“Chủ tử, công tử Phong Lưu phái người tới giục, nói là hỏi xem khi nào ngài mới qua đó.” Gã sai vặt ở bên ngoài cung kính hỏi người trong xe ngựa. “Vội cái gì.” Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, giọng điệu lười biếng xen lẫn sự tùy ý. Gã sai vặt cúi đầu, không nói gì nữa. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính truyền vào tai Vân Lạc một cách rõ ràng rành mạch, làm nàng hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi mắt mở to có vẻ hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Gương mặt đẹp đẽ như dao khắc cùng xương hàm hoàn mỹ, đôi mắt sâu hút đầy bí ẩn, sống mũi vừa cao vừa thẳng, cùng với đôi môi nhìn có vẻ mềm mại hợp lòng người, không hề phù hợp với vẻ ngoài lạnh như băng. Đây là? Biểu ca sao? Biểu ca hồi trẻ sao?! Ngón tay Chung Tịch thon dài nhẵn mịn, trên tay cầm một thẻ tre*, ánh mắt nóng hôi hổi kia không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn, hắn vẫn tập trung nhìn thẻ tre trong tay. * Thẻ tre: Thời xưa, khi chưa có giấy, con người ghép những thanh tre…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...