Tác giả:

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt…

Chương 506: Kế Tiếp (3)

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Là chuyện kia." Trần Nhị Lang nói, đẩy Lan Lan ra, dọn băngghế nhoe ngồi xuống ở bên người nàng: "Tòa nhà muội không ởkia, cho ta thuê được không?"Hiện tại tòa nhà này của Cố gia là Hoàng Thượng thưởng,trước khi dọn vào, bọn họ đã mua một tòa nhà."Giữ cho huynh đó." Trần Bảo Âm mỉm cười: "Vẫn luôn khôngcho người ta thuê đâu."Nhà không người ở, thời gian lâu rồi dễ dàng hỏng. Bởi vậy tuychưa thuê, lại thường xuyên gọi người hầu qua quét tước."Thật sáo?" Trần Nhị Lang nghe xong, lập tức cảm động hỏngrồi: "Bảo Nha Nhi, muội thật tốt với nhị ca."Việc này vẫn là hơn hai năm trước, Trần Nhị Lang đưa Đỗ KimHoa tới thăm Bảo Nha Nhi, đã nhắc qua với Bảo Nha Nhi. Khôngnghĩ tới, muội muội vẫn luôn giữ cho hắn."Sao? Tới kinh thành?" Tôn Ngũ Nương lấy hạt dưa ném vàosau gáy của hắn: "không phải chàng nói với ta rồi sao, Trần NhịLang, chàng đánh chủ ý gì?"Trần Nhị Lang quay đầu, cười hắc hắc: "Kinh thành không tốtsao? Nàng không muốn tới sao?"Tôn Ngũ Nương nào có không muốn tới? Đại tẩu đã tới kinhthành, cả nhà đều đã tới kinh thành, chỉ có nàng chưa đến thôi.Lúc trước Bảo Nha Nhi sinh hài tử, nàng cũng muốn đến, nhưngđại tẩu và hài tử muốn người chăm sóc, nàng cũng chưa tới.Nàng cũng chính là người tâm rộng, không so đo. Đổi tức phụkhác đã sớm chửi đổng. Tôn Ngũ Nương nghĩ thầm, hừ mộttiếng: "Chúng ta tới kinh thành, Kim Lai Ngân Lai thì sao?"Trần Nhị Lang nói: "Ở nhà đọc sách! Đi theo nương ta, nươngta cũng sẽ không phóng túng bọn họ."Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.Bà sớm nhìn ra tâm tư của tiểu nhi tử. Vốn đã sớm muốn đếnkinh thành, nhưng tức phụ lão đại sinh con, tinh lực vô dụng, làmăn trấn trên phải có người giúp đỡ.Hiện giờ là làm ăn trấn trên vững chắc, cửa hàng cũng đã mở,gọi lão nhân đi dọn chén rửa chén là được. Về phần tính sổ gì,Tiền Bích Hà tự mình là có thể làm.Trần Nhị Lang không muốn làm mãi với ca tẩu, phối liệu đều làđại tẩu làm ra, tính ra là đại phòng mua bán, tuy đại ca khôngngại, nhưng Trần Nhị Lang không vui như vậy.Hắn muốn tự mình mua bán, mà hiện tại hắn cũng nhìn rachút cách thức, cho nên muốn tới kinh thành thử xem. Vốn khónhất chính là trời xa đất lạ, nhưng ai bảo hắn mệnh tốt, có muộimuội ở kinh thành, còn có tòa nhà trống chứ?"Kim Lai Ngân Lai có thể ở kinh thành bái tiên sinh." Lúc này,Cố Đình Viễn lên tiếng, hắn nâng đôi mắt lên nhìn qua, vẻ mặt ônnhuận: "Hiện tại nhà ta bắt đầu nhờ tiên sinh."Kim Lai mười tuổi, Ngân Lai tám tuổi, nếu cơ sở vững chắc, ởkinh thành có thể bái tiên sinh không tồi.Trần Bảo Âm không nhắc đến, nhưng ban đầu nói hắn tới dạyhai đứa nhỏ.Hiện tại hắn ở Hàn Lâm Viện, thật sự bận rộn, làm tiên sinhcho hai đứa nhỏ tạm thời còn được, thầy trò thật sự thì khó khăn.Cho dù mỗi ngày hắn cố gắng về nhà sớm chút, nhưng còn bảođản nhi thì sao, Trần Bảo Âm càng muốn hắn làm bạn với bảođản nhi, mà không phải dạy hai chất tử.Đỗ Kim Hoa nói đúng, nàng có hài tử của mình, hai chất nhi sẽxếp phía sau."Vậy ta đều chuyển đến kinh thành?" Tôn Ngũ Nương ngâyngẩn cả người, nhìn Đỗ Kim Hoa, lại nhìn Tiền Bích Hà: "Phụ mẫuta làm sao bây giờ?"Đại ca đại tẩu là không thể tới, bọn họ ở trấn trên có cửahàng, phụ mẫu thì sao?"Ngươi quản lão nương?" Đỗ Kim Hoa nhấc mí mắt lên nhìnnàng một cái: "Ngươi muốn tới thì tới, không tới thì thôi. Trướctiên nói đã, nếu ngươi ở tòa nhà của Bảo Nha Nhi, không thể ởkhông."Tôn Ngũ Nương oan ức nói: "Nương, nương nghĩ con thànhngười nào vậy?"Trần Bảo Âm cười nói: "Không tính ở không, tòa nhà trống kiacũng là trống không, lâu không có người ở ngược lại sẽ hỏng. Cóca tẩu ở thêm nhân khí, ngược lại rất tốt."Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái: "Tùy các ngươi."

