Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…
Chương 452: Tân Gia (3)
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trước khi tới hạn thuê tiểu viện, bọn họ đã nhìn trúng mộttrạch viện, tuy hơi xa nơi này một chút nhưng giá cả, vị trí, cáchbài trí trong viện đều rất tốt.Đưa ra phân nửa gia tài làm thủ tục mua bán nhà, rồi lại vộivàng dọn nhà trong vòng mấy ngày, tạm biệt hàng xóm, dọn đếnnhà mới.Trần Bảo Âm rất thích ngôi nhà mới, trạch viện này rộng hơngần một nửa, nhìn thôi đã thấy thoải mái."Chúng ta có thể trồng mấy loại hoa cỏ, trồng chút cây ănquả, làm ổ cho Đậu Tương và Kim quất." Nàng đi dạo trong sân,nói chuyện sắp xếp.Cố Thư Dung mỉm cười và nói: "Được. Hai ngày nữa chúng tađi tìm hiểu, mua một ít giống hoa."Bọn người Giang Diệu Vân biết chuyện Trần Bảo Âm chuyểnnhà, đều gửi quà tân gia."Không tệ, không tệ." Nhìn phòng ốc đình viện, Giang DiệuVân khẽ gật đầu, không có biểu hiện khác thường.Nàng ta giờ mới biết tiểu viện tồi tàn nơi Trần Bảo Âm ở lại làđi thuê! Khi đó tới một tiểu viện tồi tàn Bảo Âm cũng không muanổi!Thổn thức, cảm khái, cũng chỉ giữ lại trong lòng. Mùa đôngnăm ngoái, Giang Diệu Vân kết hôn, bây giờ cũng đã trầm ổn rấtnhiều, sẽ không tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của mình nữa."Thật không?" Trần Bảo Âm nghe vậy cười cười: "So với tiểuviện trước đây rộng rãi hơn nhiều, ta rất thích.""Không chỉ rộng rãi, mà nhìn còn tinh tế hơn." Giang Diệu Vânnói.Đang nói chuyện thì một vị khách khác đến."Cố phu nhân, người đang bận gì sao?" Hỉ công công tươi cườidẫn theo mấy tiểu thái giám đi vào.Trần Bảo Âm rất ngạc nhiên, bước tới và nói: "Hỉ công công,sao ngài lại tới đây?""Hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe nói hai vị chuyển nhà,liền phái nô tài tới thăm." Hi công công vừa cười vừa nói. Nhìnquanh một hồi ông ta lại nói "Trạch viện này rộng rãi hơn tiểuviện trước kia."Trần Bảo Âm cười nói "Ta cũng là nhìn trúng điểm này."Đang nói chuyện, mấy tiểu thái giám đã đem rương trong tayđặt xuống đất. Hì công công nói: "Hoàng thượng và hoàng hậuban thưởng, cho các vị bày trí trong nhà, để không quá tồi tàn,làm mất mặt các quan trong triều.""Tạ Hoàng Thượng, nương nương ban thưởng." Trần BảoNhân vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.Giang Diệu Vân ở một bên nghe, không khỏi kinh ngạc.Ai có thể nghĩ? Trần Bảo Âm lại có may mắn này. Lọt vào mắtxanh của Hoàng hậu, ban thưởng hết lần này đến lần khác. Bâygiờ cả cái kinh thành này, không ai dám coi thường nàng nữa,ngay cả những kẻ mắt cao hơn đầu như Thôi Như Hủy, Hứa LanTâm... nhìn thấy nàng đều phải khách khí. ."Tất cả đều ở đây." Ngày hôm đó, Cố Đình Viễn đưa một chiếchộp cho tỷ tỷ.Cố Thư Dung nhận lấy, mở ra. Nhìn ngân phiếu và mấy thỏibạc bên trong, nàng ấy thở dài."