Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 369: Rời Đi (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Thanh Thuỷ, mang theo CốThư Dung đầy miễn cưỡng, Cố Đình Viễn trong lòng bình yên,Lan Lan đầy tò mò về kinh thành, Trần Bảo Âm do dự không nữ,cùng với các vật dụng trong nhà, vẫy tay tạm biệt hàng xóm, từtừ chạy đến cổng thành."Rời đi rồi." Đã đi cách cổng thành rất xa, Cố Thư Dung vẫnvén rèm xe nhìn.Lan Lan đã quay đầu lại, nhìn tiểu cô phụ ôn nhu trong sáng,hưng phấn mà cung kính nói: "Tiểu cô phụ, người kể cho cháunghe chuyện người đi thi đi."Đối với một tiểu cô nương, có thể đi vào hoàng cung, làm bàidưới mắt hoàng thượng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Chỉ cầnđưa tay ra là có thể chạm vào hoàng thượng!"Được." Cố Đình Viễn ấm áp nói. Cả đường vất vả không cóviệc gì làm, trêu chọc chất nữ nhỏ cũng rất vui.Kể tới đoạn hoàng thượng đi xuống, đứng ở phía sau xem hắnlàm bài, Lan Lan lại hít một hơi thật dài: "Oa!"Ánh mắt càng trở nên sùng kính hơn. Lúc cô bé đọc sạch nếutiên sinh cô cô đứng sau lưng, cô bé sẽ rất hồi hộp!"Cô phụ thật lợi hại." Cô bé sùng bái nói.Cố Đình Viễn mỉm cười, lấy một nắm hạt dưa từ trong tay BảoÂm, vừa cắn vừa nói: "Lợi hại thật không?""Rất lợi hại!" Lan Lan nhanh nhẹn nói.Cố Đình Viễn nói: "Cô cô đã dạy cháu đọc sách hơn một năm,một câu rất lợi hại không thể hiện khả năng dạy học của nàng ấy.Cháu hãy làm một bài thơ hãy lấy đề là tiểu cô phụ rất lợi hại."Lan Lan: "..."Cô bé có chút khó khăn, cắn cắn ngón tay, nhưng cuối cùngvẫn rất mạnh mẽ đáp: "Vâng!"Cô bé cau mày suy nghĩ, vắt óc viết một bài thơ. Một bên CốThư Dung cười nói: "Đệ trêu chọc nó làm gì?"Trần Bảo Âm nói: "Ai cho chàng ăn? Không phải cho ta và tỷ tỷsao?"Thường ngày Cố Đình Viễn cắn hạt dưa, luôn không ăn nhânhạt, một nửa cho nàng, một nửa cho Cô Thư Dung. Đợi hai ngườikhông ăn nữa, hắn mới ăn.Cố Đình Viễn nói: " Ta bây giờ là quan trạng nguyên, nàng cònmuốn ta cắn hạt dưa cho nàng sao?"Trần Bảo Âm tức giận nói: "Chàng có làm Các lão cũng phảicắn hạt dưa cho ta!" Vừa nói vừa nhéo lỗ ta hắn. Nếu bây giờkhông lập uy, chờ đến lúc hắn thật sự lợi hại, làm sao còn xemnàng ra gì?Cố Thư Dung từ bên cạnh chen vào: "Đúng, còn có phần củata nữa."Cố Đình Viễn dường như bị áp đảo, không dám phản bác nữa,lấy một nắm hạt dưa trong đĩa ra thành thật cắn ra nhân hạt.Mặt trời mọc đằng đông, soi bóng hai cỗ xe vải xanh đungđưa. Giống như hai hạt bụi trong thế giới bao la, khi gió thổi sẽbay đi rất xa, khi rơi xuống nơi khác, vẫn chỉ là hai hạt bụi.Ở cửa sau Vĩnh Ninh Bá phủ, một thanh niên cao gầy, khuônmặt trắng như tuyết, giữa ngực phun ra một dòng máu lớn kinhngười, nhuộm đỏ y phục lộng lẫy.Đôi mắt hắn ta âm u như vực thẳm, dữ tợn như bóng ma, cắnchặt đôi môi đỏ tươi, người hầu trung thành bên cạnh che hắn talại rồi hoảng hốt bỏ chạy.Sau khi đoàn người đến kinh thành, phải mất hai ngày thu xếpmọi thứ mới ổn thỏa để ở được.Hai vợ chồng ở phòng chính, Cố Thư Dung ở phòng phía đông.Nghĩ đến Lan Lan tuổi còn nhỏ ở một mình sẽ sợ hãi nên để nàngcùng Cố Thư Dung ở phòng phía đông."Được rồi, hai ngày liên tiếp chỉ ăn thịt uống rượu, tỷ đi muachút thức ăn." Sáng hôm đó sau khi ăn sáng xong Cố Thư Dungcầm giỏ đi ra ngoài.Nàng ấy định gọi Lan Lan đi cùng nhưng ngồi xe ngựa nhiềungày mệt mỏi Lan Lan bị ốm. Cố Thư Dung để cho nàng ở nhànghỉ ngơi tự mình ra ngoài.Đình viện Cố gia thuê ở khu thành nam, gần đó có nhiều giađình giàu có, có cả quan viên nên trị an rất tốt, cách chợ cũnggần.Cố Thư Dung vì để thuận tiện nên vấn tóc theo kiểu của phụnhân*, thoải mái đi dạo ở chợ. Sau khi tìm hiểu rõ giá cả thức ănở kinh thành nàng mới mua chút rau và trứng gà cần thiết sau đótrở về nhà.*Phụ nhân: Tên gọi chung của những người phụ nữ trưởngthành đã kết hôn.

Hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Thanh Thuỷ, mang theo Cố

Thư Dung đầy miễn cưỡng, Cố Đình Viễn trong lòng bình yên,

Lan Lan đầy tò mò về kinh thành, Trần Bảo Âm do dự không nữ,

cùng với các vật dụng trong nhà, vẫy tay tạm biệt hàng xóm, từ

từ chạy đến cổng thành.

"Rời đi rồi." Đã đi cách cổng thành rất xa, Cố Thư Dung vẫn

vén rèm xe nhìn.

Lan Lan đã quay đầu lại, nhìn tiểu cô phụ ôn nhu trong sáng,

hưng phấn mà cung kính nói: "Tiểu cô phụ, người kể cho cháu

nghe chuyện người đi thi đi."

Đối với một tiểu cô nương, có thể đi vào hoàng cung, làm bài

dưới mắt hoàng thượng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Chỉ cần

đưa tay ra là có thể chạm vào hoàng thượng!

"Được." Cố Đình Viễn ấm áp nói. Cả đường vất vả không có

việc gì làm, trêu chọc chất nữ nhỏ cũng rất vui.

Kể tới đoạn hoàng thượng đi xuống, đứng ở phía sau xem hắn

làm bài, Lan Lan lại hít một hơi thật dài: "Oa!"

Ánh mắt càng trở nên sùng kính hơn. Lúc cô bé đọc sạch nếu

tiên sinh cô cô đứng sau lưng, cô bé sẽ rất hồi hộp!

"Cô phụ thật lợi hại." Cô bé sùng bái nói.

Cố Đình Viễn mỉm cười, lấy một nắm hạt dưa từ trong tay Bảo

Âm, vừa cắn vừa nói: "Lợi hại thật không?"

"Rất lợi hại!" Lan Lan nhanh nhẹn nói.

Cố Đình Viễn nói: "Cô cô đã dạy cháu đọc sách hơn một năm,

một câu rất lợi hại không thể hiện khả năng dạy học của nàng ấy.

Cháu hãy làm một bài thơ hãy lấy đề là tiểu cô phụ rất lợi hại."

Lan Lan: "..."

Cô bé có chút khó khăn, cắn cắn ngón tay, nhưng cuối cùng

vẫn rất mạnh mẽ đáp: "Vâng!"

Cô bé cau mày suy nghĩ, vắt óc viết một bài thơ. Một bên Cố

Thư Dung cười nói: "Đệ trêu chọc nó làm gì?"

Trần Bảo Âm nói: "Ai cho chàng ăn? Không phải cho ta và tỷ tỷ

sao?"

Thường ngày Cố Đình Viễn cắn hạt dưa, luôn không ăn nhân

hạt, một nửa cho nàng, một nửa cho Cô Thư Dung. Đợi hai người

không ăn nữa, hắn mới ăn.

Cố Đình Viễn nói: " Ta bây giờ là quan trạng nguyên, nàng còn

muốn ta cắn hạt dưa cho nàng sao?"

