Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 432: Oan Uổng (1)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hỉ công công thở dài, trên mặt lộ ra lo âu và lo lắng: "HoàngThượng nhìn ở trong mắt, cấp bách ở trong lòng. Hơn nữa, nhớtới lần trước phu nhân chọc cho nương nương thoải mái, đặc biệtmời phu nhân tới?""Không dám nhận." Trần Bảo Âm vội nói, lộ ra mấy phần longhĩ cùng thấp thỏm: "Ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ, nếu nhưkhông thể dỗ được nương nương thì phải làm sao?"Hỉ công công nhân tiện nói: "Phu nhân không cần quá khiêmtốn, Hoàng Thượng phân phó việc phải làm thì cứ dụng tâm đilàm là được, nếu không chẳng lẽ còn có thể mời phu nhân sao?"Lời này khiến Trần Bảo Âm không biết nên nói tiếp như thếnào.Nàng nghĩ thầm, nhìn qua thì thấy Hỉ công công hoà hợp êmthấm, thực ra người này nói chuyện cũng khiến giọt nước khônglọt."Dụng tâm " Hai chữ này làm cho bên trong lòng người e ngại.Như thế nào thì được xem như dụng tâm? Sợ là Hoàng hậunương nương cởi mở thì mới gọi dụng tâm."Đa tạ Hỉ công công đề điểm." Nàng cúi đầu nói tạ.Hỉ công công liếc nhìn nàng một cái, cười híp mắt, lại biếnthành bộ dáng vui vẻ: "Phu nhân khách khí. Có thể được HoàngThượng coi trọng là phúc phận của phu nhân. Làm xong việc này,Hoàng Thượng nhất định có ban thưởng.""Vâng." Trần Bảo Âm đáp lời.Xe ngựa chạy vào trong cung, Trần Bảo Âm lại tiến vào quầnthể trong cung lần nữa. Nàng thuận theo rủ mắt xuống, dưới sựhướng dẫn của Hỉ công công đi vào Diên Xuân Cung."Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.""Bái kiến nương nương, nương nương vạn an."Bên trong Diên Xuân cung, bỗng nhiên Hoàng Thượng ở đây.Một tay đỡ cánh tay hoàng hậu, đang ở trong điện chậm rãi đi lại.Hắn nhìn lại một chút, nói: "Bình thân."Tiếp đó nói với hoàng hậu: "Lần trước thê tử Cố khanh tiếncung, trẫm thấy ngươi có chút cao hứng, hôm nay liền triệu kiếnnàng, để nàng bồi ngươi nói một chút chuyện.""Tội gì phải kêu người vào cung."Chỉ nghe hoàng hậu thấp giọng, dường như oán trách: "Ngườita không khỏe, lỡ như hù dọa nàng thì phải làm sao?"Hoàng Thượng nghe xong thì nhìn sang phía Trần Bảo Âm ởmột bên, hỏi: "Trần thị, ngươi thấy thế nào?"Nàng nên nói, thần phụ sợ hãi hay nên nói, chỉ cần có thể dỗnương nương vui vẻ thì đã là vinh hạnh của thần. Nhưng nàngsuy tư phút chốc, không trả lời ngay. Ngẩng đầu nhìn về phíaHoàng hậu nương nương, lại cúi đầu xuống, nói: "Nếu như nươngnương thứ lỗi, thần phụ tự nhiên sẽ sử dụng tất cả vốn liếng đểkhông phụ lòng nương nương."Lời này vừa dứt, hoàng hậu sửng sốt một chút: "Phốc " bậtcười.Hoàng Thượng chỉ chỉ nàng, nói: "Trẫm vốn nên khiển tráchngươi lớn mật. Nhưng nếu hoàng hậu cười thì sẽ tha thứ chongươi vô tội.""Tạ Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm nói.Ngồi ở Diên Xuân cung rất lâu, Hoàng Thượng còn có công vụphải làm, nói nhỏ cùng hoàng hậu vài câu, liền nhấc chân đi."Cung tiễn Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm và các cung nhântrong điện hành lễ.Chờ Hoàng Thượng đi không còn thấy hình bóng, hoàng hậuđược cung nhân đỡ ngồi ở trên giường, nhìn qua Trần Bảo Âm.Mấy tháng không thấy, thân hình của nàng cồng kềnh hơn rấtnhiều, gương mặt cũng mượt mà chút, chỉ là không phải nở nangmà giống như sưng lên.Hai con ngươi của nàng có vẻ mỏi mệt, nhìn về phía Trần BảoÂm nói: "Ngồi đi.""Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm nói.Cung nhân chuyển cái ghế đến, Trần Bảo Âm quy quy củ củngồi, ân cần nói: "Nương nương có tốt không? Kể từ lần trướcnhìn thấy phượng nhan, trong lòng dân phụ vẫn luôn nhớ nươngnương. Mỗi lần ăn gà nướng, đều biết cùng ngoại tử cúi đầu báivề phía Diên Xuân cung.""Phốc!" Hoàng hậu cười ra tiếng, gương mặt vốn sưng vù mỏimệt đã có chút tươi sáng trong nháy mắt. Những cung nhân hầucận đều cảm khái, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười ở trên mặtnương nương? Trịnh ma ma cảm kích trong nội tâm, tự đi pha trà,lấy điểm tâm."Ngươi nói xem ngươi đã ăn bao nhiêu con gà quay rồi?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hỉ công công thở dài, trên mặt lộ ra lo âu và lo lắng: "HoàngThượng nhìn ở trong mắt, cấp bách ở trong lòng. Hơn nữa, nhớtới lần trước phu nhân chọc cho nương nương thoải mái, đặc biệtmời phu nhân tới?""Không dám nhận." Trần Bảo Âm vội nói, lộ ra mấy phần longhĩ cùng thấp thỏm: "Ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ, nếu nhưkhông thể dỗ được nương nương thì phải làm sao?"Hỉ công công nhân tiện nói: "Phu nhân không cần quá khiêmtốn, Hoàng Thượng phân phó việc phải làm thì cứ dụng tâm đilàm là được, nếu không chẳng lẽ còn có thể mời phu nhân sao?"Lời này khiến Trần Bảo Âm không biết nên nói tiếp như thếnào.Nàng nghĩ thầm, nhìn qua thì thấy Hỉ công công hoà hợp êmthấm, thực ra người này nói chuyện cũng khiến giọt nước khônglọt."Dụng tâm " Hai chữ này làm cho bên trong lòng người e ngại.Như thế nào thì được xem như dụng tâm? Sợ là Hoàng hậunương nương cởi mở thì mới gọi dụng tâm."Đa tạ Hỉ công công đề điểm." Nàng cúi đầu nói tạ.Hỉ công công liếc nhìn nàng một cái, cười híp mắt, lại biếnthành bộ dáng vui vẻ: "Phu nhân khách khí. Có thể được HoàngThượng coi trọng là phúc phận của phu nhân. Làm xong việc này,Hoàng Thượng nhất định có ban thưởng.""Vâng." Trần Bảo Âm đáp lời.Xe ngựa chạy vào trong cung, Trần Bảo Âm lại tiến vào quầnthể trong cung lần nữa. Nàng thuận theo rủ mắt xuống, dưới sựhướng dẫn của Hỉ công công đi vào Diên Xuân Cung."Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.""Bái kiến nương nương, nương nương vạn an."Bên trong Diên Xuân cung, bỗng nhiên Hoàng Thượng ở đây.Một tay đỡ cánh tay hoàng hậu, đang ở trong điện chậm rãi đi lại.Hắn nhìn lại một chút, nói: "Bình thân."Tiếp đó nói với hoàng hậu: "Lần trước thê tử Cố khanh tiếncung, trẫm thấy ngươi có chút cao hứng, hôm nay liền triệu kiếnnàng, để nàng bồi ngươi nói một chút chuyện.""Tội gì phải kêu người vào