Lê Trác Cẩn hơi chóng mặt, mở mắt ra chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy giọng Ngu Tử khàn khàn: “... Anh về phòng của anh mà ngủ.”     Lê Trác Cẩn ngay lập tức tỉnh táo lại.     Những hình ảnh lộn xộn từ đêm qua nhanh chóng quay lại trong đầu hắn, Lê Trác Cẩn im lặng buông tay đang ôm Ngu Tử ra. Hai người quá gần nhau, Lê Trác Cẩn hơi dịch chuyển một chút, những vết tích từ đêm qua lại quét qua người Ngu Tử.     Ngu Tử: "..."     Lê Trác Cẩn ho nhẹ một cái, cảm thấy lúc này xin lỗi về chuyện đó có lẽ không thích hợp, mà nói đùa thì lại càng làm người khác bực mình... Vì vậy, hắn im lặng, tiếp tục ngồi dậy.     Nhìn quanh căn phòng một lúc, Lê Trác Cẩn do dự lên tiếng: “...Hình như đây là phòng của tôi.”     Giọng hắn lúc này vẫn còn hơi khàn khàn, mang đậm dấu vết của sự buồn ngủ.     Ngu Tử: "..."     Lúc nãy khi bị Lê Trác Cẩn ôm, không gian vốn đã chật hẹp lại càng trở nên eo hẹp, cộng thêm cơ thể đau nhức không thể cử động nhiều, vì thế cậu không kịp quan sát kỹ xung quanh,…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...