Đệ đừng hỏi." Nàng ấy nhắm mắt lại, ngẩng đầu nói: "Coinhư không tranh luận với người nhà đi."Cố Đình Nguyên gật đầu, chậm rãi nói: "Được.""Từng này ngân lương có mua được trạch viện kia không?" CốThư Dung ngập ngừng hỏi."Nếu không đủ, đệ với tỷ tỷ thêm vào một chút." Cố ĐìnhNguyên nói.Cố Thư Dung trở nên tàn nhẫn nói: "Nếu không đủ, thì bán củnhân sâm đó đi." Đã là mua trạch viện cho Trương Cẩn, dùng đồvật hắn ta đưa thêm vào cũng không có gì sai!"Nhân sâm đó trên thị trường rất khó tìm, bán đi thì tiếc lắm."Cố Đình Viễn nói: "Không bằng chúng ta trả tiền, coi như bán chonhà chúng ta."Cố Thư Dung nghĩ nghĩ, cũng là ý kiến hay, ôm thật chặt hộptiền, gật đầu: "Được."Nàng ấy đến cùng vần muốn mua lại trạch viện kia.Một là sống tốt, thoải mái. Hai là để lại địa chỉ trạch viện kiacho Trương Cẩn, họ đã chuyển đi, sau này làm sao tìm đượcngười?Trương Cẩn gửi cho nàng ấy rất nhiều thứ, ngoại trừ củ nhânsâm được đưa tới vào năm ngoái, còn có chiếc túi nhỏ năm naygửi lại có chứa lông thú, châu báu, hương liệu... tất cả đều lànhững thứ có giá trị.Hắn ta là người có năng lực nhưng lại tiêu pha buông thả,không giữ được tiền. Cho dù có thể sống trở về, chỉ sợ cũngnghèo rớt mùng tơi.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trước khi tới hạn thuê tiểu viện, bọn họ đã nhìn trúng mộttrạch viện, tuy hơi xa nơi này một chút nhưng giá cả, vị trí, cáchbài trí trong viện đều rất tốt.Đưa ra phân nửa gia tài làm thủ tục mua bán nhà, rồi lại vộivàng dọn nhà trong vòng mấy ngày, tạm biệt hàng xóm, dọn đếnnhà mới.Trần Bảo Âm rất thích ngôi nhà mới, trạch viện này rộng hơngần một nửa, nhìn thôi đã thấy thoải mái."Chúng ta có thể trồng mấy loại hoa cỏ, trồng chút cây ănquả, làm ổ cho Đậu Tương và Kim quất." Nàng đi dạo trong sân,nói chuyện sắp xếp.Cố Thư Dung mỉm cười và nói: "Được. Hai ngày nữa chúng tađi tìm hiểu, mua một ít giống hoa."Bọn người Giang Diệu Vân biết chuyện Trần Bảo Âm chuyểnnhà, đều gửi quà tân gia."Không tệ, không tệ." Nhìn phòng ốc đình viện, Giang DiệuVân khẽ gật đầu, không có biểu hiện khác thường.Nàng ta giờ mới biết tiểu viện tồi tàn nơi Trần Bảo Âm ở lại làđi thuê! Khi đó tới một tiểu viện tồi tàn Bảo Âm cũng không muanổi!Thổn thức, cảm khái, cũng chỉ giữ lại trong lòng. Mùa đôngnăm ngoái, Giang Diệu Vân kết hôn, bây giờ cũng đã trầm ổn rấtnhiều, sẽ không tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của mình nữa."Thật không?" Trần Bảo Âm nghe vậy cười cười: "So với tiểuviện trước đây rộng rãi hơn nhiều, ta rất thích.""Không chỉ rộng rãi, mà nhìn còn tinh tế hơn." Giang Diệu Vânnói.Đang nói chuyện thì một vị khách khác đến."Cố phu nhân, người đang bận gì sao?" Hỉ công công tươi cườidẫn theo mấy tiểu thái giám đi vào.Trần Bảo Âm rất ngạc nhiên, bước tới và nói: "Hỉ công công,sao ngài lại tới đây?""Hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe nói hai vị chuyển nhà,liền phái nô tài tới thăm." Hi công công vừa cười vừa nói. Nhìnquanh một hồi ông ta lại nói "Trạch viện này rộng rãi hơn tiểuviện trước kia."Trần Bảo Âm cười nói "Ta cũng là nhìn trúng điểm này."