Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 444: Bão Tuyết (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Chính nhờ hoàng hậu triệu kiến ban thưởng mới khiến tìnhcảnh của nàng trở nên tốt hơn. Không ai nói tới xuất thân củanàng nữa, cũng không ai cố ý đãi yến tiệc để chế nhạo nàng nữa,tất cả đều rất khách khí, đối xử với nàng càng thêm nhã nhặn.Trần Bảo Âm rất cam kích hoàng hậu, nếu hoàng hậu cầnnàng dốc hết tài sản để thể hiện tâm ý, nàng cũng sẵn lòng.Nhưng nàng biết hoàng hậu không cần tới, cho nên nàng nghiêmtúc khâu vá để tỏ lòng thành kính."Phụ thân, nương, chúng con về rồi!"Xe ngựa chạy vào Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nhanh chóngnhảy ra khỏi xe, chạy vào tiểu viện trong hàng rào.Trong gian nhà chính, người Trần gia nghe thấy động tĩnh đềuđi ra, Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm Đỗ Kim Hoa đang mặc mộtchiếc áo bông mới màu xanh đậm, vội vàng chạy tới: "Nương!!"Nàng rất nhớ Đồ Kim Hoa!Đỗ Kim Hoa vừa nhìn thấy nàng đã không còn để ý tơi ai khácnữa, chạy tới cầm lấy tay nàng: "Bảo Nha!" Bàn tay thô ráp sờ lênmặt, lên đầu của nàng, xoa xoa cánh tay cùng eo của nàng: "BảoNha, con!"Nương, con rát nhớ nương!" Trần Bảo Âm ôm nương, vặnvẹo: "Nương có nhớ con không? Có nhớ không?"Thấy bộ dạng không trang trọng của nàng, Đỗ Kim Hoa khôngkhỏi vỗ về cô: "Đừng có làm loạn! Đã gả cho người ta rồi, còn coimình là tiểu cô nương à? Đứng thẳng lên cho nương."Trần Bảo Âm bĩu môi, sau đó vui vẻ đứng lên bên cạnh bà, dàigiọng nói: "Nương còn chưa nói, nhớ con không?""Sao có thể không nhớ?" Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, cảmthấy nàng hỏi bậy bạ, nắm lấy bàn tay không mấy ấm áp củanàng kéo vào phòng,"Nào, đi vào nhà nói chuyện."Trần Bảo Âm lúc này mới nhớ tới những người khác, quay đầunhìn về phía sau.Cố Đình Viễn đã trả tiền cho xa phu cho ông ta quay về. TrầnĐại Lang và Trần Nhị Lang đang chuyển đồ tết vào nhà, Lan Lanlao vào vòng tay của Tiền Bích Hà, Kim Lai và Ngân Lai đến vâyquanh nàng, Tôn Ngũ Nương và Cố Thư Dung đang nói chuyện.Nàng đảo mắt, đi vào phòng bên cạnh Đỗ Kim Hoa, nói:"Nương, con đói.""Trong nhà có cơm có mì, có thể để con đói sao?" Đỗ Kim Hoanói: "Muốn ăn cái gì nói với đại tẩu con."Trần Bảo Âm nghĩ nghĩ, cũng không muốn ăn gì, nũng nịu nói:"Con đau đầu, nương xoa đầu cho con."Đỗ Kim Hoa lập tức đau lòng, ngồi xe ngựa một quãng đườngdài vừa lạnh vừa mệt, có bị ốm không? Bà vội vàng nói: "Lại đây,gối lên đùi nương."Trần Bảo Âm nằm lên đùi nương, thoải mái nheo mắt.Trong lòng nương thật là ấm áp.Hai mẹ con đã mấy tháng không gặp, rất nhớ nhau, khôngtranh cãi chuyện gì nữa.Nhưng đến tối, lời cần nói cũng đã nói, cơn cũng đã ăn xong,Đỗ Kim Hoa kéo nữ nhi vào phòng, thì thầm: "Con có thai à?"Trần Bảo Âm biết ngay ý bà nhắc tới chuyện gì, nàng bĩu môi:"Con không muốn