Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 464: Sản Phụ (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nếu là nữ nhi, nàng nhất định sẽ giáo dưỡng con bé thật tốt,bảo hộ con bé cả đời, quyết không để cho người khác bắt nạt.nếu sinh con trai? Đau quá, nàng không sinh nữa.Đứa con này bất luận là trai hay là gái, Trần Bảo Âm cũng sẽkhông sinh thêm, quá đau.Sau một ngày chịu khổ, cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra."Chúc mừng lão gia phu nhân, là một thiên kim." Bà đỡ vui vẻnói.Đỗ Kim Hoa giật mình.Trần Bảo Âm cũng ngây người một chút, đứa nhỏ "Oa" mộttiếng khóc, đáy lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ diệu, hốc mắtkhông khống chế được mà nóng lên. Nàng há miệng, giọng khànkhàn: "Ôm tới đây."Sau khi bà đỡ bế đứa trẻ đến trước mặt nàng. Trần Bảo Âmnhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, mặt mày lại giốngnàng, không ngừng vui mừng: "Bảo Đản Nhi."Nghe được cái tên này, khóe miệng bà đỡ giật giật một chút,thầm nghĩ phu nhân nhà này thật thú vị, đặt cho khuê nữ một cáitiểu danh kỳ lạ như vậy.Bên ngoài, Cố Đình Viễn chờ lâu, nghe được có thể đi vào, vộivàng xông vào: "Bảo Âm, nàng có ổn không?""Ổn mà." Trần Bảo Âm nói: "Mau nhìn con gái chúng ta kìa."Cố Đình Viễn lặp tức nhìn sang bên cạnh nàng, chỉ thấy trongtã lót lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, nhắm mắt ngủ say, nhìn mặtmày giống thê tử, hắn kìm lòng không được phóng nhẹ hô hấp,chỉ cảm thấy thế giới giờ khắc này đều an tĩnh lại."Đan Đan." Hắn nhẹ giọng nói.Bảo Đản Nhi là không có khả năng, tốt xấu gì hắn cũng làtrạng nguyên, nữ nhi của hắn làm sao có thể gọi là Bảo Đản Nhi?Đại danh của đứa nhỏ, là Cố Đan Ngưng.Bàn tay nhỏ bé của khuê nữ chỉ có một chút, nhăn nhúm,giống như cánh ve vừa lột xác, hắn muốn cầm, cũng không dámđụng vào.Con gái! Là con gái của hắn!"Chàng phải thích con bé." Bên cạnh, Bảo Âm kiệt sức mởmiệng.Nếu không, nàng sẽ không tha cho hắn.Cố Đình Viễn dời tầm mắt khỏi bản tay nhỏ của con gái, nhìnvề phía thê tử: "Ta thích, thích con chúng ta." Sao có thể khôngthích cho được? Một đứa con giống hệt nàng.Kiếp trước, hắn cùng nàng sinh ra An nhi, hắn rất muốn cóthêm một nữ nhi, nhưng thai nghén hài tử quá vất vả, hắn khôngmuốn nàng lại chịu khổ thêm một lần nữa.Bây giờ tốt rồi, tâm nguyện được đền đáp. Hắn nhìn nàng thìthầm: "Nàng khổ cực rồi, ngủ một chút đi."Bảo Âm gật gật đầu, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say. Ởbên cạnh nàng, là Đan Đan cũng ngủ say như vậy. Cố Đình Viễnnhìn một lớn một nhỏ, quả thực luyến tiếc dời mắt.