Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 376: Yến Tiệc (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Từ lúc hắn cõng hành lý rời khỏi nhà, đến bây giờ đã mườimột năm. Hắn chưa một lần trở lại, cũng không báo về cho mọingười một từ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu rất lo lắng cho hắn, nàngấy cũng ngày đêm lo lắng cho hắn ta. Dường như bị nàng châmchọc đau đớn, Phương Tấn Nhược kinh ngạc, lập tức thở dài mộttiếng: "Nàng không hiểu." Thổn thức lắc đầu, giống như có sựchua xót vô tận và ẩn giấu khó tả.Cố Thư Dung muốn nói, ngươi nợ nần? Bị đập đầu không cònbiết chữ? Hay là cái gì khác, có thể khiến ngươi phụ hiếu đạo, đốivới vị hôn thê vô trách nhiệm?Nhưng hai người đã hủy hôn, nói chuyện này đã không còn ýnghĩa. Nàng lui ra sau một bước, thản nhiên nói: "Nghĩa phụnghĩa mẫu rất nhớ ngươi, có thời gian vẫn là trở về xem một chútđi." Xoay người muốn đi, lại ném ra một câu: "Chúng ta đã hủyhôn rồi."Một câu "nghĩa phụ nghĩa mẫu" khiến Phương Tấn Nhược ngâyngẩn cả người. Ngay sau đó nghe được hai chữ từ hủy hôn, vộivàng tiến lên: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng lại hủy hôn?"Cố Thư Dung không muốn dây dưa với hắn, nhưng nhìn bộdáng không biết chuyện, khẩn trương của hắn, không khỏi một cỗoán giận từ đáy lòng dâng lên: "Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì saolại từ hôn? Phương Tấn Nhược, ngươi đã đi bao nhiêu năm?Ngươi đã bao nhiêu tuổi? Ta bao nhiêu tuổi? Ngươi không muốncưới ta tại sao không nói sớm?"Nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi!Đủ tuổi để trở thành tổ mẫu!Ai thấy nàng ấy mà trong lòng không cười nhạo? Cô nươngtướng mạo đoan chính, tay chân tốt, làm việc lanh lợi, vì sao đãtừng này tuổi không lập gia đình? Hắn có biết những gì ngườikhác ở sau lưng nói về nàng ấy như thế nào không?Khiến người ta oán hận nhất chính là, nếu như hắn mấy nămtrước đã từ hôn, nàng còn dễ tìm nhà chồng, hiện giờ đã có concái lớn đến đầu gối. Nhưng thực tế thì thế nào?"Ta, ta không nghĩ tới từ hôn." Phương Tấn Nhược kinh ngạc,nhìn nước mắt chảy trên mặt nàng, rốt cục hiểu được cái gì: "Xinlỗi! Đó là sơ suất của ta!"Hắn ta buồn bã, vội vàng giải thích: "Ta không nghĩ đến việctừ hôn, là ta sai, tất cả là lỗi của ta, ta chỉ lo lắng về bản thânmình, bỏ bê nàng." Ta sẽ về nhà, chúng ta sẽ thành thân."Chuyện đã đến nước này, hắn đã hiểu được "nghĩa phụ nghĩamẫu" trong miệng nàng là ai. Cha mẹ hắn đều là người thànhthật phúc hậu, hắn đối xử không tốt với Cố Thư Dung, cha mẹnhất định trong lòng băn khoăn. Sẽ từ hôn, nhận nàng làm connuôi, cũng là hợp tình hợp lý."A!" Cố Thư Dung lau nước mắt, hung hăng phỉ nhổ: "Đi! Saunày gặp mặt coi như không quen biết!"Nể mặt nghĩa phụ, hôm nay nàng không đánh hắn một trận.Nhưng nó chỉ dừng lại ở đó.Lúc về đến nhà, vành mắt đã không còn đỏ nữa, Trần Bảo Âmkhông phát hiện nàng khác thường, Cố Thư Dung cũng khôngnhắc tới