Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 401: Chống Lại (4)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hai mươi lượng bạc, tất cả đều lấy ra, cũng không đủ choGiang Diệu Vân mua váy áo. Nàng tốn hai ngày thời gian, cẩnthận điêu khắc mài giũa một cây xiên tre, làm thẻ kẹp sách đưacho Giang Diệu Vân.Sau khi Giang Diệu Vân nhận được, trong lòng cực kỳ vuimừng, cố tình mạnh miệng nói: "Hừ, miễn cưỡng đi."Quay đầu lại khoe khoang với Lý Kiều Nhi, miệng nàng khôngnói, hành động nơi chốn đều đang nói: Tuy chúng ta đều là bằnghữu của Trần Bảo Âm, nhưng ta mới là bằng hữu tốt nhất củanàng.Lý Kiều Nhi có hơi hâm mộ. Nhưng nàng nghĩ tình hình nhàmình, vẻ mặt không nhịn được ảm đạm.Thời tiết từng ngày nóng lên.Chạng vạng hôm nay, Cố Đình Viễn về đến nhà, cởi công phụcmướt mồ hôi thay quần áo việc nhà, vốc nước rửa mặt, mới nói:"Ta có vị đồng liêu làm tiệc trăm ngày cho hài nhi, chúng ta phảichuẩn bị một phần hạ lễ."Trần Bảo Âm gật đầu: "Hiểu rồi."Nhắc tới hài tử, nàng nhớ tới mình, nhớ tới lời Đỗ Kim Hoa nói,bọn họ sớm ngày sinh hạ hài nhi của mình mới là đứng đắn.Nhưng liếc vẻ mặt của Cố Đình Viễn, hình như không có ý tứnày, nàng thoáng yên lòng.Qua hai ngày, Trần Bảo Âm mang theo lễ đi chúc mừng.Vị nhà của đồng liêu kia chính là một tiểu công tử, lớn lêntrắng trẻo mập mạp, mọi người đều đang trê đùa, nói lời cáttường, Trần Bảo Âm cũng nói theo vài câu."Vị này chính là Cố phu nhân?" Bỗng nhiên, có người đi đếncách nàng không xa, giọng nói hàm chứa đánh giá.Trần Bảo Âm quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi ănmặc phá lệ đẹp đẽ quý giá. Nàng hơi nhướng mày, hỏi: "Xin hỏingươi là?""Phu gia họ Phùng." Vị phu nhân trẻ tuổi kia nói.Trong lòng Trần Bảo Âm khẽ động, trên mặt không tỏ vẻ gì:"Chào Phùng phu nhân."Họ Phùng, nếu nàng nhớ không lầm, đồng liêu bị Cố Đình Viễn"Đoạt" tên tuổi đại tài tử Trạng Nguyên kia, tên là Phùng VănBỉnh."Nghe danh không bằng gặp mặt." Phùng phu nhân lạnh nhạtđánh giá nàng: "Cũng chỉ như vậy."Trần Bảo Âm: "..."Nghe danh cái gì? Sao lại cũng chỉ như vậy?"Ta rất muốn nói với phu nhân, nổi tiếng không bằng gặpmặt." Mặt nàng đầy vẻ xin lỗi: "Chỉ tiếc, ta chưa từng nghe quadanh của phu nhân."Phùng phu nhân lập tức thay đổi mặt, nặng nề nhìn nàng,bỗng nhiên cười lạnh: "Nhưng thật ra, ai có thanh danh lớn nhưCố phu nhân, thanh danh thiên kim giả truyền khắp kinh thành."Bóc trần gốc gác của nàng sao.Trần Bảo Âm hơi rũ mắt, ngay sau đó cười nhạt nói: "Đều làmột ít người nhiều chuyện, động một chút treo ba chữ 'thiên kimgiả' ở bên miệng, lúc này mới truyền khắp cả kinh thành.""Miệng lưỡi sắc bén!" Bị mắng là người nhiều chuyện, Phùngphu nhân tức giận đến xanh mặt, duỗi tay chỉ vào nàng: "Khótrách họ Cố không coi ai ra gì, thì ra hắn còn có thê tử mắt caohơn đầu, thật sự là cá mè một lứa!"Trần Bảo Âm xác nhận, đây là phu nhân của Phùng Văn Bỉnh.Vẻ mặt của nàng