"Là chuyện kia." Trần Nhị Lang nói, đẩy Lan Lan ra, dọn băng

ghế nhoe ngồi xuống ở bên người nàng: "Tòa nhà muội không ở

kia, cho ta thuê được không?"

Hiện tại tòa nhà này của Cố gia là Hoàng Thượng thưởng,

trước khi dọn vào, bọn họ đã mua một tòa nhà.

"Giữ cho huynh đó." Trần Bảo Âm mỉm cười: "Vẫn luôn không

cho người ta thuê đâu."

Nhà không người ở, thời gian lâu rồi dễ dàng hỏng. Bởi vậy tuy

chưa thuê, lại thường xuyên gọi người hầu qua quét tước.

"Thật sáo?" Trần Nhị Lang nghe xong, lập tức cảm động hỏng

rồi: "Bảo Nha Nhi, muội thật tốt với nhị ca."

Việc này vẫn là hơn hai năm trước, Trần Nhị Lang đưa Đỗ Kim

Hoa tới thăm Bảo Nha Nhi, đã nhắc qua với Bảo Nha Nhi. Không

nghĩ tới, muội muội vẫn luôn giữ cho hắn.

"Sao? Tới kinh thành?" Tôn Ngũ Nương lấy hạt dưa ném vào

sau gáy của hắn: "không phải chàng nói với ta rồi sao, Trần Nhị

Lang, chàng đánh chủ ý gì?"

Trần Nhị Lang quay đầu, cười hắc hắc: "Kinh thành không tốt

sao? Nàng không muốn tới sao?"

Tôn Ngũ Nương nào có không muốn tới? Đại tẩu đã tới kinh

thành, cả nhà đều đã tới kinh thành, chỉ có nàng chưa đến thôi.

Lúc trước Bảo Nha Nhi sinh hài tử, nàng cũng muốn đến, nhưng

đại tẩu và hài tử muốn người chăm sóc, nàng cũng chưa tới.

Nàng cũng chính là người tâm rộng, không so đo. Đổi tức phụ

khác đã sớm chửi đổng. Tôn Ngũ Nương nghĩ thầm, hừ một

tiếng: "Chúng ta tới kinh thành, Kim Lai Ngân Lai thì sao?"

Trần Nhị Lang nói: "Ở nhà đọc sách! Đi theo nương ta, nương

ta cũng sẽ không phóng túng bọn họ."

Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Bà sớm nhìn ra tâm tư của tiểu nhi tử. Vốn đã sớm muốn đến

kinh thành, nhưng tức phụ lão đại sinh con, tinh lực vô dụng, làm

ăn trấn trên phải có người giúp đỡ.

Hiện giờ là làm ăn trấn trên vững chắc, cửa hàng cũng đã mở,

gọi lão nhân đi dọn chén rửa chén là được. Về phần tính sổ gì,

Tiền Bích Hà tự mình là có thể làm.

