Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 405: Tức Giận Mắng (1)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Lan Lan cảm thấy cô cô Lâm Lang rất tốt, tuy như thế nàocũng không thân cận nổi."Nàng không bắt nạt ta." Trần Bảo Âm cười rộ lên, xoa đầunàng: "Không chỉ có không bắt nạt ta, còn giúp ta."Lan Lan vừa nghe, trong lòng lập tức nhẹ nhàng, mím môicười.Trần Bảo Âm kéo Lan Lan đọc hai trang thơ, nói nhàn thoạimột lát, Cố Thư Dung đã bưng chè đậu xanh đi vào.Canh đã ở ngâm qua nước giếng, uống hết sạch, một đườngchảy mồ hôi lạnh đến đáy lòng, khiến tinh thần người chấn động,không khỏi nói to thoải mái.Bị tức giận ở bên ngoài như đều tiêu tán hơn phân nửa. TrầnBảo Âm đưa chén trả cho Cố Thư Dung, nằm xuống nghỉ tạm——hiện giờ nàng chính là người "Bị cảm nắng"."Chúng ta đi ra ngoài đi." Cố Thư Dung bưng chén không, mộttay đỡ đầu vai Lan Lan, hai người đi ra ngoài.Trần Bảo Âm xác thật mệt mỏi, rất nhanh nhắm mắt lại ngủ.Nàng mơ một giấc mộng, trong mộng đúng là bộ dáng kiếptrước, nàng bị chỉ ra không phải là huyết mạch Từ gia, Từ LâmLang là thiên kim thật vừa mới vào phủ.Thấy Hầu phu nhân mọi cách quan tâm với Từ Lâm Lang,trong lòng nàng vừa sợ vừa ghét, liều mạng biểu hiện chínhmình. Cuối cùng mỗi người chán ghét, bị trói tiễn đi.Lúc này, Trần Bảo Âm biết mình đang nằm mơ. Nàng nhìn "TừBảo Âm" điên điên khùng khùng kia, nhìn nàng ta dùng hết thủđoạn, muốn cho người nhớ rõ mình cũng là tiểu thư hầu phủ.Nhìn Từ Lâm Lang từ đầu đến cuối không tranh, không đoạt,không bực, không hận, trở thành thiên kim hầu phủ mỗi ngườitán thưởng.Nàng thật sự là người thông minh, trong nửa mộng nửa tỉnh,Trần Bảo Âm nghĩ thầm. Hơi buồn bã, hơi chua xót lại tiêu tan.Không trách dưỡng mẫu thích Từ Lâm Lang, nàng ta xác thậtđáng giá được người thích hơn chính mình.Cũng may, nàng có Đỗ Kim Hoa, nghĩ đến tình cảm mẹ conmười lăm năm của Đỗ Kim Hoa và Từ Lâm Lang, Trần Bảo Âm hơidao động, rất nhanh kiên định lại. Nàng hiểu Đỗ Kim Hoa, nếu ĐỗKim Hoa yêu thương ai, nhất định là bởi vì người kia là hài tử củabà, mà không phải người kia xuất chúng, hiểu chuyện cỡ nào.Còn có, nàng có Cố Đình Viễn, người khác có xuất chúng nhưthế nào, nhưng người Cố Đình Viễn thích là nàng. Nghĩ như vậy,ác mộng giống như quang cảnh và nhân vật tất cả đều rời khỏicảnh trong mơ của nàng, có thể ngủ sâu."Đệ đã về rồi." Chạng vạng, Cố Thư Dung mở cửa, nói với đệđệ đi vào: "Bảo Âm nhìn không được tốt."Một chân Cố Đình Viễn mới vừa bước vào cửa lập tức dừng lại,ánh mắt ngưng đọng: "Sao vậy?"Cố Thư Dung nói: "Nàng đi tham gia tụ hội của một vị phunhân, không bao lâu đã trở lại, nhìn vẻ mặt không tốt. Nàng nóilà bị cảm nắng, nhưng ta thấy..." Nói tới đây, Cố Thư Dung lắcđầu, thấp giọng nói: "Có lẽ là nàng sợ ta lo lắng, đệ đã trở lại thìtốt, mau vào phòng