Theo tiếng gào của Trần Nhị Lang, những người qua đườnglần lượt nhìn qua hỏi: "Ngươi thực là không lấy tiền sao?"Nhưng càng có nhiều người hỏi: "Cố hội nguyên là muội phucủa ngươi sao?"Trần Nhị Lang phụ trách khoe khoang, trong khi Trần Đại Langvà Tiền Bích Hà đưa hơn hai mươi bát mì ra trước, trong nháymắt đã đưa hết."Chúc mừng! Chúc mừng!""Chúc Cố hội nguyên sắp tới lại đỗ đấu, làm Trạng nguyên!"Trần Nhị Lang nghe được cực kỳ hài lòng, liên tục chắp taycảm ơn, vui vẻ ra mặt rồi cùng ca ca tẩu tẩu đánh xe về nhà.Phủ Hoài Âm Hầu.Hầu phu nhân không để ý đến kỳ thi hội năm nay. Từ giakhông có người nào tham gia khoa cử, nhà mẹ bà bên kia nămnay cũng không có ai ứng thí.Nhưng bận rộn một hồi, bà chợt nhớ ra, bèn gọi hạ nhân đếnhỏi: "Đã yết bảng chưa?""Hồi phu nhân, hôm qua đã yết bảng rồi." Hạ nhân nói.Hầu phu nhân run lên, trong lòng có chút khẩn trương nói:"Ngươi đi sai người tra xem, trên bảng có tên Cổ Đình Viễnkhông?"Hạ nhân hồi đáp: "Phu nhân, không cần tra đâu, kỳ thi này CốĐình Viễn chính là người đỗ đầu, đã truyền khắp nơi rồi.""Cái gì?" Hầu phu nhân không giấu được vẻ kinh ngạc trênmặt, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.Kỳ thi Hội không phải là kỳ thi khoa cử cao nhất. Kỳ thi caonhất là thi Đình sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm chưa trở về Lê Hoa trấn mà ở lạikinh thành một thời gian, sắp xếp lại tiểu viện họ đã thuê.Đây là một tiểu viện có hai gian phòng, so với viện đình ở LêHoa trấn thì nhỏ hơn một chút, nhưng kiến trúc tinh xảo hơn,trong sân trồng cây lựu, cây táo, còn có một luống rau nhỏ.Vì đồ đạc chưa đầy đủ nên cả hai chạy ra chợ mua ít đồ cũ rẻtiền bổ sung thêm. Trần Bảo Âm xem xét kéo Cố Đình Viễn đithăm các gian hàng nhỏ, mua một số bình hoa, chân đèn, đènlồng trang trí phòng ốc.Đối với tranh chữ, không cần phải tốn nhiều tiền hơn, thưpháp và hội họa của Cố Đình Viễn rất đẹp, giao cho hắn là được.Hai người có thẩm mỹ giống nhau, nếu có điểm nào khácnhau, Cố Đình Viễn luôn sẵn sàng nghe theo Trần Bảo Âm nênchạy lui chạy tới bảy tám ngày, thấy tiểu viện trang trí đầy đủ đẹpđẽ, Trần Bảo Âm tâm trạng rất tốt. .Một ngày nọ, nàng từ bên ngoài trở về, ôm một bó hoa hạnh,đẩy cửa viện bước vào, vừa cười vừa nói: "Khi còn bé, ta khôngphân biệt được hoa đào với hoa hạnh, bị người ta cười cho mộttrận, sau này biết rồi càng thích hoa hạnh hơn."Cố Đình Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn nàng cười nói: "Chứkhông phải là nàng nhầm hoa hạnh với hoa đào nên mới mua vềsao?"Trần Bảo Âm xấu hổ đấm hắn một cái: "Vâng, vậy thì thếnào?" Đó là vì nàng chiết được hoa hạnh đầu tiên, nên càng thíchhoa hạnh hơn.

Người kia mở to mắt nói: "Không sai! Trong trấn của chúng ta

có được bao nhiêu cử nhân lão gia chứ? Đã thi đậu cử nhân, lại

họ Cố tên Đình Viễn, chỉ có một vị này thôi!"

Vừa nói vừa xông vào chắp tay hành lễ với Trần Nhị Lang: "Thì

ra là cữu huynh của Cố hội nguyên! Thất kính, thất kính!"

Trần Nhị Lang cười lớn, chắp tay đáp lễ đối phương nói: "Ta

phải trở về báo tin vui!"

Quay người, hắn ta nhanh chân liền chạy về quầy hàng nói:

"Là Cố huynh đệ!"

"Ôi!" Tiền Bích Hà lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng không biết làm

sao cho phải: "Hay quá! Hay quá! Chúng ta về nhà nói cho nương

biết đi!"