nhàn nhạt, nói: "Ta lại như thế nào, cũng khôngchọn ở ngày vui của người khác, khiến cho người ta không vui.Gia phong Phùng gia, khiến người không dám khen tặng.""Ngươi, ngươi!" Phùng phu nhân chỉ vào nàng, sắc mặt đổi tớiđổi lui, tầm mắt đảo qua giữa sân, phát hiện sắc mặt gia chủ đãrất miễn cưỡng, chợt cảm giác máu nóng dâng lên: "Tốt, tốt!"Nàng ta nặng nề nhìn chằm chằm Trần Bảo Âm, nặn ra bachữ: "Ngươi chờ đấy!"Trần Bảo Âm mỉm cười, không lên tiếng.Chưa qua mấy ngày, Trần Bảo Âm nhận được thiệp mời, Phùngphu nhân làm thưởng hà yến.Được mời không chỉ có nhóm gia quyến của đồng liêu PhùngVăn Bỉnh, còn có một ít người Trần Bảo Âm không tưởng được.Tỷ như Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm.Tỷ như Từ Lâm Lang.Đây là một buổi Hồng Môn Yến.Lọt vào trong tầm mắt thấy, tất cả đều là người thù địch, cũngkhông ở bên ta."Nhìn xem, cố phu nhân đã tới." Hóng gió trong đình bát giác,Phùng phu nhân mặc váy sam hoa mẫu đơn tươi đẹp, trong taylay động quạt tròn cẩm tú, chỉ về phía trước.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hai mươi lượng bạc, tất cả đều lấy ra, cũng không đủ choGiang Diệu Vân mua váy áo. Nàng tốn hai ngày thời gian, cẩnthận điêu khắc mài giũa một cây xiên tre, làm thẻ kẹp sách đưacho Giang Diệu Vân.Sau khi Giang Diệu Vân nhận được, trong lòng cực kỳ vuimừng, cố tình mạnh miệng nói: "Hừ, miễn cưỡng đi."Quay đầu lại khoe khoang với Lý Kiều Nhi, miệng nàng khôngnói, hành động nơi chốn đều đang nói: Tuy chúng ta đều là bằnghữu của Trần Bảo Âm, nhưng ta mới là bằng hữu tốt nhất củanàng.Lý Kiều Nhi có hơi hâm mộ. Nhưng nàng nghĩ tình hình nhàmình, vẻ mặt không nhịn được ảm đạm.Thời tiết từng ngày nóng lên.Chạng vạng hôm nay, Cố Đình Viễn về đến nhà, cởi công phụcmướt mồ hôi thay quần áo việc nhà, vốc nước rửa mặt, mới nói:"Ta có vị đồng liêu làm tiệc trăm ngày cho hài nhi, chúng ta phảichuẩn bị một phần hạ lễ."Trần Bảo Âm gật đầu: "Hiểu rồi."Nhắc tới hài tử, nàng nhớ tới mình, nhớ tới lời Đỗ Kim Hoa nói,bọn họ sớm ngày sinh hạ hài nhi của mình mới là đứng đắn.Nhưng liếc vẻ mặt của Cố Đình Viễn, hình như không có ý tứnày, nàng thoáng yên lòng.Qua hai ngày, Trần Bảo Âm mang theo lễ đi chúc mừng.Vị nhà của đồng liêu kia chính là một tiểu công tử, lớn lêntrắng trẻo mập mạp, mọi người đều đang trê đùa, nói lời cáttường, Trần Bảo Âm cũng nói theo vài câu."Vị này chính là Cố phu nhân?" Bỗng nhiên, có người đi đếncách nàng không xa, giọng nói hàm chứa đánh giá.Trần Bảo Âm quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi ănmặc phá lệ đẹp đẽ quý giá. Nàng hơi nhướng mày, hỏi: "Xin hỏingươi là?""Phu gia họ Phùng." Vị phu nhân trẻ tuổi kia nói.Trong lòng Trần Bảo Âm khẽ động, trên mặt không tỏ vẻ gì:"Chào Phùng phu nhân."Họ Phùng, nếu nàng nhớ không lầm, đồng liêu bị Cố Đình Viễn"Đoạt" tên tuổi đại tài tử Trạng Nguyên kia, tên là Phùng VănBỉnh."Nghe danh không bằng gặp