nhìn một cái, xem nàng tỉnh chưa."Cố Đình Viễn gật đầu, đi nhanh vào trong phòng.Trần Bảo Âm còn ngủ.Tóc đen thả khắp gối, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ửng hồng,trên người chỉ đắp một góc chăn mỏng, tư thế ngủ lại giãn ra.Cố Đình Viễn khẽ thở phào, đóng cửa, tay chân nhẹ nhàng màthay công phục, lại vốc nước rửa mặt, lúc này mới ngồi ở mépgiường, hai ngón tay nắm chóp mũi yêu kiều của thê tử.Hô hấp không thuận, rất nhanh Trần Bảo Âm đã tỉnh, mở mắtthấy người ngồi ở mép giường, nhích người dịch đến bên ngườihắn, mặt dán chân hắn: "Chàng đã về rồi.""Ngủ lâu như vậy, buổi tối không được ngủ thì sao?" Cố ĐìnhViễn gom tóc dài tán loạn của nàng lại, đặt ở một bên.Trần Bảo Âm nửa mở đôi mắt, giọng còn hơi mơ hồ: "Khôngngủ, viết bản thảo."Gần đây trời nóng lên, Trần Bảo Âm rất không kiên nhẫn ngồixuống viết gì dó. Hơn nữa, giao tế xã giao cũng đi nhiều, thờigian rất vội vàng.Cố Đình Viễn cười khẽ, nói: "Không uổng tiền ngọn nến?"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Lan Lan cảm thấy cô cô Lâm Lang rất tốt, tuy như thế nàocũng không thân cận nổi."Nàng không bắt nạt ta." Trần Bảo Âm cười rộ lên, xoa đầunàng: "Không chỉ có không bắt nạt ta, còn giúp ta."Lan Lan vừa nghe, trong lòng lập tức nhẹ nhàng, mím môicười.Trần Bảo Âm kéo Lan Lan đọc hai trang thơ, nói nhàn thoạimột lát, Cố Thư Dung đã bưng chè đậu xanh đi vào.Canh đã ở ngâm qua nước giếng, uống hết sạch, một đườngchảy mồ hôi lạnh đến đáy lòng, khiến tinh thần người chấn động,không khỏi nói to thoải mái.Bị tức giận ở bên ngoài như đều tiêu tán hơn phân nửa. TrầnBảo Âm đưa chén trả cho Cố Thư Dung, nằm xuống nghỉ tạm——hiện giờ nàng chính là người "Bị cảm nắng"."Chúng ta đi ra ngoài đi." Cố Thư Dung bưng chén không, mộttay đỡ đầu vai Lan Lan, hai người đi ra ngoài.Trần Bảo Âm xác thật mệt mỏi, rất nhanh nhắm mắt lại ngủ.Nàng mơ một giấc mộng, trong mộng đúng là bộ dáng kiếptrước, nàng bị chỉ ra không phải là huyết mạch Từ gia, Từ LâmLang là thiên kim thật vừa mới vào phủ.Thấy Hầu phu nhân mọi cách quan tâm với Từ Lâm Lang,trong lòng nàng vừa sợ vừa ghét, liều mạng biểu hiện chínhmình. Cuối cùng mỗi người chán ghét, bị trói tiễn đi.Lúc này, Trần Bảo Âm biết mình đang nằm mơ. Nàng nhìn "TừBảo Âm" điên điên khùng khùng kia, nhìn nàng ta dùng hết thủđoạn, muốn cho người nhớ rõ mình cũng là tiểu thư hầu phủ.Nhìn Từ Lâm Lang từ đầu đến cuối không tranh, không đoạt,không bực, không hận, trở thành thiên kim hầu phủ mỗi ngườitán thưởng.Nàng thật sự là người thông minh, trong nửa mộng nửa tỉnh,Trần Bảo Âm nghĩ thầm. Hơi buồn bã, hơi chua xót lại tiêu tan.Không trách dưỡng mẫu thích Từ Lâm Lang, nàng ta xác thậtđáng giá được người thích hơn chính mình.Cũng may, nàng có Đỗ Kim Hoa, nghĩ đến tình cảm mẹ conmười lăm năm của Đỗ Kim Hoa và Từ Lâm Lang, Trần Bảo Âm hơidao động, rất nhanh kiên định lại. Nàng hiểu Đỗ Kim Hoa, nếu ĐỗKim Hoa yêu thương ai, nhất định là bởi vì người kia là hài tử củabà, mà không phải người kia xuất chúng, hiểu chuyện cỡ nào.Còn có, nàng có Cố Đình Viễn, người khác có xuất chúng nhưthế nào, nhưng người Cố Đình Viễn thích là nàng. Nghĩ như vậy,ác mộng giống như quang cảnh và nhân vật tất cả đều rời khỏicảnh trong mơ của nàng, có thể ngủ sâu."Đệ đã về rồi." Chạng vạng, Cố Thư Dung mở cửa, nói với đệđệ đi vào: "Bảo Âm nhìn không được tốt."Một chân Cố Đình Viễn mới vừa bước vào cửa lập tức dừng lại,ánh mắt ngưng đọng: "Sao vậy?"Cố Thư Dung nói: "Nàng đi tham gia tụ hội của một vị phunhân, không bao lâu đã trở lại, nhìn vẻ mặt không tốt. Nàng nóilà bị cảm nắng, nhưng ta thấy..." Nói tới đây, Cố Thư Dung lắcđầu, thấp giọng nói: "Có lẽ là nàng sợ ta lo lắng, đệ đã trở lại thìtốt, mau vào phòng nhìn một cái, xem nàng tỉnh chưa."Cố Đình Viễn gật đầu, đi nhanh vào trong phòng.Trần Bảo Âm còn ngủ.Tóc đen thả khắp gối, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ửng hồng,trên người chỉ đắp một góc chăn mỏng, tư thế ngủ lại giãn ra.Cố Đình Viễn khẽ thở phào, đóng cửa, tay chân nhẹ nhàng màthay công phục, lại vốc nước rửa mặt, lúc này mới ngồi ở mépgiường, hai ngón tay nắm chóp mũi yêu kiều của thê tử.Hô hấp không thuận, rất nhanh Trần Bảo Âm đã tỉnh, mở mắtthấy người ngồi ở mép giường, nhích người dịch đến bên ngườihắn, mặt dán chân hắn: "Chàng đã về rồi.""Ngủ lâu như vậy, buổi tối không được ngủ thì sao?" Cố ĐìnhViễn gom tóc dài tán loạn của nàng lại, đặt ở một bên.Trần Bảo Âm nửa mở đôi mắt, giọng còn hơi mơ hồ: "Khôngngủ, viết bản thảo."Gần đây trời nóng lên, Trần Bảo Âm rất không kiên nhẫn ngồixuống viết gì dó. Hơn nữa, giao tế xã giao cũng đi nhiều, thờigian rất vội vàng.Cố Đình Viễn cười khẽ, nói: "Không uổng tiền ngọn nến?"

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Lan Lan cảm thấy cô cô Lâm Lang rất tốt, tuy như thế nàocũng không thân cận nổi."Nàng không bắt nạt ta." Trần Bảo Âm cười rộ lên, xoa đầunàng: "Không chỉ có không bắt nạt ta, còn giúp ta."Lan Lan vừa nghe, trong lòng lập tức nhẹ nhàng, mím môicười.Trần Bảo Âm kéo Lan Lan đọc hai trang thơ, nói nhàn thoạimột lát, Cố Thư Dung đã bưng chè đậu xanh đi vào.Canh đã ở ngâm qua nước giếng, uống hết sạch, một đườngchảy mồ hôi lạnh đến đáy lòng, khiến tinh thần người chấn động,không khỏi nói to thoải mái.Bị tức giận ở bên ngoài như đều tiêu tán hơn phân nửa. TrầnBảo Âm đưa chén trả cho Cố Thư Dung, nằm xuống nghỉ tạm——hiện giờ nàng chính là người "Bị cảm nắng"."Chúng ta đi ra ngoài đi." Cố Thư Dung bưng chén không, mộttay đỡ đầu vai Lan Lan, hai người đi ra ngoài.Trần Bảo Âm xác thật mệt mỏi, rất nhanh nhắm mắt lại ngủ.Nàng mơ một giấc mộng, trong mộng đúng là