Trần Bảo Âm tức giận nói: "Chàng có làm Các lão cũng phải

cắn hạt dưa cho ta!" Vừa nói vừa nhéo lỗ ta hắn. Nếu bây giờ

không lập uy, chờ đến lúc hắn thật sự lợi hại, làm sao còn xem

nàng ra gì?

Cố Thư Dung từ bên cạnh chen vào: "Đúng, còn có phần của

ta nữa."

Cố Đình Viễn dường như bị áp đảo, không dám phản bác nữa,

lấy một nắm hạt dưa trong đĩa ra thành thật cắn ra nhân hạt.

Mặt trời mọc đằng đông, soi bóng hai cỗ xe vải xanh đung

đưa. Giống như hai hạt bụi trong thế giới bao la, khi gió thổi sẽ

bay đi rất xa, khi rơi xuống nơi khác, vẫn chỉ là hai hạt bụi.

Ở cửa sau Vĩnh Ninh Bá phủ, một thanh niên cao gầy, khuôn

mặt trắng như tuyết, giữa ngực phun ra một dòng máu lớn kinh

người, nhuộm đỏ y phục lộng lẫy.

Đôi mắt hắn ta âm u như vực thẳm, dữ tợn như bóng ma, cắn

chặt đôi môi đỏ tươi, người hầu trung thành bên cạnh che hắn ta

lại rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Sau khi đoàn người đến kinh thành, phải mất hai ngày thu xếp

mọi thứ mới ổn thỏa để ở được.

Hai vợ chồng ở phòng chính, Cố Thư Dung ở phòng phía đông.

Nghĩ đến Lan Lan tuổi còn nhỏ ở một mình sẽ sợ hãi nên để nàng

cùng Cố Thư Dung ở phòng phía đông.

"Được rồi, hai ngày liên tiếp chỉ ăn thịt uống rượu, tỷ đi mua

chút thức ăn." Sáng hôm đó sau khi ăn sáng xong Cố Thư Dung

cầm giỏ đi ra ngoài.

Nàng ấy định gọi Lan Lan đi cùng nhưng ngồi xe ngựa nhiều

ngày mệt mỏi Lan Lan bị ốm. Cố Thư Dung để cho nàng ở nhà

nghỉ ngơi tự mình ra ngoài.

Đình viện Cố gia thuê ở khu thành nam, gần đó có nhiều gia

đình giàu có, có cả quan viên nên trị an rất tốt, cách chợ cũng

gần.

Cố Thư Dung vì để thuận tiện nên vấn tóc theo kiểu của phụ

nhân*, thoải mái đi dạo ở chợ. Sau khi tìm hiểu rõ giá cả thức ăn

ở kinh thành nàng mới mua chút rau và trứng gà cần thiết sau đó

trở về nhà.