người mất hứng kia.Sau khi ăn cơm xong, hai người bắt đầu nghiên cứu kiểu tóc,ngày mai chải tóc kiểu gì, mới có vẻ lộng lẫy làm chói mắt ngườikhác?Trần Bảo Âm hiện giờ đã không còn là tiểu thư Hầu phủ,nhưng thua người không thua trận. Muốn khiến cho nàng mặtmày xám xịt, dón dén cẩn thận dự yến hội, tất không có khảnăng."Ta đi đây." Ăn sáng xong, Cố Đình Viễn chuẩn bị đi làm.Trần Bảo Âm đứng dậy, không tiễn hắn mà đi vào trongphòng: "Ừ, đi đi." Nàng sẽ chải tóc và thay y phục. Đợi lát nữa,Giang Diệu Vân sẽ sai người đến đón nàng.Cố Đình Viễn lại đi theo nàng vào trong: "Bao giờ tàn tiệc?""Không biết." Trần Bảo Âm nói, nàng đoán Giang Diệu Vân sẽở lại dùng cơm. Nhưng vạn nhất náo loạn, nàng về sớm, cũngkhông phải là không có khả năng.Cố Đình Viễn gật đầu, không nói gì rồi đi ngay.Cố Thư Dung rất nhanh lại đây, giúp nàng trang điểm.Trần Bảo Âm hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng đào, tócbúi thành búi tóc của phụ nhân, giữa tóc đen nhánh bóng mượtcài một cây trâm ngọc trai.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Từ lúc hắn cõng hành lý rời khỏi nhà, đến bây giờ đã mườimột năm. Hắn chưa một lần trở lại, cũng không báo về cho mọingười một từ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu rất lo lắng cho hắn, nàngấy cũng ngày đêm lo lắng cho hắn ta. Dường như bị nàng châmchọc đau đớn, Phương Tấn Nhược kinh ngạc, lập tức thở dài mộttiếng: "Nàng không hiểu." Thổn thức lắc đầu, giống như có sựchua xót vô tận và ẩn giấu khó tả.Cố Thư Dung muốn nói, ngươi nợ nần? Bị đập đầu không cònbiết chữ? Hay là cái gì khác, có thể khiến ngươi phụ hiếu đạo, đốivới vị hôn thê vô trách nhiệm?Nhưng hai người đã hủy hôn, nói chuyện này đã không còn ýnghĩa. Nàng lui ra sau một bước, thản nhiên nói: "Nghĩa phụnghĩa mẫu rất nhớ ngươi, có thời gian vẫn là trở về xem một chútđi." Xoay người muốn đi, lại ném ra một câu: "Chúng ta đã hủyhôn rồi."Một câu "nghĩa phụ nghĩa mẫu" khiến Phương Tấn Nhược ngâyngẩn cả người. Ngay sau đó nghe được hai chữ từ hủy hôn, vộivàng tiến lên: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng lại hủy hôn?"Cố Thư Dung không muốn dây dưa với hắn, nhưng nhìn bộdáng không biết chuyện, khẩn trương của hắn, không khỏi một cỗoán giận từ đáy lòng dâng lên: "Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì saolại từ hôn? Phương Tấn Nhược, ngươi đã đi bao nhiêu năm?Ngươi đã bao nhiêu tuổi? Ta bao nhiêu tuổi? Ngươi không muốncưới ta tại sao không nói sớm?"Nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi!Đủ tuổi để trở thành tổ mẫu!Ai thấy nàng ấy mà trong lòng không cười nhạo? Cô nươngtướng mạo đoan chính, tay chân tốt, làm việc lanh lợi, vì sao đãtừng này tuổi không lập gia đình? Hắn có biết những gì ngườikhác ở sau lưng nói về nàng ấy như thế nào không?Khiến người ta oán hận nhất chính là, nếu như hắn mấy nămtrước đã từ hôn, nàng còn dễ tìm nhà chồng, hiện giờ đã có concái lớn đến đầu gối. Nhưng thực tế thì thế nào?"Ta, ta không nghĩ tới từ hôn." Phương Tấn Nhược kinh ngạc,nhìn nước mắt chảy trên mặt nàng, rốt cục hiểu được cái gì: "Xinlỗi! Đó là sơ suất của ta!"Hắn ta buồn bã, vội vàng giải thích: "Ta không nghĩ đến việctừ hôn, là ta sai, tất cả là lỗi của ta, ta chỉ lo lắng về bản thânmình, bỏ bê nàng." Ta sẽ về nhà, chúng ta sẽ thành thân."Chuyện đã đến nước này, hắn đã hiểu được "nghĩa phụ nghĩamẫu" trong miệng nàng là ai. Cha mẹ hắn đều là người thànhthật phúc hậu, hắn đối xử không tốt với Cố Thư Dung, cha mẹnhất định trong lòng băn khoăn. Sẽ từ hôn, nhận nàng làm connuôi, cũng là hợp tình hợp lý."A!" Cố Thư Dung lau nước mắt, hung hăng phỉ nhổ: "Đi! Saunày gặp mặt coi như không quen biết!"Nể mặt nghĩa phụ, hôm nay nàng không đánh hắn một trận.Nhưng nó chỉ dừng lại ở đó.Lúc về đến nhà, vành mắt đã không còn đỏ nữa, Trần Bảo Âmkhông phát hiện nàng khác thường, Cố Thư Dung cũng khôngnhắc tới người mất hứng kia.Sau khi ăn cơm xong, hai người bắt đầu nghiên cứu kiểu tóc,ngày mai chải tóc kiểu gì, mới có vẻ lộng lẫy làm chói mắt ngườikhác?Trần Bảo Âm hiện giờ đã không còn là tiểu thư Hầu phủ,nhưng thua người không thua trận. Muốn khiến cho nàng mặtmày xám xịt, dón dén cẩn thận dự yến hội, tất không có khảnăng."Ta đi đây." Ăn sáng xong, Cố Đình Viễn chuẩn bị đi làm.Trần Bảo Âm đứng dậy, không tiễn hắn mà đi vào trongphòng: "Ừ, đi đi." Nàng sẽ chải tóc và thay y phục. Đợi lát nữa,Giang Diệu Vân sẽ sai người đến đón nàng.Cố Đình Viễn lại đi theo nàng vào trong: "Bao giờ tàn tiệc?""Không biết." Trần Bảo Âm nói, nàng đoán Giang Diệu Vân sẽở lại dùng cơm. Nhưng vạn nhất náo loạn, nàng về sớm, cũngkhông phải là không có khả năng.Cố Đình Viễn gật đầu, không nói gì rồi đi ngay.Cố Thư Dung rất nhanh lại đây, giúp nàng trang điểm.Trần Bảo Âm hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng đào, tócbúi thành búi tóc của phụ nhân, giữa tóc đen nhánh bóng mượtcài một cây trâm ngọc trai.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Từ lúc hắn cõng hành lý rời khỏi nhà, đến bây giờ đã mườimột năm. Hắn chưa một lần trở lại, cũng không báo về cho mọingười một từ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu rất lo lắng cho hắn, nàngấy cũng ngày đêm lo lắng cho hắn ta. Dường như bị nàng châmchọc đau đớn, Phương Tấn Nhược kinh ngạc, lập tức thở dài mộttiếng: "Nàng không hiểu." Thổn thức lắc đầu, giống như có sựchua xót vô tận và ẩn giấu khó tả.Cố Thư Dung muốn nói, ngươi nợ nần? Bị đập đầu không cònbiết chữ? Hay là cái gì khác, có thể khiến ngươi phụ hiếu đạo, đốivới vị hôn thê vô trách nhiệm?Nhưng hai người đã hủy hôn, nói chuyện này đã không còn ýnghĩa. Nàng lui ra sau một bước, thản nhiên nói: "Nghĩa phụnghĩa mẫu rất nhớ ngươi, có thời gian vẫn là trở về xem một chútđi." Xoay người muốn đi, lại ném ra một câu: "Chúng ta đã hủyhôn rồi."Một câu "nghĩa phụ nghĩa mẫu" khiến Phương Tấn Nhược