bộ dáng kiếptrước, nàng bị chỉ ra không phải là huyết mạch Từ gia, Từ LâmLang là thiên kim thật vừa mới vào phủ.Thấy Hầu phu nhân mọi cách quan tâm với Từ Lâm Lang,trong lòng nàng vừa sợ vừa ghét, liều mạng biểu hiện chínhmình. Cuối cùng mỗi người chán ghét, bị trói tiễn đi.Lúc này, Trần Bảo Âm biết mình đang nằm mơ. Nàng nhìn "TừBảo Âm" điên điên khùng khùng kia, nhìn nàng ta dùng hết thủđoạn, muốn cho người nhớ rõ mình cũng là tiểu thư hầu phủ.Nhìn Từ Lâm Lang từ đầu đến cuối không tranh, không đoạt,không bực, không hận, trở thành thiên kim hầu phủ mỗi ngườitán thưởng.Nàng thật sự là người thông minh, trong nửa mộng nửa tỉnh,Trần Bảo Âm nghĩ thầm. Hơi buồn bã, hơi chua xót lại tiêu tan.Không trách dưỡng mẫu thích Từ Lâm Lang, nàng ta xác thậtđáng giá được người thích hơn chính mình.Cũng may, nàng có Đỗ Kim Hoa, nghĩ đến tình cảm mẹ conmười lăm năm của Đỗ Kim Hoa và Từ Lâm Lang, Trần Bảo Âm hơidao động, rất nhanh kiên định lại. Nàng hiểu Đỗ Kim Hoa, nếu ĐỗKim Hoa yêu thương ai, nhất định là bởi vì người kia là hài tử củabà, mà không phải người kia xuất chúng, hiểu chuyện cỡ nào.Còn có, nàng có Cố Đình Viễn, người khác có xuất chúng nhưthế nào, nhưng người Cố Đình Viễn thích là nàng. Nghĩ như vậy,ác mộng giống như quang cảnh và nhân vật tất cả đều rời khỏicảnh trong mơ của nàng, có thể ngủ sâu."Đệ đã về rồi." Chạng vạng, Cố Thư Dung mở cửa, nói với đệđệ đi vào: "Bảo Âm nhìn không được tốt."Một chân Cố Đình Viễn mới vừa bước vào cửa lập tức dừng lại,ánh mắt ngưng đọng: "Sao vậy?"Cố Thư Dung nói: "Nàng đi tham gia tụ hội của một vị phunhân, không bao lâu đã trở lại, nhìn vẻ mặt không tốt. Nàng nóilà bị cảm nắng, nhưng ta thấy..." Nói tới đây, Cố Thư Dung lắcđầu, thấp giọng nói: "Có lẽ là nàng sợ ta lo lắng, đệ đã trở lại thìtốt, mau vào phòng nhìn một cái, xem nàng tỉnh chưa."Cố Đình Viễn gật đầu, đi nhanh vào trong phòng.Trần Bảo Âm còn ngủ.Tóc đen thả khắp gối, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ửng hồng,trên người chỉ đắp một góc chăn mỏng, tư thế ngủ lại giãn ra.Cố Đình Viễn khẽ thở phào, đóng cửa, tay chân nhẹ nhàng màthay công phục, lại vốc nước rửa mặt, lúc này mới ngồi ở mépgiường, hai ngón tay nắm chóp mũi yêu kiều của thê tử.Hô hấp không thuận, rất nhanh Trần Bảo Âm đã tỉnh, mở mắtthấy người ngồi ở mép giường, nhích người dịch đến bên ngườihắn, mặt dán chân hắn: "Chàng đã về rồi.""Ngủ lâu như vậy, buổi tối không được ngủ thì sao?" Cố ĐìnhViễn gom tóc dài tán loạn của nàng lại, đặt ở một bên.Trần Bảo Âm nửa mở đôi mắt, giọng còn hơi mơ hồ: "Khôngngủ, viết bản thảo."Gần đây trời nóng lên, Trần Bảo Âm rất không kiên nhẫn ngồixuống viết gì dó. Hơn nữa, giao tế xã giao cũng đi nhiều, thờigian rất vội vàng.Cố Đình Viễn cười khẽ, nói: "Không uổng tiền ngọn nến?"

Chương 405: Tức Giận Mắng (1)