Trần Nhị Lang không muốn làm mãi với ca tẩu, phối liệu đều là

đại tẩu làm ra, tính ra là đại phòng mua bán, tuy đại ca không

ngại, nhưng Trần Nhị Lang không vui như vậy.

Hắn muốn tự mình mua bán, mà hiện tại hắn cũng nhìn ra

chút cách thức, cho nên muốn tới kinh thành thử xem. Vốn khó

nhất chính là trời xa đất lạ, nhưng ai bảo hắn mệnh tốt, có muội

muội ở kinh thành, còn có tòa nhà trống chứ?

"Kim Lai Ngân Lai có thể ở kinh thành bái tiên sinh." Lúc này,

Cố Đình Viễn lên tiếng, hắn nâng đôi mắt lên nhìn qua, vẻ mặt ôn

nhuận: "Hiện tại nhà ta bắt đầu nhờ tiên sinh."

Kim Lai mười tuổi, Ngân Lai tám tuổi, nếu cơ sở vững chắc, ở

kinh thành có thể bái tiên sinh không tồi.

Trần Bảo Âm không nhắc đến, nhưng ban đầu nói hắn tới dạy

hai đứa nhỏ.

Hiện tại hắn ở Hàn Lâm Viện, thật sự bận rộn, làm tiên sinh

cho hai đứa nhỏ tạm thời còn được, thầy trò thật sự thì khó khăn.

Cho dù mỗi ngày hắn cố gắng về nhà sớm chút, nhưng còn bảo

đản nhi thì sao, Trần Bảo Âm càng muốn hắn làm bạn với bảo

đản nhi, mà không phải dạy hai chất tử.

Đỗ Kim Hoa nói đúng, nàng có hài tử của mình, hai chất nhi sẽ

xếp phía sau.

"Vậy ta đều chuyển đến kinh thành?" Tôn Ngũ Nương ngây

ngẩn cả người, nhìn Đỗ Kim Hoa, lại nhìn Tiền Bích Hà: "Phụ mẫu

ta làm sao bây giờ?"

Đại ca đại tẩu là không thể tới, bọn họ ở trấn trên có cửa

hàng, phụ mẫu thì sao?

"Ngươi quản lão nương?" Đỗ Kim Hoa nhấc mí mắt lên nhìn

nàng một cái: "Ngươi muốn tới thì tới, không tới thì thôi. Trước

tiên nói đã, nếu ngươi ở tòa nhà của Bảo Nha Nhi, không thể ở

không."

Tôn Ngũ Nương oan ức nói: "Nương, nương nghĩ con thành

người nào vậy?"

Trần Bảo Âm cười nói: "Không tính ở không, tòa nhà trống kia

cũng là trống không, lâu không có người ở ngược lại sẽ hỏng. Có

ca tẩu ở thêm nhân khí, ngược lại rất tốt."

Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái: "Tùy các ngươi."