*Phụ nhân: Tên gọi chung của những người phụ nữ trưởng

thành đã kết hôn.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Thanh Thuỷ, mang theo CốThư Dung đầy miễn cưỡng, Cố Đình Viễn trong lòng bình yên,Lan Lan đầy tò mò về kinh thành, Trần Bảo Âm do dự không nữ,cùng với các vật dụng trong nhà, vẫy tay tạm biệt hàng xóm, từtừ chạy đến cổng thành."Rời đi rồi." Đã đi cách cổng thành rất xa, Cố Thư Dung vẫnvén rèm xe nhìn.Lan Lan đã quay đầu lại, nhìn tiểu cô phụ ôn nhu trong sáng,hưng phấn mà cung kính nói: "Tiểu cô phụ, người kể cho cháunghe chuyện người đi thi đi."Đối với một tiểu cô nương, có thể đi vào hoàng cung, làm bàidưới mắt hoàng thượng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Chỉ cầnđưa tay ra là có thể chạm vào hoàng thượng!"Được." Cố Đình Viễn ấm áp nói. Cả đường vất vả không cóviệc gì làm, trêu chọc chất nữ nhỏ cũng rất vui.Kể tới đoạn hoàng thượng đi xuống, đứng ở phía sau xem hắnlàm bài, Lan Lan lại hít một hơi thật dài: "Oa!"Ánh mắt càng trở nên sùng kính hơn. Lúc cô bé đọc sạch nếutiên sinh cô cô đứng sau lưng, cô bé sẽ rất hồi hộp!"Cô phụ thật lợi hại." Cô bé sùng bái nói.Cố Đình Viễn mỉm cười, lấy một nắm hạt dưa từ trong tay BảoÂm, vừa cắn vừa nói: "Lợi hại thật không?""Rất lợi hại!" Lan Lan nhanh nhẹn nói.Cố Đình Viễn nói: "Cô cô đã dạy cháu đọc sách hơn một năm,một câu rất lợi hại không thể hiện khả năng dạy học của nàng ấy.Cháu hãy làm một bài thơ hãy lấy đề là tiểu cô phụ rất lợi hại."Lan Lan: "..."Cô bé có chút khó khăn, cắn cắn ngón tay, nhưng cuối cùngvẫn rất mạnh mẽ đáp: "Vâng!"Cô bé cau mày suy nghĩ, vắt óc viết một bài thơ. Một bên CốThư Dung cười nói: "Đệ trêu chọc nó làm gì?"Trần Bảo Âm nói: "Ai cho chàng ăn? Không phải cho ta và tỷ tỷsao?"Thường ngày Cố Đình Viễn cắn hạt dưa, luôn không ăn nhânhạt, một nửa cho nàng, một nửa cho Cô Thư Dung. Đợi hai ngườikhông ăn nữa, hắn mới ăn.Cố Đình Viễn nói: " Ta bây giờ là quan trạng nguyên, nàng cònmuốn ta cắn hạt dưa cho nàng sao?"Trần Bảo Âm tức giận nói: "Chàng có làm Các lão cũng phảicắn hạt dưa cho ta!" Vừa nói vừa nhéo lỗ ta hắn. Nếu bây giờkhông lập uy, chờ đến lúc hắn thật sự lợi hại, làm sao còn xemnàng ra gì?Cố Thư Dung từ bên cạnh chen vào: "Đúng, còn có phần củata nữa."Cố Đình Viễn dường như bị áp đảo, không dám phản bác nữa,lấy một nắm hạt dưa trong đĩa ra thành thật cắn ra nhân hạt.Mặt trời mọc đằng đông, soi bóng hai cỗ xe vải xanh đungđưa. Giống như hai hạt bụi trong thế giới bao la, khi gió thổi sẽbay đi rất xa, khi rơi xuống nơi khác, vẫn chỉ là hai hạt bụi.Ở cửa sau Vĩnh Ninh Bá phủ, một thanh niên cao gầy, khuônmặt trắng như tuyết, giữa ngực phun ra một dòng máu lớn kinhngười, nhuộm đỏ y phục lộng lẫy.Đôi mắt hắn ta âm u như vực thẳm, dữ tợn như bóng ma, cắnchặt đôi môi đỏ tươi, người hầu trung thành bên cạnh che hắn talại rồi hoảng hốt bỏ chạy.Sau khi đoàn người đến kinh thành, phải mất hai ngày thu xếpmọi thứ mới ổn thỏa để ở được.Hai vợ chồng ở phòng chính, Cố Thư Dung ở phòng phía đông.Nghĩ đến Lan Lan tuổi còn nhỏ ở một mình sẽ sợ hãi nên để nàngcùng Cố Thư Dung ở phòng phía đông."Được rồi, hai ngày liên tiếp chỉ ăn thịt uống rượu, tỷ đi muachút thức ăn." Sáng hôm đó sau khi ăn sáng xong Cố Thư Dungcầm giỏ đi ra ngoài.Nàng ấy định gọi Lan Lan đi cùng nhưng ngồi xe ngựa nhiềungày mệt mỏi Lan Lan bị ốm. Cố Thư Dung để cho nàng ở nhànghỉ ngơi tự mình ra ngoài.Đình viện Cố gia thuê ở khu thành nam, gần đó có nhiều giađình giàu có, có cả quan viên nên trị an rất tốt, cách chợ cũnggần.Cố Thư Dung vì để thuận tiện nên vấn tóc theo kiểu của phụnhân*, thoải mái đi dạo ở chợ. Sau khi tìm hiểu rõ giá cả thức ănở kinh thành nàng mới mua chút rau và trứng gà cần thiết sau đótrở về nhà.*Phụ nhân: Tên gọi chung của những người phụ nữ trưởngthành đã kết hôn.

Chương 369: Rời Đi (3)