Trần Nhị Lang nhìn quầy hàng còn lại hơn hai mươi bát mì, đột

nhiên quay lại hét lên: " Muội phu ta thi đỗ hội nguyên! Chúng tôi

vội về nhà báo tin vui! Hai mươi bát này mì miễn phí, tặng cho

các vị bằng hữu hữu duyên ngang qua! Chỉ cầu một lời chúc

mừng!"

Cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều không có ý kiến. Một

bát mì đáng bao nhiêu tiền chứ? Về nhà báo tin vui mới là quan

trọng!

Theo tiếng gào của Trần Nhị Lang, những người qua đường

lần lượt nhìn qua hỏi: "Ngươi thực là không lấy tiền sao?"

Nhưng càng có nhiều người hỏi: "Cố hội nguyên là muội phu

của ngươi sao?"

Trần Nhị Lang phụ trách khoe khoang, trong khi Trần Đại Lang

và Tiền Bích Hà đưa hơn hai mươi bát mì ra trước, trong nháy

mắt đã đưa hết.

"Chúc mừng! Chúc mừng!"

"Chúc Cố hội nguyên sắp tới lại đỗ đấu, làm Trạng nguyên!"

Trần Nhị Lang nghe được cực kỳ hài lòng, liên tục chắp tay

cảm ơn, vui vẻ ra mặt rồi cùng ca ca tẩu tẩu đánh xe về nhà.

Phủ Hoài Âm Hầu.

Hầu phu nhân không để ý đến kỳ thi hội năm nay. Từ gia

không có người nào tham gia khoa cử, nhà mẹ bà bên kia năm

nay cũng không có ai ứng thí.

Nhưng bận rộn một hồi, bà chợt nhớ ra, bèn gọi hạ nhân đến

hỏi: "Đã yết bảng chưa?"

"Hồi phu nhân, hôm qua đã yết bảng rồi." Hạ nhân nói.

Hầu phu nhân run lên, trong lòng có chút khẩn trương nói:

"Ngươi đi sai người tra xem, trên bảng có tên Cổ Đình Viễn

không?"

Hạ nhân hồi đáp: "Phu nhân, không cần tra đâu, kỳ thi này Cố

Đình Viễn chính là người đỗ đầu, đã truyền khắp nơi rồi."

"Cái gì?" Hầu phu nhân không giấu được vẻ kinh ngạc trên

mặt, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.

Kỳ thi Hội không phải là kỳ thi khoa cử cao nhất. Kỳ thi cao

nhất là thi Đình sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.

Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm chưa trở về Lê Hoa trấn mà ở lại

kinh thành một thời gian, sắp xếp lại tiểu viện họ đã thuê.

Đây là một tiểu viện có hai gian phòng, so với viện đình ở Lê

Hoa trấn thì nhỏ hơn một chút, nhưng kiến trúc tinh xảo hơn,

trong sân trồng cây lựu, cây táo, còn có một luống rau nhỏ.

Vì đồ đạc chưa đầy đủ nên cả hai chạy ra chợ mua ít đồ cũ rẻ

tiền bổ sung thêm. Trần Bảo Âm xem xét kéo Cố Đình Viễn đi

thăm các gian hàng nhỏ, mua một số bình hoa, chân đèn, đèn

lồng trang trí phòng ốc.

Đối với tranh chữ, không cần phải tốn nhiều tiền hơn, thư

pháp và hội họa của Cố Đình Viễn rất đẹp, giao cho hắn là được.

Hai người có thẩm mỹ giống nhau, nếu có điểm nào khác

nhau, Cố Đình Viễn luôn sẵn sàng nghe theo Trần Bảo Âm nên

chạy lui chạy tới bảy tám ngày, thấy tiểu viện trang trí đầy đủ đẹp

đẽ, Trần Bảo Âm tâm trạng rất tốt. .

Một ngày nọ, nàng từ bên ngoài trở về, ôm một bó hoa hạnh,

đẩy cửa viện bước vào, vừa cười vừa nói: "Khi còn bé, ta không

phân biệt được hoa đào với hoa hạnh, bị người ta cười cho một

trận, sau này biết rồi càng thích hoa hạnh hơn."

Cố Đình Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn nàng cười nói: "Chứ

không phải là nàng nhầm hoa hạnh với hoa đào nên mới mua về

sao?"