Đang nói chuyện, mấy tiểu thái giám đã đem rương trong tayđặt xuống đất. Hì công công nói: "Hoàng thượng và hoàng hậuban thưởng, cho các vị bày trí trong nhà, để không quá tồi tàn,làm mất mặt các quan trong triều.""Tạ Hoàng Thượng, nương nương ban thưởng." Trần BảoNhân vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.Giang Diệu Vân ở một bên nghe, không khỏi kinh ngạc.Ai có thể nghĩ? Trần Bảo Âm lại có may mắn này. Lọt vào mắtxanh của Hoàng hậu, ban thưởng hết lần này đến lần khác. Bâygiờ cả cái kinh thành này, không ai dám coi thường nàng nữa,ngay cả những kẻ mắt cao hơn đầu như Thôi Như Hủy, Hứa LanTâm... nhìn thấy nàng đều phải khách khí. ."Tất cả đều ở đây." Ngày hôm đó, Cố Đình Viễn đưa một chiếchộp cho tỷ tỷ.Cố Thư Dung nhận lấy, mở ra. Nhìn ngân phiếu và mấy thỏibạc bên trong, nàng ấy thở dài."Đệ đừng hỏi." Nàng ấy nhắm mắt lại, ngẩng đầu nói: "Coinhư không tranh luận với người nhà đi."Cố Đình Nguyên gật đầu, chậm rãi nói: "Được.""Từng này ngân lương có mua được trạch viện kia không?" CốThư Dung ngập ngừng hỏi."Nếu không đủ, đệ với tỷ tỷ thêm vào một chút." Cố ĐìnhNguyên nói.Cố Thư Dung trở nên tàn nhẫn nói: "Nếu không đủ, thì bán củnhân sâm đó đi." Đã là mua trạch viện cho Trương Cẩn, dùng đồvật hắn ta đưa thêm vào cũng không có gì sai!"Nhân sâm đó trên thị trường rất khó tìm, bán đi thì tiếc lắm."Cố Đình Viễn nói: "Không bằng chúng ta trả tiền, coi như bán chonhà chúng ta."Cố Thư Dung nghĩ nghĩ, cũng là ý kiến hay, ôm thật chặt hộptiền, gật đầu: "Được."Nàng ấy đến cùng vần muốn mua lại trạch viện kia.Một là sống tốt, thoải mái. Hai là để lại địa chỉ trạch viện kiacho Trương Cẩn, họ đã chuyển đi, sau này làm sao tìm đượcngười?Trương Cẩn gửi cho nàng ấy rất nhiều thứ, ngoại trừ củ nhânsâm được đưa tới vào năm ngoái, còn có chiếc túi nhỏ năm naygửi lại có chứa lông thú, châu báu, hương liệu... tất cả đều lànhững thứ có giá trị.Hắn ta là người có năng lực nhưng lại tiêu pha buông thả,không giữ được tiền. Cho dù có thể sống trở về, chỉ sợ cũngnghèo rớt mùng tơi.
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ." "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Trước khi tới hạn thuê tiểu viện, bọn họ đã nhìn trúng mộttrạch viện, tuy hơi xa nơi này một chút nhưng giá cả, vị trí, cáchbài trí trong viện đều rất tốt.Đưa ra phân nửa gia tài làm thủ tục mua bán nhà, rồi lại vộivàng dọn nhà trong vòng mấy ngày, tạm biệt hàng xóm, dọn đếnnhà mới.Trần Bảo Âm rất thích ngôi nhà mới, trạch viện này rộng hơngần một nửa, nhìn thôi đã thấy thoải mái."Chúng ta có thể trồng mấy loại hoa cỏ, trồng chút cây ănquả, làm ổ cho Đậu Tương và Kim quất." Nàng đi dạo trong sân,nói chuyện sắp xếp.Cố Thư Dung mỉm cười và nói: "Được. Hai ngày nữa chúng tađi tìm hiểu, mua một ít giống hoa."Bọn người Giang Diệu Vân biết chuyện Trần Bảo Âm chuyểnnhà, đều gửi quà tân gia."Không tệ, không tệ." Nhìn phòng ốc đình viện, Giang DiệuVân khẽ gật đầu, không có biểu hiện khác thường.Nàng ta giờ mới biết tiểu viện tồi tàn nơi Trần Bảo Âm ở lại làđi thuê! Khi đó tới một tiểu viện tồi tàn Bảo Âm cũng không muanổi!Thổn thức, cảm khái, cũng chỉ giữ lại trong lòng. Mùa đôngnăm ngoái, Giang Diệu Vân kết hôn, bây giờ cũng đã trầm ổn rấtnhiều, sẽ không tuỳ tiện nói ra suy nghĩ của mình nữa."Thật không?" Trần Bảo Âm nghe vậy cười cười: "So với tiểuviện trước đây rộng rãi hơn nhiều, ta rất thích.""Không chỉ rộng rãi, mà nhìn còn tinh tế hơn." Giang Diệu Vânnói.