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu PhủTác giả: Ngũ Đóa Ma CôTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm. Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này. Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy. Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc "Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."   "Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà." "Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói. Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới. Vô số ánh mắt… "Là chuyện kia." Trần Nhị Lang nói, đẩy Lan Lan ra, dọn băngghế nhoe ngồi xuống ở bên người nàng: "Tòa nhà muội không ởkia, cho ta thuê được không?"Hiện tại tòa nhà này của Cố gia là Hoàng Thượng thưởng,trước khi dọn vào, bọn họ đã mua một tòa nhà."Giữ cho huynh đó." Trần Bảo Âm mỉm cười: "Vẫn luôn khôngcho người ta thuê đâu."Nhà không người ở, thời gian lâu rồi dễ dàng hỏng. Bởi vậy tuychưa thuê, lại thường xuyên gọi người hầu qua quét tước."Thật sáo?" Trần Nhị Lang nghe xong, lập tức cảm động hỏngrồi: "Bảo Nha Nhi, muội thật tốt với nhị ca."Việc này vẫn là hơn hai năm trước, Trần Nhị Lang đưa Đỗ KimHoa tới thăm Bảo Nha Nhi, đã nhắc qua với Bảo Nha Nhi. Khôngnghĩ tới, muội muội vẫn luôn giữ cho hắn."Sao? Tới kinh thành?" Tôn Ngũ Nương lấy hạt dưa ném vàosau gáy của hắn: "không phải chàng nói với ta rồi sao, Trần NhịLang, chàng đánh chủ ý gì?"Trần Nhị Lang quay đầu, cười hắc hắc: "Kinh thành không tốtsao? Nàng không muốn tới sao?"Tôn Ngũ Nương nào có không muốn tới? Đại tẩu đã tới kinhthành, cả nhà đều đã tới kinh thành, chỉ có nàng chưa đến thôi.Lúc trước Bảo Nha Nhi sinh hài tử, nàng cũng muốn đến, nhưngđại tẩu và hài tử muốn người chăm sóc, nàng cũng chưa tới.Nàng cũng chính là người tâm rộng, không so đo. Đổi tức phụkhác đã sớm chửi đổng. Tôn Ngũ Nương nghĩ thầm, hừ mộttiếng: "Chúng ta tới kinh thành, Kim Lai Ngân Lai thì sao?"Trần Nhị Lang nói: "Ở nhà đọc sách! Đi theo nương ta, nươngta cũng sẽ không phóng túng bọn họ."Đỗ Kim Hoa liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.Bà sớm nhìn ra tâm tư của tiểu nhi tử. Vốn đã sớm muốn đếnkinh thành, nhưng tức phụ lão đại sinh con, tinh lực vô dụng, làmăn trấn trên phải có người giúp đỡ.Hiện giờ là làm ăn trấn trên vững chắc, cửa hàng cũng đã mở,gọi lão nhân đi dọn chén rửa chén là được. Về phần tính sổ gì,Tiền Bích Hà tự mình là có thể làm.Trần Nhị Lang không muốn làm mãi với ca tẩu, phối liệu đều làđại tẩu làm ra, tính ra là đại phòng mua bán, tuy đại ca khôngngại, nhưng Trần Nhị Lang không vui như vậy.Hắn muốn tự mình mua bán, mà hiện tại hắn cũng nhìn rachút cách thức, cho nên muốn tới kinh thành thử xem. Vốn khónhất chính là trời xa đất lạ, nhưng ai bảo hắn mệnh tốt, có muộimuội ở kinh thành, còn có tòa nhà trống chứ?"Kim Lai Ngân Lai có thể ở kinh thành bái tiên sinh." Lúc này,Cố Đình Viễn lên tiếng, hắn nâng đôi mắt lên nhìn qua, vẻ mặt ônnhuận: "Hiện tại nhà ta bắt đầu nhờ tiên sinh."Kim Lai mười tuổi, Ngân Lai tám tuổi, nếu cơ sở vững chắc, ởkinh thành có thể bái tiên sinh không tồi.Trần Bảo Âm không nhắc đến, nhưng ban đầu nói hắn tới dạyhai đứa nhỏ.Hiện tại hắn ở Hàn Lâm Viện, thật sự bận rộn, làm tiên sinhcho hai đứa nhỏ tạm thời còn được, thầy trò thật sự thì khó khăn.Cho dù mỗi ngày hắn cố gắng về nhà sớm chút, nhưng còn bảođản nhi thì sao, Trần Bảo Âm càng muốn hắn làm bạn với bảođản nhi, mà không phải dạy hai chất tử.Đỗ Kim Hoa nói đúng, nàng có hài tử của mình, hai chất nhi sẽxếp phía sau."Vậy ta đều chuyển đến kinh thành?" Tôn Ngũ Nương ngâyngẩn cả người, nhìn Đỗ Kim Hoa, lại nhìn Tiền Bích Hà: "Phụ mẫuta làm sao bây giờ?"Đại ca đại tẩu là không thể tới, bọn họ ở trấn trên có cửahàng, phụ mẫu thì sao?"Ngươi quản lão nương?" Đỗ Kim Hoa nhấc mí mắt lên nhìnnàng một cái: "Ngươi muốn tới thì tới, không tới thì thôi. Trướctiên nói đã, nếu ngươi ở tòa nhà của Bảo Nha Nhi, không thể ởkhông."Tôn Ngũ Nương oan ức nói: "Nương, nương nghĩ con thànhngười nào vậy?"Trần Bảo Âm cười nói: "Không tính ở không, tòa nhà trống kiacũng là trống không, lâu không có người ở ngược lại sẽ hỏng. Cóca tẩu ở thêm nhân khí, ngược lại rất tốt."Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái: "Tùy các ngươi."

Chương 506: Kế Tiếp (3)