Đỗ Kim Hoa tiễn bà đỡ trở về, nhìn thấy một màn này, đáylòng thở dài. Con rể đúng là rất tốt, nhưng liên quan đến tínhmạng của Bảo Nha Nhi... Không phải là quá tốt nữa.Bà không phải nói sinh là nữ nhi không tốt, nhưng Cố gia chỉcó một mình Cố Đình Viễn, tất nhiên không thể đứt hương khói từchỗ hắn. Bảo Nha Nhi sinh con gái đầu lòng, sẽ phải chịu tội mộtlần nữa!Nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ. Con người, đôi khi phảinhận mệnh!Không nhận không được.Khi Đan Đan được một tuổi, Bắc Kinh bắt đầu nổi sóng gió.Hoàng Thượng dùng thủ đoạn lôi đình, mấy nhà vương hầuquyền quý đều bị kết tội, hoặc là lưu đày, hoặc là bị chém đầu.Trong đó bao gồm Hoài Âm Hầu phủ.Sau khi Trần Bảo Âm nhận được tin tức, cảm thấy như sấm sétđánh giữa trời quang: "Lưu đày?!"Cố Đình Viễn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tội danh của Từ giakhông nhỏ, nhưng trong mấy nhà phạm tội lại không tính là nặngnhất, chỉ bị phán lưu đày."Có hai gia đình bị buộc tội nghiêm trọng, cả nhà bị chặt đầu.Trần Bảo Âm nhanh chóng chớp mắt, trên mặt không có mộttia biểu tình, môi khẽ mở, thật lâu sau mới nỉ non: "Lưu đày... Cảgia đình lưu vong?"Cố Đình Viễn không trả lời, chỉ nhìn nàng, hơi gật đầu."Lưu đày ở đâu?" Trần Bảo Âm run giọng hỏi.Cố Đình Viễn nói: "Bắc Cương."Bắc Cương à.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nếu là nữ nhi, nàng nhất định sẽ giáo dưỡng con bé thật tốt,bảo hộ con bé cả đời, quyết không để cho người khác bắt nạt.nếu sinh con trai? Đau quá, nàng không sinh nữa.Đứa con này bất luận là trai hay là gái, Trần Bảo Âm cũng sẽkhông sinh thêm, quá đau.Sau một ngày chịu khổ, cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra."Chúc mừng lão gia phu nhân, là một thiên kim." Bà đỡ vui vẻnói.Đỗ Kim Hoa giật mình.Trần Bảo Âm cũng ngây người một chút, đứa nhỏ "Oa" mộttiếng khóc, đáy lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ diệu, hốc mắtkhông khống chế được mà nóng lên. Nàng há miệng, giọng khànkhàn: "Ôm tới đây."Sau khi bà đỡ bế đứa trẻ đến trước mặt nàng. Trần Bảo Âmnhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, mặt mày lại giốngnàng, không ngừng vui mừng: "Bảo Đản Nhi."Nghe được cái tên này, khóe miệng bà đỡ giật giật một chút,thầm nghĩ phu nhân nhà này thật thú vị, đặt cho khuê nữ một cáitiểu danh kỳ lạ như vậy.Bên ngoài, Cố Đình Viễn chờ lâu, nghe được có thể đi vào, vộivàng xông vào: "Bảo Âm, nàng có ổn không?""Ổn mà." Trần Bảo Âm nói: "Mau nhìn con gái chúng ta kìa."Cố Đình Viễn lặp tức nhìn sang bên cạnh nàng, chỉ thấy trongtã lót lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, nhắm mắt ngủ say, nhìn mặtmày giống thê tử, hắn kìm lòng không được phóng nhẹ hô hấp,chỉ cảm thấy thế giới giờ khắc này đều an tĩnh lại."Đan Đan." Hắn nhẹ giọng nói.Bảo Đản Nhi là không có khả năng, tốt xấu gì hắn cũng làtrạng nguyên, nữ nhi của hắn làm sao có thể gọi là Bảo Đản Nhi?