cung."Chỉ nghe hoàng hậu thấp giọng, dường như oán trách: "Ngườita không khỏe, lỡ như hù dọa nàng thì phải làm sao?"Hoàng Thượng nghe xong thì nhìn sang phía Trần Bảo Âm ởmột bên, hỏi: "Trần thị, ngươi thấy thế nào?"Nàng nên nói, thần phụ sợ hãi hay nên nói, chỉ cần có thể dỗnương nương vui vẻ thì đã là vinh hạnh của thần. Nhưng nàngsuy tư phút chốc, không trả lời ngay. Ngẩng đầu nhìn về phíaHoàng hậu nương nương, lại cúi đầu xuống, nói: "Nếu như nươngnương thứ lỗi, thần phụ tự nhiên sẽ sử dụng tất cả vốn liếng đểkhông phụ lòng nương nương."Lời này vừa dứt, hoàng hậu sửng sốt một chút: "Phốc " bậtcười.Hoàng Thượng chỉ chỉ nàng, nói: "Trẫm vốn nên khiển tráchngươi lớn mật. Nhưng nếu hoàng hậu cười thì sẽ tha thứ chongươi vô tội.""Tạ Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm nói.Ngồi ở Diên Xuân cung rất lâu, Hoàng Thượng còn có công vụphải làm, nói nhỏ cùng hoàng hậu vài câu, liền nhấc chân đi."Cung tiễn Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm và các cung nhântrong điện hành lễ.Chờ Hoàng Thượng đi không còn thấy hình bóng, hoàng hậuđược cung nhân đỡ ngồi ở trên giường, nhìn qua Trần Bảo Âm.Mấy tháng không thấy, thân hình của nàng cồng kềnh hơn rấtnhiều, gương mặt cũng mượt mà chút, chỉ là không phải nở nangmà giống như sưng lên.Hai con ngươi của nàng có vẻ mỏi mệt, nhìn về phía Trần BảoÂm nói: "Ngồi đi.""Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm nói.Cung nhân chuyển cái ghế đến, Trần Bảo Âm quy quy củ củngồi, ân cần nói: "Nương nương có tốt không? Kể từ lần trướcnhìn thấy phượng nhan, trong lòng dân phụ vẫn luôn nhớ nươngnương. Mỗi lần ăn gà nướng, đều biết cùng ngoại tử cúi đầu báivề phía Diên Xuân cung.""Phốc!" Hoàng hậu cười ra tiếng, gương mặt vốn sưng vù mỏimệt đã có chút tươi sáng trong nháy mắt. Những cung nhân hầucận đều cảm khái, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười ở trên mặtnương nương? Trịnh ma ma cảm kích trong nội tâm, tự đi pha trà,lấy điểm tâm."Ngươi nói xem ngươi đã ăn bao nhiêu con gà quay rồi?"
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Hỉ công công thở dài, trên mặt lộ ra lo âu và lo lắng: "HoàngThượng nhìn ở trong mắt, cấp bách ở trong lòng. Hơn nữa, nhớtới lần trước phu nhân chọc cho nương nương thoải mái, đặc biệtmời phu nhân tới?""Không dám nhận." Trần Bảo Âm vội nói, lộ ra mấy phần longhĩ cùng thấp thỏm: "Ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ, nếu nhưkhông thể dỗ được nương nương thì phải làm sao?"Hỉ công công nhân tiện nói: "Phu nhân không cần quá khiêmtốn, Hoàng Thượng phân phó việc phải làm thì cứ dụng tâm đilàm là được, nếu không chẳng lẽ còn có thể mời phu nhân sao?"Lời này khiến Trần Bảo Âm không biết nên nói tiếp như thếnào.Nàng nghĩ thầm, nhìn qua thì thấy Hỉ công công hoà hợp êmthấm, thực ra người này nói chuyện cũng khiến giọt nước khônglọt."Dụng tâm " Hai chữ này làm cho bên trong lòng người e ngại.Như thế nào thì được xem như dụng tâm? Sợ là Hoàng hậunương nương cởi mở thì mới gọi dụng tâm."