Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 469: Không Phụ (2)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng không xin xá tội cho Từ phủ, không xin Hầu phu nhân cóthể thoát tội, nhưng có thể để cho Hầu phu nhân phục dịch tạiđây hay không?Hầu phu nhân làm chủ mẫu Hầu phủ, nói bà trong sạch vô tộisẽ không có ai tin. Mặc dù bà trong sạch, nhưng bà không quảnlý tốt Hầu phủ, trượng phu, nhi tử, con dâu đều gây nghiệt, cũngphải trị bà tội thiếu giám sát, bà không vô tội chút nào.Hoàng hậu thấy nhiều người tìm nàng cầu xin, khóc càng độnglòng người hơn Trần Bảo Âm không biết bao nhiêu, nàng căn bảnkhông tính là đáng thương."Ai." Nàng ấy thở dài, nói: "Chỉ có một phương pháp, khôngnhất định có thể thành công, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể nóivới Hoàng Thượng một lời."Nàng khóc đáng thương như vậy. Hoàng hậu chưa từng thấyđứa trẻ nào thực sự khóc như vậy. Những người kia đều hai mặt,cho dù khóc ra máu, nàng ấy cũng sẽ không mềm lòng một chút.Trần Bảo Âm như nghe thấy tiếng trời, vội vàng dập đầu: "Tạnương nương khai ân!""Không nhất định sẽ thành đâu." Hoàng hậu nói: "Hơn nữa,cho dù Hoàng Thượng đồng ý, Hoắc thị không nhất định đồng ý."Trần Bảo Âm ngẩn ra."Điều này cũng không phải là không có tiền lệ. Ở trong tù báobạo bệnh mà chết, sau đó đổi tên đổi họ ra ngoài sinh hoạt."Hoàng hậu nói: "Hoắc thị kiêu ngạo, chỉ sợ sẽ không nguyện ý."Nghe vậy, Trần Bảo Âm trên mặt kinh ngạc, nắm chặt bàn tay,móng tay vào lòng tay, vô cùng đau đớn.Hoàng hậu nói không sai, mẹ nuôi nàng kiêu ngạo như vậy,cho dù chết, cũng phải chết quang minh chính đại, sẽ khôngtham sống sợ chết."Thỉnh cầu nương nương, cầu tình Hoàng Thượng." Nàng giannan mở miệng, âm thanh khàn khàn, trán đập chống đỡ trên mặtđất: "Thần phụ sẽ tận lực khuyên nàng.""Được rồi." Nói đến đây, hoàng hậu đứng lên: "Ngươi ở đâychờ một chút.""Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm quỳ trên mặt đất, cungkính tiễn nàng ấy rời đi.Hoàng hậu và Hoàng Thượng nói như thế nào, Trần Bảo Âmkhông biết. Nhưng Hoàng hậu đồng ý mở miệng nói đỡ, phầnthắng rất lớn.Nàng quỳ gối trong điện, cúi đầu, chỉ cảm thấy trên người lạnhlẽo, không dám lau, cũng không dám nhúc nhích, chỉ xoa xoa đôimắt đau nhức."Cố phu nhân, đứng dậy ngồi đi." Một ma ma đi tới, nói.Trần Bảo Âm ngẩng đầu: "Thần phụ không dám.""Nương nương đã vì ngươi mà cầu tình, chính là coi ngươi nhưngười của mình." Ma ma nói: "Nếu cảm kích nương nương, ghinhớ trong lòng là được, cũng không cần phải làm như vậy."Trần Bảo Âm đành phải đứng dậy, nói với ma ma: "Đa tạ mama nhắc nhở."Hoàng hậu nguyện ý nói chuyện vì nàng, Trần Bảo Âm tronglòng cảm kích không thôi.Nàng tiến cung, chỉ ôm một tia hy vọng, hoàng hậu đồng ýgặp nàng. Hiện tại hoàng hậu không chỉ gặp nàng, còn đáp ứngcầu tình Hoàng thượng, trong lòng nàng cực kỳ cảm kích.Trong điện rất yên tĩnh, cung nhân đều đang làm việc củamình, Trần Bảo Âm ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy một ngày dài nhưmột năm.Lại tựa như chỉ qua một cái chớp mắt, chỉ nghe âm thanh cungnhân: "Nương nương đã trở lại.""Nương nương!" Trần Bảo Âm lập tức đứng dậy, ra bên ngoàinghênh đón.Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, nói thẳng: "Hỉ công công,đưa Cố phu nhân xuất cung."Trần Bảo Âm sửng sốt.Nàng nhìn về phía sau Hoàng hậu, đúng là gương mặt vui vẻcủa Hỉ công công, suy nghĩ đình trệ một lát, bỗng nhiên hiểu ra gìđó!"Tạ nương nương đại ân!" Nàng lập tức quỳ xuống, nước mắtnhanh chóng tuôn ra, cơ hồ khóc không thành tiếng: "Nươngnương đại ân đại đức, Trần thị suốt đời khó quên."Hoàng hậu thở dài trong lòng, nói: "Bổn cung còn phải bận,ngươi tự xuất cung đi."Trần Bảo Âm dập đầu ba cái, mới đứng lên, đi theo phía sau Hỉcông công ra ngoài."A, tiểu công gia." Mới ra khỏi Diên Xuân Cung, đã thấy mặtTào Huyễn, Hỉ công công hành lễ.Tào Huyễn nhìn vẻ mặt Trần Bảo Âm, lại nhìn về phía Hỉ côngcông, gật đầu."Tiểu công gia muốn đi đâu?" Hỉ công công hỏi."Ta đưa nàng tới, tất nhiên phải đưa nàng trở về." Tào Huyễnnói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng không xin xá tội cho Từ phủ, không xin Hầu phu nhân cóthể thoát tội, nhưng có thể để cho Hầu phu nhân phục dịch tạiđây hay không?Hầu phu nhân làm chủ mẫu Hầu phủ, nói bà trong sạch vô tộisẽ không có ai tin. Mặc dù bà trong sạch, nhưng bà không quảnlý tốt Hầu phủ, trượng phu, nhi tử, con dâu đều gây nghiệt, cũngphải trị bà tội thiếu giám sát, bà không vô tội chút nào.Hoàng hậu thấy nhiều người tìm nàng cầu xin, khóc càng độnglòng người hơn Trần Bảo Âm không biết bao nhiêu, nàng căn bảnkhông tính là đáng thương."Ai." Nàng ấy thở dài, nói: "Chỉ có một phương pháp, khôngnhất định có thể thành công, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể nóivới Hoàng Thượng một lời."Nàng khóc đáng thương như vậy. Hoàng hậu chưa từng thấyđứa trẻ nào thực sự khóc như vậy. Những người kia đều hai mặt,cho dù khóc ra máu, nàng ấy cũng sẽ không mềm lòng một chút.Trần Bảo Âm như nghe thấy tiếng trời, vội vàng dập đầu: "Tạnương nương khai ân!""Không nhất định sẽ thành đâu." Hoàng hậu nói: "Hơn nữa,cho dù Hoàng Thượng đồng ý, Hoắc thị không nhất định đồng ý."Trần Bảo Âm ngẩn ra."Điều này cũng không phải là không có tiền lệ. Ở trong tù báobạo bệnh mà chết, sau đó đổi tên đổi họ ra ngoài sinh hoạt."Hoàng hậu nói: "Hoắc thị kiêu ngạo, chỉ sợ sẽ không nguyện ý."Nghe vậy, Trần Bảo Âm trên mặt kinh ngạc, nắm chặt bàn tay,móng tay vào lòng tay, vô cùng đau đớn.Hoàng hậu nói không sai, mẹ nuôi nàng kiêu ngạo như vậy,cho dù chết, cũng phải chết quang minh chính đại, sẽ khôngtham sống sợ chết."Thỉnh cầu nương nương, cầu tình Hoàng Thượng." Nàng giannan mở miệng, âm thanh khàn khàn, trán đập chống đỡ trên mặtđất: "Thần phụ sẽ tận lực khuyên nàng.""Được rồi." Nói đến đây, hoàng hậu đứng lên: "Ngươi ở đâychờ một chút.""Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm quỳ trên mặt đất, cungkính tiễn nàng ấy rời đi.Hoàng hậu và Hoàng Thượng nói như thế nào, Trần Bảo Âmkhông biết. Nhưng Hoàng hậu đồng ý mở miệng nói đỡ, phầnthắng rất lớn.Nàng quỳ gối trong điện, cúi đầu, chỉ cảm thấy trên người lạnhlẽo, không dám lau, cũng không dám nhúc nhích, chỉ xoa xoa đôimắt đau nhức."Cố phu nhân, đứng dậy ngồi đi." Một ma ma đi tới, nói.Trần Bảo Âm ngẩng đầu: "Thần phụ không dám.""Nương nương đã vì ngươi mà cầu tình, chính là coi ngươi nhưngười của mình." Ma ma nói: "Nếu cảm kích nương nương, ghinhớ trong lòng là được, cũng không cần phải làm như vậy."Trần Bảo Âm đành phải đứng dậy, nói với ma ma: "Đa tạ mama nhắc nhở."Hoàng hậu nguyện ý nói chuyện vì nàng, Trần Bảo Âm tronglòng cảm kích không thôi.Nàng tiến cung, chỉ ôm một tia hy vọng, hoàng hậu đồng ýgặp nàng. Hiện tại hoàng hậu không chỉ gặp nàng, còn đáp ứngcầu tình Hoàng thượng, trong lòng nàng cực kỳ cảm kích.Trong điện rất yên tĩnh, cung nhân đều đang làm việc củamình, Trần Bảo Âm ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy một ngày dài nhưmột năm.Lại tựa như chỉ qua một cái chớp mắt, chỉ nghe âm thanh cungnhân: "Nương nương đã trở lại.""Nương nương!" Trần Bảo Âm lập tức đứng dậy, ra bên ngoàinghênh đón.Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, nói thẳng: "Hỉ công công,đưa Cố phu nhân xuất cung."Trần Bảo Âm sửng sốt.Nàng nhìn về phía sau Hoàng hậu, đúng là gương mặt vui vẻcủa Hỉ công công, suy nghĩ đình trệ một lát, bỗng nhiên hiểu ra gìđó!"Tạ nương nương đại ân!" Nàng lập tức quỳ xuống, nước mắtnhanh chóng tuôn ra, cơ hồ khóc không thành tiếng: "Nươngnương đại ân đại đức, Trần thị suốt đời khó quên."Hoàng hậu thở dài trong lòng, nói: "Bổn cung còn phải bận,ngươi tự xuất cung đi."Trần Bảo Âm dập đầu ba cái, mới đứng lên, đi theo phía sau Hỉcông công ra ngoài."A, tiểu công gia." Mới ra khỏi Diên Xuân Cung, đã thấy mặtTào Huyễn, Hỉ công công hành lễ.Tào Huyễn nhìn vẻ mặt Trần Bảo Âm, lại nhìn về phía Hỉ côngcông, gật đầu."Tiểu công gia muốn đi đâu?" Hỉ công công hỏi."Ta đưa nàng tới, tất nhiên phải đưa nàng trở về." Tào Huyễnnói.

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… Nàng không xin xá tội cho Từ phủ, không xin Hầu phu nhân cóthể thoát tội, nhưng có thể để cho Hầu phu nhân phục dịch tạiđây hay không?Hầu phu nhân làm chủ mẫu Hầu phủ, nói bà trong sạch vô tộisẽ không có ai tin. Mặc dù bà trong sạch, nhưng bà không quảnlý tốt Hầu phủ, trượng phu, nhi tử, con dâu đều gây nghiệt, cũngphải trị bà tội thiếu giám sát, bà không vô tội chút nào.Hoàng hậu thấy nhiều người tìm nàng cầu xin, khóc càng độnglòng người hơn Trần Bảo Âm không biết bao nhiêu, nàng căn bảnkhông tính là đáng thương."Ai." Nàng ấy thở dài, nói: "Chỉ có một phương pháp, khôngnhất định có thể thành công, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể nóivới Hoàng Thượng một lời."Nàng khóc đáng thương như vậy. Hoàng hậu chưa từng thấyđứa trẻ nào thực sự khóc như vậy. Những người kia đều hai mặt,cho dù khóc ra máu, nàng ấy cũng sẽ không mềm lòng một chút.Trần Bảo Âm như nghe thấy tiếng trời, vội vàng dập đầu: "Tạnương nương khai ân!""Không nhất định sẽ thành đâu." Hoàng hậu nói: "Hơn nữa,cho dù Hoàng Thượng đồng ý, Hoắc thị không nhất định đồng ý."Trần Bảo Âm ngẩn ra."