nói chuyện này.""Bốp!" Đỗ Kim Hoa vỗ vào chân nàng một cái: "Không muốnthì không nói sao?"Bà kéo nữ nhi lại giáo huấn một trận.Là một thê tử, bổn phận quan trọng nhất là vượng phu ích tử.Thiếu đi bên nào cũng không được, đều không phải là một thê tửtốt.Ngày bình thường nàng ở cùng Cố Đình Viễn nặng nhẹ thế nàocũng được, Đỗ Kim Hoa đều nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ,miễn là người chịu thiệt thòi cũng không phải là nữ nhi của bà.Nhưng mà, nếu Bảo Nha không có hài tử, mọi người sẽ cười nhạonàng, khiến nàng không thể ngóc đầu lên được!"Cố gia đơn chiếc chỉ có duy nhất một nam nhân, con đã gảcho Cố Đình Viễn, liền phải gánh vác trách nhiệm, vì Cố gia khaichi tán diệp." Đỗ kim hoa tận tình khuyên bảo nói " Cố Đình Viễnnhất định sẽ cảm kích con, đời này sẽ không làm chuyện có lỗivới con, nếu như nó có làm như vậy, cũng nói không có lý!"Trần Bảo Âm im lặng lắng nghe. Sao hiểu không hiểu nhữnglời này chứ?Nhưng nàng không muốn nghe lời đó từ miệng Đỗ Kim Hoa.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Chính nhờ hoàng hậu triệu kiến ban thưởng mới khiến tìnhcảnh của nàng trở nên tốt hơn. Không ai nói tới xuất thân củanàng nữa, cũng không ai cố ý đãi yến tiệc để chế nhạo nàng nữa,tất cả đều rất khách khí, đối xử với nàng càng thêm nhã nhặn.Trần Bảo Âm rất cam kích hoàng hậu, nếu hoàng hậu cầnnàng dốc hết tài sản để thể hiện tâm ý, nàng cũng sẵn lòng.Nhưng nàng biết hoàng hậu không cần tới, cho nên nàng nghiêmtúc khâu vá để tỏ lòng thành kính."Phụ thân, nương, chúng con về rồi!"Xe ngựa chạy vào Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nhanh chóngnhảy ra khỏi xe, chạy vào tiểu viện trong hàng rào.Trong gian nhà chính, người Trần gia nghe thấy động tĩnh đềuđi ra, Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm Đỗ Kim Hoa đang mặc mộtchiếc áo bông mới màu xanh đậm, vội vàng chạy tới: "Nương!!"Nàng rất nhớ Đồ Kim Hoa!Đỗ Kim Hoa vừa nhìn thấy nàng đã không còn để ý tơi ai khácnữa, chạy tới cầm lấy tay nàng: "Bảo Nha!" Bàn tay thô ráp sờ lênmặt, lên đầu của nàng, xoa xoa cánh tay cùng eo của nàng: "BảoNha, con!"Nương, con rát nhớ nương!" Trần Bảo Âm ôm nương, vặnvẹo: "Nương có nhớ con không? Có nhớ không?"Thấy bộ dạng không trang trọng của nàng, Đỗ Kim Hoa khôngkhỏi vỗ về cô: "Đừng có làm loạn! Đã gả cho người ta rồi, còn coimình là tiểu cô nương à? Đứng thẳng lên cho nương."Trần Bảo Âm bĩu môi, sau đó vui vẻ đứng lên bên cạnh bà, dàigiọng nói: "Nương còn chưa nói, nhớ con không?""Sao có thể không nhớ?" Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, cảmthấy nàng hỏi bậy bạ, nắm lấy bàn tay không mấy ấm áp củanàng kéo vào phòng,"Nào, đi vào nhà nói chuyện."Trần Bảo Âm lúc này mới nhớ tới những người khác, quay đầunhìn về phía sau.Cố Đình Viễn đã trả tiền cho xa phu cho ông ta quay về. TrầnĐại Lang và Trần Nhị Lang đang chuyển đồ tết vào nhà, Lan Lanlao vào vòng tay của Tiền Bích Hà, Kim Lai và Ngân Lai đến vâyquanh nàng, Tôn Ngũ Nương và Cố Thư Dung đang nói chuyện.Nàng đảo mắt, đi vào phòng bên cạnh Đỗ Kim Hoa, nói:"Nương, con đói.""Trong nhà có cơm có mì, có thể để con đói sao?" Đỗ Kim Hoanói: "Muốn ăn cái gì nói với đại tẩu con."Trần Bảo Âm nghĩ nghĩ, cũng không muốn ăn gì, nũng nịu nói:"Con đau đầu, nương xoa đầu cho con."Đỗ Kim Hoa lập tức đau lòng, ngồi xe ngựa một quãng đườngdài vừa lạnh vừa mệt, có bị ốm không? Bà vội vàng nói: "Lại đây,gối lên đùi nương."Trần Bảo Âm nằm lên đùi nương, thoải mái nheo mắt.Trong lòng nương thật là ấm áp.Hai mẹ con đã mấy tháng không gặp, rất nhớ nhau, khôngtranh cãi chuyện gì nữa.Nhưng đến tối, lời cần nói cũng đã nói, cơn cũng đã ăn xong,Đỗ Kim Hoa kéo nữ nhi vào phòng, thì thầm: "Con có thai à?"Trần Bảo Âm biết ngay ý bà nhắc tới chuyện gì, nàng bĩu môi:"Con không muốn nói chuyện này.""Bốp!" Đỗ Kim Hoa vỗ vào chân nàng một cái: "Không muốnthì không nói sao?"Bà kéo nữ nhi lại giáo huấn một trận.Là một thê tử, bổn phận quan trọng nhất là vượng phu ích tử.Thiếu đi bên nào cũng không được, đều không phải là một thê tửtốt.Ngày bình thường nàng ở cùng Cố Đình Viễn nặng nhẹ thế nàocũng được, Đỗ Kim Hoa đều nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ,miễn là người chịu thiệt thòi cũng không phải là nữ nhi của bà.Nhưng mà, nếu Bảo Nha không có hài tử, mọi người sẽ cười nhạonàng, khiến nàng không thể ngóc đầu lên được!"Cố gia đơn chiếc chỉ có duy nhất một nam nhân, con đã gảcho Cố Đình Viễn, liền phải gánh vác trách nhiệm, vì Cố gia khaichi tán diệp." Đỗ kim hoa tận tình khuyên bảo nói " Cố Đình Viễnnhất định sẽ cảm kích con, đời này sẽ không làm chuyện có lỗivới con, nếu như nó có làm như vậy, cũng nói không có lý!"Trần Bảo Âm im lặng lắng nghe. Sao hiểu không hiểu nhữnglời này chứ?Nhưng nàng không muốn nghe lời đó từ miệng Đỗ Kim Hoa.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Chính nhờ hoàng hậu triệu kiến ban thưởng mới khiến tìnhcảnh của nàng trở nên tốt hơn. Không ai nói tới xuất thân củanàng nữa, cũng không ai cố ý đãi yến tiệc để chế nhạo nàng nữa,tất cả đều rất khách khí, đối xử với nàng càng thêm nhã nhặn.Trần Bảo Âm rất cam kích hoàng hậu, nếu hoàng hậu cầnnàng dốc hết tài sản để thể hiện tâm ý, nàng cũng sẵn lòng.Nhưng nàng biết hoàng hậu không cần tới, cho nên nàng nghiêmtúc khâu vá để tỏ lòng thành kính."Phụ thân, nương, chúng con về rồi!"Xe ngựa chạy vào Trần gia thôn, Trần Bảo Âm nhanh chóngnhảy ra khỏi xe, chạy vào tiểu viện trong hàng rào.Trong gian nhà chính, người Trần gia nghe thấy động tĩnh đềuđi ra, Trần Bảo Âm nhìn chằm chằm Đỗ Kim Hoa đang mặc mộtchiếc áo bông mới màu xanh đậm, vội vàng chạy tới: "Nương!!"Nàng rất nhớ Đồ Kim Hoa!