mặt." Phùng phu nhân lạnh nhạtđánh giá nàng: "Cũng chỉ như vậy."Trần Bảo Âm: "..."Nghe danh cái gì? Sao lại cũng chỉ như vậy?"Ta rất muốn nói với phu nhân, nổi tiếng không bằng gặpmặt." Mặt nàng đầy vẻ xin lỗi: "Chỉ tiếc, ta chưa từng nghe quadanh của phu nhân."Phùng phu nhân lập tức thay đổi mặt, nặng nề nhìn nàng,bỗng nhiên cười lạnh: "Nhưng thật ra, ai có thanh danh lớn nhưCố phu nhân, thanh danh thiên kim giả truyền khắp kinh thành."Bóc trần gốc gác của nàng sao.Trần Bảo Âm hơi rũ mắt, ngay sau đó cười nhạt nói: "Đều làmột ít người nhiều chuyện, động một chút treo ba chữ 'thiên kimgiả' ở bên miệng, lúc này mới truyền khắp cả kinh thành.""Miệng lưỡi sắc bén!" Bị mắng là người nhiều chuyện, Phùngphu nhân tức giận đến xanh mặt, duỗi tay chỉ vào nàng: "Khótrách họ Cố không coi ai ra gì, thì ra hắn còn có thê tử mắt caohơn đầu, thật sự là cá mè một lứa!"Trần Bảo Âm xác nhận, đây là phu nhân của Phùng Văn Bỉnh.Vẻ mặt của nàng nhàn nhạt, nói: "Ta lại như thế nào, cũng khôngchọn ở ngày vui của người khác, khiến cho người ta không vui.Gia phong Phùng gia, khiến người không dám khen tặng.""Ngươi, ngươi!" Phùng phu nhân chỉ vào nàng, sắc mặt đổi tớiđổi lui, tầm mắt đảo qua giữa sân, phát hiện sắc mặt gia chủ đãrất miễn cưỡng, chợt cảm giác máu nóng dâng lên: "Tốt, tốt!"Nàng ta nặng nề nhìn chằm chằm Trần Bảo Âm, nặn ra bachữ: "Ngươi chờ đấy!"Trần Bảo Âm mỉm cười, không lên tiếng.Chưa qua mấy ngày, Trần Bảo Âm nhận được thiệp mời, Phùngphu nhân làm thưởng hà yến.Được mời không chỉ có nhóm gia quyến của đồng liêu PhùngVăn Bỉnh, còn có một ít người Trần Bảo Âm không tưởng được.Tỷ như Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm.Tỷ như Từ Lâm Lang.Đây là một buổi Hồng Môn Yến.Lọt vào trong tầm mắt thấy, tất cả đều là người thù địch, cũngkhông ở bên ta."Nhìn xem, cố phu nhân đã tới." Hóng gió trong đình bát giác,Phùng phu nhân mặc váy sam hoa mẫu đơn tươi đẹp, trong taylay động quạt tròn cẩm tú, chỉ về phía trước.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hai mươi lượng bạc, tất cả đều lấy ra, cũng không đủ choGiang Diệu Vân mua váy áo. Nàng tốn hai ngày thời gian, cẩnthận điêu khắc mài giũa một cây xiên tre, làm thẻ kẹp sách đưacho Giang Diệu Vân.Sau khi Giang Diệu Vân nhận được, trong lòng cực kỳ vuimừng, cố tình mạnh miệng nói: "Hừ, miễn cưỡng đi."Quay đầu lại khoe khoang với Lý Kiều Nhi, miệng nàng khôngnói, hành động nơi chốn đều đang nói: Tuy chúng ta đều là bằnghữu của Trần Bảo Âm, nhưng ta mới là bằng hữu tốt nhất củanàng.Lý Kiều Nhi có hơi hâm mộ. Nhưng nàng nghĩ tình hình nhàmình, vẻ mặt không nhịn được ảm đạm.Thời tiết từng ngày nóng lên.Chạng vạng hôm nay, Cố Đình Viễn về đến nhà, cởi công phụcmướt mồ hôi thay quần áo việc nhà, vốc nước rửa mặt, mới nói:"Ta có vị đồng liêu làm tiệc trăm ngày cho hài nhi, chúng ta phảichuẩn bị một phần hạ lễ."Trần Bảo Âm gật đầu: "Hiểu rồi."Nhắc tới