Đa tạ Hỉ công công đề điểm." Nàng cúi đầu nói tạ.Hỉ công công liếc nhìn nàng một cái, cười híp mắt, lại biếnthành bộ dáng vui vẻ: "Phu nhân khách khí. Có thể được HoàngThượng coi trọng là phúc phận của phu nhân. Làm xong việc này,Hoàng Thượng nhất định có ban thưởng.""Vâng." Trần Bảo Âm đáp lời.Xe ngựa chạy vào trong cung, Trần Bảo Âm lại tiến vào quầnthể trong cung lần nữa. Nàng thuận theo rủ mắt xuống, dưới sựhướng dẫn của Hỉ công công đi vào Diên Xuân Cung."Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.""Bái kiến nương nương, nương nương vạn an."Bên trong Diên Xuân cung, bỗng nhiên Hoàng Thượng ở đây.Một tay đỡ cánh tay hoàng hậu, đang ở trong điện chậm rãi đi lại.Hắn nhìn lại một chút, nói: "Bình thân."Tiếp đó nói với hoàng hậu: "Lần trước thê tử Cố khanh tiếncung, trẫm thấy ngươi có chút cao hứng, hôm nay liền triệu kiếnnàng, để nàng bồi ngươi nói một chút chuyện.""Tội gì phải kêu người vào cung."Chỉ nghe hoàng hậu thấp giọng, dường như oán trách: "Ngườita không khỏe, lỡ như hù dọa nàng thì phải làm sao?"Hoàng Thượng nghe xong thì nhìn sang phía Trần Bảo Âm ởmột bên, hỏi: "Trần thị, ngươi thấy thế nào?"Nàng nên nói, thần phụ sợ hãi hay nên nói, chỉ cần có thể dỗnương nương vui vẻ thì đã là vinh hạnh của thần. Nhưng nàngsuy tư phút chốc, không trả lời ngay. Ngẩng đầu nhìn về phíaHoàng hậu nương nương, lại cúi đầu xuống, nói: "Nếu như nươngnương thứ lỗi, thần phụ tự nhiên sẽ sử dụng tất cả vốn liếng đểkhông phụ lòng nương nương."Lời này vừa dứt, hoàng hậu sửng sốt một chút: "Phốc " bậtcười.Hoàng Thượng chỉ chỉ nàng, nói: "Trẫm vốn nên khiển tráchngươi lớn mật. Nhưng nếu hoàng hậu cười thì sẽ tha thứ chongươi vô tội.""Tạ Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm nói.Ngồi ở Diên Xuân cung rất lâu, Hoàng Thượng còn có công vụphải làm, nói nhỏ cùng hoàng hậu vài câu, liền nhấc chân đi."Cung tiễn Hoàng Thượng." Trần Bảo Âm và các cung nhântrong điện hành lễ.Chờ Hoàng Thượng đi không còn thấy hình bóng, hoàng hậuđược cung nhân đỡ ngồi ở trên giường, nhìn qua Trần Bảo Âm.Mấy tháng không thấy, thân hình của nàng cồng kềnh hơn rấtnhiều, gương mặt cũng mượt mà chút, chỉ là không phải nở nangmà giống như sưng lên.Hai con ngươi của nàng có vẻ mỏi mệt, nhìn về phía Trần BảoÂm nói: "Ngồi đi.""Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm nói.Cung nhân chuyển cái ghế đến, Trần Bảo Âm quy quy củ củngồi, ân cần nói: "Nương nương có tốt không? Kể từ lần trướcnhìn thấy phượng nhan, trong lòng dân phụ vẫn luôn nhớ nươngnương. Mỗi lần ăn gà nướng, đều biết cùng ngoại tử cúi đầu báivề phía Diên Xuân cung.""Phốc!" Hoàng hậu cười ra tiếng, gương mặt vốn sưng vù mỏimệt đã có chút tươi sáng trong nháy mắt. Những cung nhân hầucận đều cảm khái, đã bao lâu rồi không thấy nụ cười ở trên mặtnương nương? Trịnh ma ma cảm kích trong nội tâm, tự đi pha trà,lấy điểm tâm."Ngươi nói xem ngươi đã ăn bao nhiêu con gà quay rồi?"