Ta liếc nhìn trời cao nắng chói rồi nói: "Ngươi uống thuốc trước đi, ta sẽ cố gắng mời Thần y tới trước khi trời tối." Tạ Tịch nhìn ta, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng không cách nào che giấu: "Ngươi không cần cứu ta." Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, vô thần. Dưới thân xác đầy vết thương kia, cũng là một linh hồn đã hoàn toàn suy sụp. Dáng vẻ ấy. Thật khó để tưởng tượng rằng, hắn đã từng là tiểu thế tử ấm áp ôn hòa, ngọc thụ lâm phong của phủ Văn Chiêu hầu. Nhưng chỉ có ta biết, so với kiếp trước ta từng chứng kiến, tình trạng hiện tại của hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi. Ở kiếp trước, sau khi bị vương công quyền quý hành hạ nhục nhã suốt một năm, hắn bị đưa tới phố xá sầm uất. Dưới con mắt của muôn người, hắn bị bày bán như một món hàng mặc cho đám đông giễu cợt ra giá. Khi đó, không có sự xuất hiện của ta. Trường đấu thú tàn nhẫn coi máu thịt là trò vui, đã mua hắn với giá cao. Chủ nhân nơi đó ném hắn với đôi chân tàn phế vào lồng giam cùng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...