Đỗ Kim Hoa vừa nhìn thấy nàng đã không còn để ý tơi ai khácnữa, chạy tới cầm lấy tay nàng: "Bảo Nha!" Bàn tay thô ráp sờ lênmặt, lên đầu của nàng, xoa xoa cánh tay cùng eo của nàng: "BảoNha, con!"Nương, con rát nhớ nương!" Trần Bảo Âm ôm nương, vặnvẹo: "Nương có nhớ con không? Có nhớ không?"Thấy bộ dạng không trang trọng của nàng, Đỗ Kim Hoa khôngkhỏi vỗ về cô: "Đừng có làm loạn! Đã gả cho người ta rồi, còn coimình là tiểu cô nương à? Đứng thẳng lên cho nương."Trần Bảo Âm bĩu môi, sau đó vui vẻ đứng lên bên cạnh bà, dàigiọng nói: "Nương còn chưa nói, nhớ con không?""Sao có thể không nhớ?" Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, cảmthấy nàng hỏi bậy bạ, nắm lấy bàn tay không mấy ấm áp củanàng kéo vào phòng,"Nào, đi vào nhà nói chuyện."Trần Bảo Âm lúc này mới nhớ tới những người khác, quay đầunhìn về phía sau.Cố Đình Viễn đã trả tiền cho xa phu cho ông ta quay về. TrầnĐại Lang và Trần Nhị Lang đang chuyển đồ tết vào nhà, Lan Lanlao vào vòng tay của Tiền Bích Hà, Kim Lai và Ngân Lai đến vâyquanh nàng, Tôn Ngũ Nương và Cố Thư Dung đang nói chuyện.Nàng đảo mắt, đi vào phòng bên cạnh Đỗ Kim Hoa, nói:"Nương, con đói.""Trong nhà có cơm có mì, có thể để con đói sao?" Đỗ Kim Hoanói: "Muốn ăn cái gì nói với đại tẩu con."Trần Bảo Âm nghĩ nghĩ, cũng không muốn ăn gì, nũng nịu nói:"Con đau đầu, nương xoa đầu cho con."Đỗ Kim Hoa lập tức đau lòng, ngồi xe ngựa một quãng đườngdài vừa lạnh vừa mệt, có bị ốm không? Bà vội vàng nói: "Lại đây,gối lên đùi nương."Trần Bảo Âm nằm lên đùi nương, thoải mái nheo mắt.Trong lòng nương thật là ấm áp.Hai mẹ con đã mấy tháng không gặp, rất nhớ nhau, khôngtranh cãi chuyện gì nữa.Nhưng đến tối, lời cần nói cũng đã nói, cơn cũng đã ăn xong,Đỗ Kim Hoa kéo nữ nhi vào phòng, thì thầm: "Con có thai à?"Trần Bảo Âm biết ngay ý bà nhắc tới chuyện gì, nàng bĩu môi:"Con không muốn nói chuyện này.""Bốp!" Đỗ Kim Hoa vỗ vào chân nàng một cái: "Không muốnthì không nói sao?"Bà kéo nữ nhi lại giáo huấn một trận.Là một thê tử, bổn phận quan trọng nhất là vượng phu ích tử.Thiếu đi bên nào cũng không được, đều không phải là một thê tửtốt.Ngày bình thường nàng ở cùng Cố Đình Viễn nặng nhẹ thế nàocũng được, Đỗ Kim Hoa đều nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ,miễn là người chịu thiệt thòi cũng không phải là nữ nhi của bà.Nhưng mà, nếu Bảo Nha không có hài tử, mọi người sẽ cười nhạonàng, khiến nàng không thể ngóc đầu lên được!"Cố gia đơn chiếc chỉ có duy nhất một nam nhân, con đã gảcho Cố Đình Viễn, liền phải gánh vác trách nhiệm, vì Cố gia khaichi tán diệp." Đỗ kim hoa tận tình khuyên bảo nói " Cố Đình Viễnnhất định sẽ cảm kích con, đời này sẽ không làm chuyện có lỗivới con, nếu như nó có làm như vậy, cũng nói không có lý!"Trần Bảo Âm im lặng lắng nghe. Sao hiểu không hiểu nhữnglời này chứ?Nhưng nàng không muốn nghe lời đó từ miệng Đỗ Kim Hoa.

Chương 444: Bão Tuyết (3)