hài tử, nàng nhớ tới mình, nhớ tới lời Đỗ Kim Hoa nói,bọn họ sớm ngày sinh hạ hài nhi của mình mới là đứng đắn.Nhưng liếc vẻ mặt của Cố Đình Viễn, hình như không có ý tứnày, nàng thoáng yên lòng.Qua hai ngày, Trần Bảo Âm mang theo lễ đi chúc mừng.Vị nhà của đồng liêu kia chính là một tiểu công tử, lớn lêntrắng trẻo mập mạp, mọi người đều đang trê đùa, nói lời cáttường, Trần Bảo Âm cũng nói theo vài câu."Vị này chính là Cố phu nhân?" Bỗng nhiên, có người đi đếncách nàng không xa, giọng nói hàm chứa đánh giá.Trần Bảo Âm quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi ănmặc phá lệ đẹp đẽ quý giá. Nàng hơi nhướng mày, hỏi: "Xin hỏingươi là?""Phu gia họ Phùng." Vị phu nhân trẻ tuổi kia nói.Trong lòng Trần Bảo Âm khẽ động, trên mặt không tỏ vẻ gì:"Chào Phùng phu nhân."Họ Phùng, nếu nàng nhớ không lầm, đồng liêu bị Cố Đình Viễn"Đoạt" tên tuổi đại tài tử Trạng Nguyên kia, tên là Phùng VănBỉnh."Nghe danh không bằng gặp mặt." Phùng phu nhân lạnh nhạtđánh giá nàng: "Cũng chỉ như vậy."Trần Bảo Âm: "..."Nghe danh cái gì? Sao lại cũng chỉ như vậy?"Ta rất muốn nói với phu nhân, nổi tiếng không bằng gặpmặt." Mặt nàng đầy vẻ xin lỗi: "Chỉ tiếc, ta chưa từng nghe quadanh của phu nhân."Phùng phu nhân lập tức thay đổi mặt, nặng nề nhìn nàng,bỗng nhiên cười lạnh: "Nhưng thật ra, ai có thanh danh lớn nhưCố phu nhân, thanh danh thiên kim giả truyền khắp kinh thành."Bóc trần gốc gác của nàng sao.Trần Bảo Âm hơi rũ mắt, ngay sau đó cười nhạt nói: "Đều làmột ít người nhiều chuyện, động một chút treo ba chữ 'thiên kimgiả' ở bên miệng, lúc này mới truyền khắp cả kinh thành.""Miệng lưỡi sắc bén!" Bị mắng là người nhiều chuyện, Phùngphu nhân tức giận đến xanh mặt, duỗi tay chỉ vào nàng: "Khótrách họ Cố không coi ai ra gì, thì ra hắn còn có thê tử mắt caohơn đầu, thật sự là cá mè một lứa!"Trần Bảo Âm xác nhận, đây là phu nhân của Phùng Văn Bỉnh.Vẻ mặt của nàng nhàn nhạt, nói: "Ta lại như thế nào, cũng khôngchọn ở ngày vui của người khác, khiến cho người ta không vui.Gia phong Phùng gia, khiến người không dám khen tặng.""Ngươi, ngươi!" Phùng phu nhân chỉ vào nàng, sắc mặt đổi tớiđổi lui, tầm mắt đảo qua giữa sân, phát hiện sắc mặt gia chủ đãrất miễn cưỡng, chợt cảm giác máu nóng dâng lên: "Tốt, tốt!"Nàng ta nặng nề nhìn chằm chằm Trần Bảo Âm, nặn ra bachữ: "Ngươi chờ đấy!"Trần Bảo Âm mỉm cười, không lên tiếng.Chưa qua mấy ngày, Trần Bảo Âm nhận được thiệp mời, Phùngphu nhân làm thưởng hà yến.Được mời không chỉ có nhóm gia quyến của đồng liêu PhùngVăn Bỉnh, còn có một ít người Trần Bảo Âm không tưởng được.Tỷ như Thôi Như Thảo, Hứa Lan Tâm.Tỷ như Từ Lâm Lang.Đây là một buổi Hồng Môn Yến.Lọt vào trong tầm mắt thấy, tất cả đều là người thù địch, cũngkhông ở bên ta."Nhìn xem, cố phu nhân đã tới." Hóng gió trong đình bát giác,Phùng phu nhân mặc váy sam hoa mẫu đơn tươi đẹp, trong taylay động quạt tròn cẩm tú, chỉ về phía trước.