Đang nói chuyện thì một vị khách khác đến."Cố phu nhân, người đang bận gì sao?" Hỉ công công tươi cườidẫn theo mấy tiểu thái giám đi vào.Trần Bảo Âm rất ngạc nhiên, bước tới và nói: "Hỉ công công,sao ngài lại tới đây?""Hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe nói hai vị chuyển nhà,liền phái nô tài tới thăm." Hi công công vừa cười vừa nói. Nhìnquanh một hồi ông ta lại nói "Trạch viện này rộng rãi hơn tiểuviện trước kia."Trần Bảo Âm cười nói "Ta cũng là nhìn trúng điểm này."Đang nói chuyện, mấy tiểu thái giám đã đem rương trong tayđặt xuống đất. Hì công công nói: "Hoàng thượng và hoàng hậuban thưởng, cho các vị bày trí trong nhà, để không quá tồi tàn,làm mất mặt các quan trong triều.""Tạ Hoàng Thượng, nương nương ban thưởng." Trần BảoNhân vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.Giang Diệu Vân ở một bên nghe, không khỏi kinh ngạc.Ai có thể nghĩ? Trần Bảo Âm lại có may mắn này. Lọt vào mắtxanh của Hoàng hậu, ban thưởng hết lần này đến lần khác. Bâygiờ cả cái kinh thành này, không ai dám coi thường nàng nữa,ngay cả những kẻ mắt cao hơn đầu như Thôi Như Hủy, Hứa LanTâm... nhìn thấy nàng đều phải khách khí. ."Tất cả đều ở đây." Ngày hôm đó, Cố Đình Viễn đưa một chiếchộp cho tỷ tỷ.Cố Thư Dung nhận lấy, mở ra. Nhìn ngân phiếu và mấy thỏibạc bên trong, nàng ấy thở dài."Đệ đừng hỏi." Nàng ấy nhắm mắt lại, ngẩng đầu nói: "Coinhư không tranh luận với người nhà đi."Cố Đình Nguyên gật đầu, chậm rãi nói: "Được.""Từng này ngân lương có mua được trạch viện kia không?" CốThư Dung ngập ngừng hỏi."Nếu không đủ, đệ với tỷ tỷ thêm vào một chút." Cố ĐìnhNguyên nói.Cố Thư Dung trở nên tàn nhẫn nói: "Nếu không đủ, thì bán củnhân sâm đó đi." Đã là mua trạch viện cho Trương Cẩn, dùng đồvật hắn ta đưa thêm vào cũng không có gì sai!"Nhân sâm đó trên thị trường rất khó tìm, bán đi thì tiếc lắm."Cố Đình Viễn nói: "Không bằng chúng ta trả tiền, coi như bán chonhà chúng ta."Cố Thư Dung nghĩ nghĩ, cũng là ý kiến hay, ôm thật chặt hộptiền, gật đầu: "Được."Nàng ấy đến cùng vần muốn mua lại trạch viện kia.Một là sống tốt, thoải mái. Hai là để lại địa chỉ trạch viện kiacho Trương Cẩn, họ đã chuyển đi, sau này làm sao tìm đượcngười?Trương Cẩn gửi cho nàng ấy rất nhiều thứ, ngoại trừ củ nhânsâm được đưa tới vào năm ngoái, còn có chiếc túi nhỏ năm naygửi lại có chứa lông thú, châu báu, hương liệu... tất cả đều lànhững thứ có giá trị.Hắn ta là người có năng lực nhưng lại tiêu pha buông thả,không giữ được tiền. Cho dù có thể sống trở về, chỉ sợ cũngnghèo rớt mùng tơi.