ngâyngẩn cả người. Ngay sau đó nghe được hai chữ từ hủy hôn, vộivàng tiến lên: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng lại hủy hôn?"Cố Thư Dung không muốn dây dưa với hắn, nhưng nhìn bộdáng không biết chuyện, khẩn trương của hắn, không khỏi một cỗoán giận từ đáy lòng dâng lên: "Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì saolại từ hôn? Phương Tấn Nhược, ngươi đã đi bao nhiêu năm?Ngươi đã bao nhiêu tuổi? Ta bao nhiêu tuổi? Ngươi không muốncưới ta tại sao không nói sớm?"Nàng đã hai mươi bảy tuổi rồi!Đủ tuổi để trở thành tổ mẫu!Ai thấy nàng ấy mà trong lòng không cười nhạo? Cô nươngtướng mạo đoan chính, tay chân tốt, làm việc lanh lợi, vì sao đãtừng này tuổi không lập gia đình? Hắn có biết những gì ngườikhác ở sau lưng nói về nàng ấy như thế nào không?Khiến người ta oán hận nhất chính là, nếu như hắn mấy nămtrước đã từ hôn, nàng còn dễ tìm nhà chồng, hiện giờ đã có concái lớn đến đầu gối. Nhưng thực tế thì thế nào?"Ta, ta không nghĩ tới từ hôn." Phương Tấn Nhược kinh ngạc,nhìn nước mắt chảy trên mặt nàng, rốt cục hiểu được cái gì: "Xinlỗi! Đó là sơ suất của ta!"Hắn ta buồn bã, vội vàng giải thích: "Ta không nghĩ đến việctừ hôn, là ta sai, tất cả là lỗi của ta, ta chỉ lo lắng về bản thânmình, bỏ bê nàng." Ta sẽ về nhà, chúng ta sẽ thành thân."Chuyện đã đến nước này, hắn đã hiểu được "nghĩa phụ nghĩamẫu" trong miệng nàng là ai. Cha mẹ hắn đều là người thànhthật phúc hậu, hắn đối xử không tốt với Cố Thư Dung, cha mẹnhất định trong lòng băn khoăn. Sẽ từ hôn, nhận nàng làm connuôi, cũng là hợp tình hợp lý."A!" Cố Thư Dung lau nước mắt, hung hăng phỉ nhổ: "Đi! Saunày gặp mặt coi như không quen biết!"Nể mặt nghĩa phụ, hôm nay nàng không đánh hắn một trận.Nhưng nó chỉ dừng lại ở đó.Lúc về đến nhà, vành mắt đã không còn đỏ nữa, Trần Bảo Âmkhông phát hiện nàng khác thường, Cố Thư Dung cũng khôngnhắc tới người mất hứng kia.Sau khi ăn cơm xong, hai người bắt đầu nghiên cứu kiểu tóc,ngày mai chải tóc kiểu gì, mới có vẻ lộng lẫy làm chói mắt ngườikhác?Trần Bảo Âm hiện giờ đã không còn là tiểu thư Hầu phủ,nhưng thua người không thua trận. Muốn khiến cho nàng mặtmày xám xịt, dón dén cẩn thận dự yến hội, tất không có khảnăng."Ta đi đây." Ăn sáng xong, Cố Đình Viễn chuẩn bị đi làm.Trần Bảo Âm đứng dậy, không tiễn hắn mà đi vào trongphòng: "Ừ, đi đi." Nàng sẽ chải tóc và thay y phục. Đợi lát nữa,Giang Diệu Vân sẽ sai người đến đón nàng.Cố Đình Viễn lại đi theo nàng vào trong: "Bao giờ tàn tiệc?""Không biết." Trần Bảo Âm nói, nàng đoán Giang Diệu Vân sẽở lại dùng cơm. Nhưng vạn nhất náo loạn, nàng về sớm, cũngkhông phải là không có khả năng.Cố Đình Viễn gật đầu, không nói gì rồi đi ngay.Cố Thư Dung rất nhanh lại đây, giúp nàng trang điểm.Trần Bảo Âm hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng đào, tócbúi thành búi tóc của phụ nhân, giữa tóc đen nhánh bóng mượtcài một cây trâm ngọc trai.

Chương 376: Yến Tiệc (1)