Điều này cũng không phải là không có tiền lệ. Ở trong tù báobạo bệnh mà chết, sau đó đổi tên đổi họ ra ngoài sinh hoạt."Hoàng hậu nói: "Hoắc thị kiêu ngạo, chỉ sợ sẽ không nguyện ý."Nghe vậy, Trần Bảo Âm trên mặt kinh ngạc, nắm chặt bàn tay,móng tay vào lòng tay, vô cùng đau đớn.Hoàng hậu nói không sai, mẹ nuôi nàng kiêu ngạo như vậy,cho dù chết, cũng phải chết quang minh chính đại, sẽ khôngtham sống sợ chết."Thỉnh cầu nương nương, cầu tình Hoàng Thượng." Nàng giannan mở miệng, âm thanh khàn khàn, trán đập chống đỡ trên mặtđất: "Thần phụ sẽ tận lực khuyên nàng.""Được rồi." Nói đến đây, hoàng hậu đứng lên: "Ngươi ở đâychờ một chút.""Đa tạ nương nương." Trần Bảo Âm quỳ trên mặt đất, cungkính tiễn nàng ấy rời đi.Hoàng hậu và Hoàng Thượng nói như thế nào, Trần Bảo Âmkhông biết. Nhưng Hoàng hậu đồng ý mở miệng nói đỡ, phầnthắng rất lớn.Nàng quỳ gối trong điện, cúi đầu, chỉ cảm thấy trên người lạnhlẽo, không dám lau, cũng không dám nhúc nhích, chỉ xoa xoa đôimắt đau nhức."Cố phu nhân, đứng dậy ngồi đi." Một ma ma đi tới, nói.Trần Bảo Âm ngẩng đầu: "Thần phụ không dám.""Nương nương đã vì ngươi mà cầu tình, chính là coi ngươi nhưngười của mình." Ma ma nói: "Nếu cảm kích nương nương, ghinhớ trong lòng là được, cũng không cần phải làm như vậy."Trần Bảo Âm đành phải đứng dậy, nói với ma ma: "Đa tạ mama nhắc nhở."Hoàng hậu nguyện ý nói chuyện vì nàng, Trần Bảo Âm tronglòng cảm kích không thôi.Nàng tiến cung, chỉ ôm một tia hy vọng, hoàng hậu đồng ýgặp nàng. Hiện tại hoàng hậu không chỉ gặp nàng, còn đáp ứngcầu tình Hoàng thượng, trong lòng nàng cực kỳ cảm kích.Trong điện rất yên tĩnh, cung nhân đều đang làm việc củamình, Trần Bảo Âm ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy một ngày dài nhưmột năm.Lại tựa như chỉ qua một cái chớp mắt, chỉ nghe âm thanh cungnhân: "Nương nương đã trở lại.""Nương nương!" Trần Bảo Âm lập tức đứng dậy, ra bên ngoàinghênh đón.Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, nói thẳng: "Hỉ công công,đưa Cố phu nhân xuất cung."Trần Bảo Âm sửng sốt.Nàng nhìn về phía sau Hoàng hậu, đúng là gương mặt vui vẻcủa Hỉ công công, suy nghĩ đình trệ một lát, bỗng nhiên hiểu ra gìđó!"Tạ nương nương đại ân!" Nàng lập tức quỳ xuống, nước mắtnhanh chóng tuôn ra, cơ hồ khóc không thành tiếng: "Nươngnương đại ân đại đức, Trần thị suốt đời khó quên."Hoàng hậu thở dài trong lòng, nói: "Bổn cung còn phải bận,ngươi tự xuất cung đi."Trần Bảo Âm dập đầu ba cái, mới đứng lên, đi theo phía sau Hỉcông công ra ngoài."A, tiểu công gia." Mới ra khỏi Diên Xuân Cung, đã thấy mặtTào Huyễn, Hỉ công công hành lễ.Tào Huyễn nhìn vẻ mặt Trần Bảo Âm, lại nhìn về phía Hỉ côngcông, gật đầu."Tiểu công gia muốn đi đâu?" Hỉ công công hỏi."Ta đưa nàng tới, tất nhiên phải đưa nàng trở về." Tào Huyễnnói.

Chương 469: Không Phụ (2)