Trần Bảo Âm xấu hổ đấm hắn một cái: "Vâng, vậy thì thế

nào?" Đó là vì nàng chiết được hoa hạnh đầu tiên, nên càng thích

hoa hạnh hơn.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Người kia mở to mắt nói: "Không sai! Trong trấn của chúng tacó được bao nhiêu cử nhân lão gia chứ? Đã thi đậu cử nhân, lạihọ Cố tên Đình Viễn, chỉ có một vị này thôi!"Vừa nói vừa xông vào chắp tay hành lễ với Trần Nhị Lang: "Thìra là cữu huynh của Cố hội nguyên! Thất kính, thất kính!"Trần Nhị Lang cười lớn, chắp tay đáp lễ đối phương nói: "Taphải trở về báo tin vui!"Quay người, hắn ta nhanh chân liền chạy về quầy hàng nói:"Là Cố huynh đệ!""Ôi!" Tiền Bích Hà lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng không biết làmsao cho phải: "Hay quá! Hay quá! Chúng ta về nhà nói cho nươngbiết đi!"Trần Nhị Lang nhìn quầy hàng còn lại hơn hai mươi bát mì, độtnhiên quay lại hét lên: " Muội phu ta thi đỗ hội nguyên! Chúng tôivội về nhà báo tin vui! Hai mươi bát này mì miễn phí, tặng chocác vị bằng hữu hữu duyên ngang qua! Chỉ cầu một lời chúcmừng!"Cả Trần Đại Lang và Tiền Bích Hà đều không có ý kiến. Mộtbát mì đáng bao nhiêu tiền chứ? Về nhà báo tin vui mới là quantrọng!Theo tiếng gào của Trần Nhị Lang, những người qua đườnglần lượt nhìn qua hỏi: "Ngươi thực là không lấy tiền sao?"Nhưng càng có nhiều người hỏi: "Cố hội nguyên là muội phucủa ngươi sao?"Trần Nhị Lang phụ trách khoe khoang, trong khi Trần Đại Langvà Tiền Bích Hà đưa hơn hai mươi bát mì ra trước, trong nháymắt đã đưa hết."Chúc mừng! Chúc mừng!""Chúc Cố hội nguyên sắp tới lại đỗ đấu, làm Trạng nguyên!"Trần Nhị Lang nghe được cực kỳ hài lòng, liên tục chắp taycảm ơn, vui vẻ ra mặt rồi cùng ca ca tẩu tẩu đánh xe về nhà.Phủ Hoài Âm Hầu.Hầu phu nhân không để ý đến kỳ thi hội năm nay. Từ giakhông có người nào tham gia khoa cử, nhà mẹ bà bên kia nămnay cũng không có ai ứng thí.Nhưng bận rộn một hồi, bà chợt nhớ ra, bèn gọi hạ nhân đếnhỏi: "Đã yết bảng chưa?""Hồi phu nhân, hôm qua đã yết bảng rồi." Hạ nhân nói.Hầu phu nhân run lên, trong lòng có chút khẩn trương nói:"Ngươi đi sai người tra xem, trên bảng có tên Cổ Đình Viễnkhông?"Hạ nhân hồi đáp: "Phu nhân, không cần tra đâu, kỳ thi này CốĐình Viễn chính là người đỗ đầu, đã truyền khắp nơi rồi.""Cái gì?" Hầu phu nhân không giấu được vẻ kinh ngạc trênmặt, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.Kỳ thi Hội không phải là kỳ thi khoa cử cao nhất. Kỳ thi caonhất là thi Đình sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau.Cố Đình Viễn và Trần Bảo Âm chưa trở về Lê Hoa trấn mà ở lạikinh thành một thời gian, sắp xếp lại tiểu viện họ đã thuê.Đây là một tiểu viện có hai gian phòng, so với viện đình ở LêHoa trấn thì nhỏ hơn một chút, nhưng kiến trúc tinh xảo hơn,trong sân trồng cây lựu, cây táo, còn có một luống rau nhỏ.Vì đồ đạc chưa đầy đủ nên cả hai chạy ra chợ mua ít đồ cũ rẻtiền bổ sung thêm. Trần Bảo Âm xem xét kéo Cố Đình Viễn đithăm các gian hàng nhỏ, mua một số bình hoa, chân đèn, đènlồng trang trí phòng ốc.Đối với tranh chữ, không cần phải tốn nhiều tiền hơn, thưpháp và hội họa của Cố Đình Viễn rất đẹp, giao cho hắn là được.Hai người có thẩm mỹ giống nhau, nếu có điểm nào khácnhau, Cố Đình Viễn luôn sẵn sàng nghe theo Trần Bảo Âm nênchạy lui chạy tới bảy tám ngày, thấy tiểu viện trang trí đầy đủ đẹpđẽ, Trần Bảo Âm tâm trạng rất tốt. .Một ngày nọ, nàng từ bên ngoài trở về, ôm một bó hoa hạnh,đẩy cửa viện bước vào, vừa cười vừa nói: "Khi còn bé, ta khôngphân biệt được hoa đào với hoa hạnh, bị người ta cười cho mộttrận, sau này biết rồi càng thích hoa hạnh hơn."Cố Đình Viễn thuận tay đóng cửa lại, nhìn nàng cười nói: "Chứkhông phải là nàng nhầm hoa hạnh với hoa đào nên mới mua vềsao?"Trần Bảo Âm xấu hổ đấm hắn một cái: "Vâng, vậy thì thếnào?" Đó là vì nàng chiết được hoa hạnh đầu tiên, nên càng thíchhoa hạnh hơn.

Chương 366: Náo Nhiệt (3)