Đại danh của đứa nhỏ, là Cố Đan Ngưng.Bàn tay nhỏ bé của khuê nữ chỉ có một chút, nhăn nhúm,giống như cánh ve vừa lột xác, hắn muốn cầm, cũng không dámđụng vào.Con gái! Là con gái của hắn!"Chàng phải thích con bé." Bên cạnh, Bảo Âm kiệt sức mởmiệng.Nếu không, nàng sẽ không tha cho hắn.Cố Đình Viễn dời tầm mắt khỏi bản tay nhỏ của con gái, nhìnvề phía thê tử: "Ta thích, thích con chúng ta." Sao có thể khôngthích cho được? Một đứa con giống hệt nàng.Kiếp trước, hắn cùng nàng sinh ra An nhi, hắn rất muốn cóthêm một nữ nhi, nhưng thai nghén hài tử quá vất vả, hắn khôngmuốn nàng lại chịu khổ thêm một lần nữa.Bây giờ tốt rồi, tâm nguyện được đền đáp. Hắn nhìn nàng thìthầm: "Nàng khổ cực rồi, ngủ một chút đi."Bảo Âm gật gật đầu, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say. Ởbên cạnh nàng, là Đan Đan cũng ngủ say như vậy. Cố Đình Viễnnhìn một lớn một nhỏ, quả thực luyến tiếc dời mắt.Đỗ Kim Hoa tiễn bà đỡ trở về, nhìn thấy một màn này, đáylòng thở dài. Con rể đúng là rất tốt, nhưng liên quan đến tínhmạng của Bảo Nha Nhi... Không phải là quá tốt nữa.Bà không phải nói sinh là nữ nhi không tốt, nhưng Cố gia chỉcó một mình Cố Đình Viễn, tất nhiên không thể đứt hương khói từchỗ hắn. Bảo Nha Nhi sinh con gái đầu lòng, sẽ phải chịu tội mộtlần nữa!Nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ. Con người, đôi khi phảinhận mệnh!Không nhận không được.Khi Đan Đan được một tuổi, Bắc Kinh bắt đầu nổi sóng gió.Hoàng Thượng dùng thủ đoạn lôi đình, mấy nhà vương hầuquyền quý đều bị kết tội, hoặc là lưu đày, hoặc là bị chém đầu.Trong đó bao gồm Hoài Âm Hầu phủ.Sau khi Trần Bảo Âm nhận được tin tức, cảm thấy như sấm sétđánh giữa trời quang: "Lưu đày?!"Cố Đình Viễn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tội danh của Từ giakhông nhỏ, nhưng trong mấy nhà phạm tội lại không tính là nặngnhất, chỉ bị phán lưu đày."Có hai gia đình bị buộc tội nghiêm trọng, cả nhà bị chặt đầu.Trần Bảo Âm nhanh chóng chớp mắt, trên mặt không có mộttia biểu tình, môi khẽ mở, thật lâu sau mới nỉ non: "Lưu đày... Cảgia đình lưu vong?"Cố Đình Viễn không trả lời, chỉ nhìn nàng, hơi gật đầu."Lưu đày ở đâu?" Trần Bảo Âm run giọng hỏi.Cố Đình Viễn nói: "Bắc Cương."Bắc Cương à.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nếu là nữ nhi, nàng nhất định sẽ giáo dưỡng con bé thật tốt,bảo hộ con bé cả đời, quyết không để cho người khác bắt nạt.nếu sinh con trai? Đau quá, nàng không sinh nữa.Đứa con này bất luận là trai hay là gái, Trần Bảo Âm cũng sẽkhông sinh thêm, quá đau.Sau một ngày chịu khổ, cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra."Chúc mừng lão gia phu nhân, là một thiên kim." Bà đỡ vui vẻnói.Đỗ Kim Hoa giật mình.Trần Bảo Âm cũng ngây người một chút, đứa nhỏ "Oa" mộttiếng khóc, đáy lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ diệu, hốc mắtkhông khống chế được mà nóng lên. Nàng há miệng, giọng khànkhàn: "Ôm tới đây."Sau khi bà đỡ bế đứa trẻ đến trước mặt nàng. Trần Bảo Âmnhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, mặt mày lại giốngnàng, không ngừng vui mừng: "Bảo Đản Nhi."Nghe được cái tên này, khóe miệng bà đỡ giật giật một chút,thầm nghĩ phu nhân nhà này thật thú vị, đặt cho khuê nữ một cáitiểu danh kỳ lạ như vậy.Bên ngoài, Cố Đình Viễn chờ lâu, nghe được có thể đi vào, vộivàng xông vào: "Bảo Âm, nàng có ổn không?""Ổn mà." Trần Bảo Âm nói: "Mau nhìn con gái chúng ta kìa."Cố Đình Viễn lặp tức nhìn sang bên cạnh nàng, chỉ thấy trongtã lót lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, nhắm mắt ngủ say, nhìn mặtmày giống thê tử, hắn kìm lòng không được phóng nhẹ hô hấp,chỉ cảm thấy thế giới giờ khắc này đều an tĩnh lại."Đan Đan." Hắn nhẹ giọng nói.Bảo Đản Nhi là không có khả năng, tốt xấu gì hắn cũng làtrạng nguyên, nữ nhi của hắn làm sao có thể gọi là Bảo Đản Nhi?Đại danh của đứa nhỏ, là Cố Đan Ngưng.Bàn tay nhỏ bé của khuê nữ chỉ có một chút, nhăn nhúm,giống như cánh ve vừa lột xác, hắn muốn cầm, cũng không dámđụng vào.Con gái! Là con gái của hắn!"Chàng phải thích con bé." Bên cạnh, Bảo Âm kiệt sức mởmiệng.Nếu không, nàng sẽ không tha cho hắn.Cố Đình Viễn dời tầm mắt khỏi bản tay nhỏ của con gái, nhìnvề phía thê tử: "Ta thích, thích con chúng ta." Sao có thể khôngthích cho được? Một đứa con giống hệt nàng.Kiếp trước, hắn cùng nàng sinh ra An nhi, hắn rất muốn cóthêm một nữ nhi, nhưng thai nghén hài tử quá vất vả, hắn khôngmuốn nàng lại chịu khổ thêm một lần nữa.Bây giờ tốt rồi, tâm nguyện được đền đáp. Hắn nhìn nàng thìthầm: "Nàng khổ cực rồi, ngủ một chút đi."Bảo Âm gật gật đầu, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say. Ởbên cạnh nàng, là Đan Đan cũng ngủ say như vậy. Cố Đình Viễnnhìn một lớn một nhỏ, quả thực luyến tiếc dời mắt.Đỗ Kim Hoa tiễn bà đỡ trở về, nhìn thấy một màn này, đáylòng thở dài. Con rể đúng là rất tốt, nhưng liên quan đến tínhmạng của Bảo Nha Nhi... Không phải là quá tốt nữa.Bà không phải nói sinh là nữ nhi không tốt, nhưng Cố gia chỉcó một mình Cố Đình Viễn, tất nhiên không thể đứt hương khói từchỗ hắn. Bảo Nha Nhi sinh con gái đầu lòng, sẽ phải chịu tội mộtlần nữa!Nhưng đó cũng là chuyện bất đắc dĩ. Con người, đôi khi phảinhận mệnh!Không nhận không được.Khi Đan Đan được một tuổi, Bắc Kinh bắt đầu nổi sóng gió.Hoàng Thượng dùng thủ đoạn lôi đình, mấy nhà vương hầuquyền quý đều bị kết tội, hoặc là lưu đày, hoặc là bị chém đầu.Trong đó bao gồm Hoài Âm Hầu phủ.Sau khi Trần Bảo Âm nhận được tin tức, cảm thấy như sấm sétđánh giữa trời quang: "Lưu đày?!"Cố Đình Viễn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tội danh của Từ giakhông nhỏ, nhưng trong mấy nhà phạm tội lại không tính là nặngnhất, chỉ bị phán lưu đày."Có hai gia đình bị buộc tội nghiêm trọng, cả nhà bị chặt đầu.Trần Bảo Âm nhanh chóng chớp mắt, trên mặt không có mộttia biểu tình, môi khẽ mở, thật lâu sau mới nỉ non: "Lưu đày... Cảgia đình lưu vong?"Cố Đình Viễn không trả lời, chỉ nhìn nàng, hơi gật đầu."Lưu đày ở đâu?" Trần Bảo Âm run giọng hỏi.Cố Đình Viễn nói: "Bắc Cương."Bắc Cương à.

Chương 464: Sản Phụ (3)